Xin Hãy Ôm Em

Chương 53



"Hả?"

Lâm Uyển Bạch ngẩn người.

Ngẩng đầu lên, cô thấy gương mặt anh không có nhiều biểu cảm dư thừa, không giống như đang nói dối.

Dường như không ngờ anh lại từ chối thẳng thừng như vậy, ngược lại khiến anh nhất thời không biết nên nói gì.

Hôm ở nhà họ Lâm, Hoắc Trường Uyên và Lâm Dũng Nghị đi lên gác. Ở trong phòng sách, ngoài việc bàn chuyện làm ăn, Lâm Dũng Nghị đúng là có bóng gió nói đến chuyện cô con gái nhỏ của mình không còn nhỏ nữa, đồng thời có ý với anh, nếu như đồng ý thì hoàn toàn có thể tác thành một chuyện nhân duyên.

Chỉ có điều, anh không buồn suy nghĩ, từ chối ngay tại đó.

Hoắc Trường Uyên thấy cô cúi mặt: "Đang nghĩ gì vậy?"

Lâm Uyển Bạch do dự giây lát, rồi lí nhí nói: "Ban nãy anh không nói với Lâm Dao Dao quan hệ của chúng ta, có lẽ anh và cô ta..."

Trong cục diện ba góc đối kháng vừa rồi, từ đầu tới cuối Hoắc Trường Uyên không phát biểu gì, chỉ nói một câu như vậy.

Nghĩ tới hoàn cảnh lúc đó của mình, cô thật ra rất xấu hổ.

"Lấy đâu ra có lẽ!" Hoắc Trường Uyên nhíu mày ngắt lời cô, ánh mắt tối sầm nhìn cô với vẻ kỳ lạ: "Chính em nói không được để cô ta biết quan hệ giữa chúng ta còn gì!"

"Ơ..." Hình như đúng nhỉ.

Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt, hình như đúng là mình đã từng nói như vậy.

Sự bí bách dồn nén trong lòng suốt mấy ngày qua bỗng nhiên bay sạch.

Hoắc Trường Uyên đã rút bao thuốc lá từ trong túi ra, ngậm vào miệng, tay phải bật chiếc bật lửa, xuất hiện ngọn lửa màu xanh tối.

Anh rít một hơi, làn khói trắng từ từ bay ra.

Lâm Uyển Bạch quan sát anh một lúc rồi hỏi với vẻ thăm dò: "Anh thật sự không thích Lâm Dao Dao à?"

"Còn lằng nhằng?" Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại.

Lâm Uyển Bạch ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thực chất trong lòng đang sướng thầm.

Hai ngón tay Hoắc Trường Uyên kẹp điếu thuốc, tốc độ hút cực kỳ chậm. Cho đến khi ánh mắt cô mờ đi sau làn khói, anh hỏi: "Người bà con đi rồi chứ?"

Lâm Uyển Bạch gượng gạo gật đầu: "... Ừm!"

Qua một tuần rồi, đã sớm sạch sẽ từ lâu.

"Bây giờ tôi chỉ nghĩ đến ba việc." Hoắc Trường Uyên vuốt ve mu bàn tay cô.

"Chuyện gì vậy?" Lâm Uyển Bạch chớp mắt.

Hoắc Trường Uyên một lần nữa nhả khói: "Về nhà, ăn cơm và làm."

"..." Vành tai Lâm Uyển Bạch nóng rần lên.

Có điều, nói xong một lúc lâu, Hoắc Trường Uyên vẫn không có ý định nhúc nhích.

Lúc này, điện thoại nội bộ trên bàn làm việc đổ chuông, một giọng nữ cung kính vang lên: "Hoắc tổng, chuyến bay tới Thượng Hải là 9 giờ 50 phút, tôi đã sắp xếp tài xế đón anh sau một tiếng nữa!"

"Tôi biết rồi." Hoắc Trường Uyên tắt máy.

"Thế này là... anh sắp đi công tác?" Lâm Uyển Bạch kinh ngạc.

"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu.

"Đi đâu vậy?" Lâm Uyển Bạch ngẩn người.

Hỏi xong, cô mới ý thức được đó là một vấn đề ngớ ngẩn đến mức nào. Nhưng Hoắc Trường Uyên đúng là rất có lòng kiên nhẫn: "Thượng Hải."

"Vậy sao anh còn gọi tôi đến..."

"Em nói xem?"

Lâm Uyển Bạch bị anh hỏi ngược lại chợt đỏ bừng mặt, không thể nhìn thẳng vào mặt anh nữa, ấp úng: "Anh... Chẳng phải anh sắp phải bay rồi sao?"

"Ừm, ngoài Thượng Hải ra, lúc về còn phải tới Bắc Kinh một chuyến, nếu không ổn thỏa ít nhất phải mất một tuần, thậm chí mười ngày." Hoắc Trường Uyên nhìn cô, ánh mắt sâu hút: "Tôi sợ sẽ nhớ em."

Trái tim Lâm Uyển Bạch như phải bỏng.

Tuy rằng anh biểu đạt rõ ràng, hàm nghĩa của năm từ đó rất có thể là ám chỉ cơ thể của cô, nhưng cô vẫn không thể kiểm soát được trái tim đang đập thình thịch của mình, tựa hồ một giây sau sẽ nhảy vọt ra khỏi cổ họng.

Lâm Uyển Bạch co rụt lại, định đứng dậy.

Hoắc Trường Uyên không để cô được như ý, vẫn ấn chặt cô ngồi trên chân mình.

Cánh cửa phòng làm việc được đẩy ra, người bước vào là Giang Phóng, người vừa rời đi cùng Lâm Dao Dao.

Gần như là vô thức, Lâm Uyển Bạch nhìn vội về phía sau lưng Giang Phóng, sợ âm hồn bất tán của Lâm Dao Dao lại đột ngột xông vào đây.

Hoắc Trường Uyên bèn lên tiếng hỏi: "Mua được thứ đó chưa?"

"Mua được rồi ạ!" Giang Phóng gật đầu.

Ngay sau đó, anh ấy rút từ trong túi ra môt chiếc hộp nhỏ.

Say khi nhìn rõ, Lâm Uyển Bạch xấu hổ tới nỗi chỉ muốn đập đầu xuống bàn làm việc.

Hóa ra là bắt Giang Phóng mua...

"Để đây, ra ngoài đi." Hoắc Trường Uyên dặn dò.

"Vâng!" Giang Phóng một lần nữa gật đầu, lần này quay người rời đi hoàn toàn không nhìn ngang ngó dọc.

Chớp mắt, anh ấy lại biến mất khỏi văn phòng, cánh cửa đóng chặt lại.

Lâm Uyển Bạch thu lại tầm mắt, chỉ nhìn thấy Hoắc Trường Uyên dập tắt điếu thuốc trong tay, con ngươi như bùng cháy. Bàn tay anh đã lặng lẽ thuần thục cởi khuy áo lót sau lưng cô.

Nụ hôn theo đó ập tới.

Rất nhanh, rất dữ dội.

Chẳng bao lâu sau, cả người Lâm Uyển Bạch đã mềm nhũn như không xương, không một chỗ dựa.

Những thứ trên bàn làm việc bị đẩy hết xuống đất, cô không kiềm chế nổi, run rẩy hỏi: "Thật sự... ở ngay đây sao?"

Lúc này cuối cùng Lâm Uyển Bạch cũng hiểu nguyên nhân anh gọi mình tới công ty.

"Còn khoảng bốn mươi phút nữa là phải đi." Hoắc Trường Uyên gõ gõ lên mặt đồng hồ trên cổ tay trái, biểu cảm không cho phép cô phản bác. Anh cúi xuống hôn cô: "Tuy rằng không thể thoải mái, nhưng anh bảo đảm em sẽ sướng..."

Câu nói cuối cùng bị nuốt giữa tiếng xé túi bóng.

...

Chủ Nhật, Lâm Uyển Bạch vừa bê tách café lên thì nhận được điện thoại của Hoắc Trường Uyên.

"Alô?" Cô áp điện thoại lên tai.

Dường như nghe thấy tiếng nhạc bên phía cô, anh hỏi: "Đang ở đâu vậy?"

"Tôi đang ở trong quán café gần bệnh viện." Lâm Uyển Bạch đặt tách café xuống, thành thật trả lời.

"Một mình?"

"Không phải..."

"Với ai?"

"Ừm, một người đồng nghiệp."

Đầu kia ngừng lại một chút, ngữ khí của Hoắc Trường Uyên có thêm phần u ám: "Lại là gã đồng nghiệp nam giống chó Pug đó?"

Từ miêu tả anh dùng khiến Lâm Uyển Bạch nghẹn lời.

"Đúng vậy..." Cô gật đầu, nhìn hai người ngồi trước mặt, há hốc miệng rồi bổ sung: "Nhưng mà..."

Những lời phía sau còn chưa nói hết, điện thoại đã bị ngắt.

Lâm Uyển Bạch khó xử, đành đút lại di động vào túi, phát hiện hai người đối diện đã bắt đầu trò chuyện với nhau. Cô mỉm cười: "Tiểu Ngô, hai người có thể kết bạn với nhau trên Wechat, có phương thức liên lạc trước đã!"

Hôm nay cô thuần túy tới đây làm bà mối.

Sau khi từ chối người đồng nghiệp nam, cô quả thực thấy áy náy, nên đã giới thiệu cho anh ấy một cô em cùng trường vẫn còn độc thân.

May mắn là họ có vẻ vừa gặp đã ưng nhau, tuổi tác tương đương, trò chuyện cũng khá hợp. Lâm Uyển Bạch cảm thấy có chút thành tựu, định đợi lát nữa thời cơ chín muồi sẽ lợi dụng cơ hội tránh mắt, giành thời gian cho họ.

Chỉ có điều cô chưa có cơ hội, giám đốc quán café đã đi tới: "Thật sự xin lỗi cô, hôm nay quán chúng tôi không kinh doanh nữa!"

"Vì sao thế?" Tiểu Ngô đang nói chuyện vào cầu, khó chịu hỏi.

Người quản lý quay đầu mỉm cười vẻ xin lỗi: "Ban nãy có một vị khách đã bao trọn quán rồi, hôm nay các vị được uống miễn phí! Một lần nữa chân thành xin lỗi quý khách!"

Tuy rằng không tình nguyện, nhưng quả thực không còn cách nào khác.

Lâm Uyển Bạch cũng đành đi cùng họ ra ngoài quán café. Các vị khách khác trong quán cũng lần lượt rời đi, tất cả đều bày ra vẻ mặt tò mò và khó hiểu.

"Ai mà đại gia thế nhỉ?"

"Hình như là một anh họ Hoắc..."

...

Giữa tiếng bàn tán, Lâm Uyển Bạch chống tay lên trán.

Lâm Uyển bạch chắc chắn 100% đó là Hoắc Trường Uyên.

Cho dù anh đang không ở Băng Thành, thì sự báo đạo, ngang ngạnh vẫn cứ hiện diện.

Cô âm thầm thở dài, tiễn đôi nam nữ mình tự tay làm mối ra về, rồi đi qua ngã tư, trở về bệnh viện.

Có điều, suốt dọc đường, dường như có rất nhiều con côn trùng nhỏ bay vào đầu cô, không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ trong những lời bàn tán kia "Hoắc tiên sinh". Đến tận khi cô ra khỏi thang máy, tình hình này vẫn chưa được cải thiện, đến nỗi cô còn bị cây truyền dịch của một bệnh nhân đi ngang qua ngáng chân.

Vừa bước vào phòng bệnh, di động lại đổ chuông.

Lâm Uyển Bạch không rút ra đã linh cảm được là ai gọi tới.

Nơi đầu gối vẫn còn ngâm ngẩm đau. Sau khi cô bắt máy, còn cố tình không lên tiếng.

"Sao vậy, tâm trạng không vui?"

Hoắc Trường Uyên ở bên kia, ngược lại cất giọng lười biếng, tâm trạng có vẻ rất khá.

Thấy cô hồi lâu không có động tĩnh gì, anh cũng hiếm khi không giận dữ mà càng từ tốn hỏi: "Café uống thế nào?"

"Chẳng thế nào cả." Lâm Uyển Bạch nghe xong, không biết trút giận vào đâu, cố tình nói: "Mới uống được một nửa thì bị đuổi ra, không biết là kẻ có tiền nào không đốt được tiền đi, lại bỏ ra bao quán..."

"Không hẹn hò được với chó Pug nên giận dữ vậy à?"

"Không phải hẹn hò..."

Lâm Uyển Bạch câm nín, buộc phải sửa chữa lời anh: "Còn nữa, Tiểu Ngô không phải chó Pug, hôm nay chúng tôi cũng không gặp mặt riêng, còn có cả em gái cùng trường với tôi nữa. Tôi đang làm mối cho họ."

"Vậy sao giọng em nghe như oán phụ vậy!" Hoắc Trường Uyên lạnh lùng hừ một tiếng.

Lâm Uyển Bạch khó xử, xoa xoa đầu gối: "Chỉ là ban nãy không cẩn thận bị vấp ngã."

"Ngốc!" Hoắc Trường Uyên mắng cô, nhưng cũng hỏi ngay: "Bị thương ở đâu?"

"Không có." Lâm Uyển Bạch lắc đầu.

Không biết có phải ảo giác của cô không, qua một đường truyền xa xôi như vậy, từng câu từng chữ của anh vẫn khiến cô có cảm giác anh đang quan tâm.

Khi còn đang tỉ mỉ ngẫm nghĩ thì cô lại nghe thấy anh nói: "Ngày kia tôi trở về."

"Hả?" Lâm Uyển Bạch kinh ngạc: "Chẳng phải anh nói hơn một tuần sao?"

Một lúc lâu sau Hoắc Trường Uyên mới trả lời, dường như anh đang hút thuốc: "Lịch trình tới Bắc Kinh hủy đột xuất, nên tôi về thẳng. Chuyến bay đêm ngày kia, sau khi về nhà tôi cần nhìn thấy em."

"Ừm, tôi biết rồi." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

"Nhớ làm ấm chăn cho tôi." Hoắc Trường Uyên dặn dò một câu.

"Vâng..." Lâm Uyển Bạch ngoan ngoãn đáp.

Lại nữa, cô thật sự không hiểu khái niệm của anh đối với việc làm ấm giường.

"Sao không tắt máy?"

Im lặng một lúc, Hoắc Trường Uyên hỏi cô.

Lâm Uyển Bạch cắn môi, ấp úng: "Chính anh nói không cho phép ngắt máy trước anh còn gì..."

"Haha, thật ngoan!" Hoắc Trường Uyên nghe xong bật cười.

Giọng cười trầm quyến rũ vọng tới, hai tiếng phía sau xen lẫn vào trong. Lâm Uyển Bạch cảm giác ốc tai ngứa ngáy, có cảm giác tiếng cười ấy lan tỏa mãi trong tai. Thật là...

Quá giống những câu thì thầm tình cảm giữa những đôi yêu nhau.

Ngắt máy xong, Lâm Uyển Bạch thở hắt ra một hơi, vô thức sờ tay lên khuôn mặt nóng bừng.

Cô ngước mắt lên, tiếp tục đi vào trong, phát hiện bà ngoại nằm trên giường cũng đang nhìn về phía mình, cười ha ha: "Tiểu Bạch, gọi điện cho bạn trai đấy à?"

"Dạ." Lâm Uyển Bạch chột dạ, đáp mơ hồ.

"Quả nhiên là thanh niên đang yêu nhiệt huyết, bà cảm giác như quay trở về hồi yêu ông ngoại cháu đấy."

"Bà ngoại, bà đừng cười cháu..."

Lâm Uyển Bạch xấu hổ cúi đầu, nhiệt độ nơi gò má càng tăng cao.

Có một khoảnh khắc, cô suýt tưởng là thật.

Bà ngoại kéo cặp kính lão xuống, bỗng nhiên nhớ ra, hỏi: "Đúng rồi, Tiểu Bạch, cháu còn chưa kể với bà tên của bạn trai đấy."

"Anh ấy họ Hoắc..."

Lâm Uyển Bạch gần như sắp buột miệng.

Một giây sau cô mới tỉnh ra, muốn thu lại đã không kịp nữa.

Bà ngoại nghe xong lại hỏi: "Tên đầy đủ là gì?"

"Dạ... Hoắc Trường Uyên." Lâm Uyển Bạch trong giây lát không bịa ra được cái tên này, thẳng thừng nói thật.

Huống hồ, cho dù cô nói với bà ngoại, ngày ngày bà đều ở trong bệnh viện, thông tin cũng rất khép kín, sẽ không biết được Hoắc Trường Uyên thật sự là ai.

Ai ngờ sau khi bà ngoại nghe xong, trên khuôn mặt già nua ánh lên vẻ băn khoăn.

Im lặng một lúc, bà xoay tơ báo lại: "Là người trên này sao?"

"..." Lâm Uyển Bạch sụp đổ.

Có cần trùng hợp vậy không?

Trên trang báo, quá nửa thông tin liên quan đến tài chính kinh tế.

Người đàn ông trên bức ảnh cao lớn đĩnh đạc trong bộ vest thủ công, cho dù ngồi trên sofa cũng không che giấu được vóc dáng của mình, toát lên sự rắn rỏi nhanh nhẹn của người thành đạt, không toát ra chút bực dọc nào, chỉ có sự lạnh lùng và cao quý. Ngoài Hoắc Trường Uyên còn có thể là ai?

Lâm Uyển Bạch cưỡi lên lưng cọp khó xuống, đành phải gật đầu.

Bà ngoại có được sự khẳng định của cô, vừa mừng lại vừa lo.

...

Ngày kia chớp mắt đã tới.

Khi chiếc Bentley lái vào cửa tiểu khu cao cấp đã là hơn một giờ đêm.

Hoắc Trường Uyên người đầy bụi bặm kéo chiếc vali đi từ trong thang máy ra. Sau khi vặn mở chìa khóa, bỗng có ánh đèn ấm áp hắt ra.

Anh sững người, sau đó mới chợt nhớ ra mình từng gọi điện thoại cho cô.

Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống.

Bao nhiêu năm nay, khi về muộn mở cửa ra, lần nào đón đợi anh cũng chỉ có bóng tối. Một cuộc sống lạnh lẽo, ngày nào cũng như ngày nào suốt bao năm. Nhưng cuộc đời như vũng nước chết ấy, hôm nay vì có người bầu bạn bà dường như không còn cô đơn lẻ loi nữa.

Cửa phòng ngủ chưa đóng, Hoắc Trường Uyên bước vào liền nhìn thấy bóng dáng ngồi đầu giường.

Trên đầu gối đặt một cuốn sách còn to hơn mặt cô. Cô cúi gằm, cảm giác buồn ngủ lan khắp mặt, đầu đã gục xuống như gà mổ thóc nhưng mí mắt vẫn gắng gượng không nhắm hẳn lại.

"Buồn ngủ thế rồi, sao không ngủ?"

Cằm cô bỗng bị anh đỡ lấy, Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên.

Tầm mắt cô mơ màng vài giây mới nhìn rõ là anh. Có lẽ anh vừa mới về, áo vest còn chưa cởi, dáng vẻ bụi bặm, người đầy sương đêm như vừa từ biển về.

Lâm Uyển Bạch vuốt vuốt mái tóc dài, khẽ lẩm bẩm: "Sao tôi dám ngủ..."

"Hử?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày.

Lâm Uyển Bạch nhìn anh rồi lén lút bĩu môi, ngữ khí có chút oán trách: "Chẳng phải lần trước anh nói sau này anh chưa về, tôi không được tự ý ngủ còn gì..."

"Nghe lời vậy sao?" Hoắc Trường Uyên rướn môi cười.

Lâm Uyển Bạch không lên tiếng, chỉ thầm hừ hừ mấy tiếng trong lòng.

Khi ngẩng đầu lên, cô phát hiện hiếm thấy khi nào nụ cười của Hoắc Trường Uyên lại đong đầy vào đáy mắt như vậy.

"Ọc ọc..."

Bỗng nhiên có hai âm thanh vang lên, quá rõ ràng giữa đêm khuya.

Tối nay, Lâm Uyển Bạch ăn no rồi, dĩ nhiên đó không phải bụng của cô. Cô nhìn về phía Hoắc Trường Uyên, quả nhiên, sắc mặt anh có chút gượng gạo.

Cô có phần kinh ngạc: "Anh chưa ăn cơm?"

"Họp cả ngày trời, chỉ uống độc nước thôi. Kết thúc xong đi thẳng ra sân bay, suýt thì không kịp." Hoắc Trường Uyên cởi áo vest ra, trong dạ dày chỉ có nước không, không soi òng ọc mới lạ.

"Trên máy bay có đồ ăn cơ mà?" Lâm Uyển Bạch không hiểu.

"Khó ăn lắm." Hoắc Trường Uyên giật giật khóe môi.

Đúng là kén chọn!

Lâm Uyển Bạch chửi thầm, có điều nghĩ tới việc cả ngày anh chưa ăn gì, cô bèn tung chăn ra: "Anh đợi tôi một chút!"

Hoắc Trường Uyên không quá để ý, anh thẳng thừng cởi áo sơ mi và đi vào phòng tắm.

Khi anh tắm rửa xong đi ra, dưới nhà đã vang lên tiếng động. Trong không khí ngập tràn mùi thơm lừng ấm áp của cơm, bay từ phòng ăn ra, thấy cô đang bưng một bát mỳ nóng hổi trong tay.

Hoắc Trường Uyên sững người giây lát.

Ban nãy cô đột ngột ngồi dậy, Hoắc Trường Uyên cũng không nghĩ quá nhiều.

Thì ra là xuống nhà nấu mỳ cho anh...

Chẳng qua chỉ là một chuyện rất nhỏ nhặt, nhưng tận sâu trong đáy mắt anh lại có thứ cảm xúc gì dâng trào.

Hoắc Trường Uyên hơi cụp mắt xuống, khi anh ngẩng lên, mọi sóng gió bên trong đã không còn.

"Vừa vặn xong, anh mau ăn đi!"

Lâm Uyển Bạch thấy anh mặc áo tắm đi xuống, bèn đẩy mỳ qua: "Tôi không nấu quá nhiều, cả ngày anh chưa ăn gì, bây giờ lại muộn quá rồi, ăn no quá dạ dày sẽ bị khó chịu, và không tiêu hóa được!"

"Ừm." Hoắc Trường Uyên kéo ghế ra.

Anh vừa ngoáy đũa mấy cái, mùi hương đã lan tỏa khắp nơi.

Hoắc Trường Uyên cảm thấy bụng càng đói hơn. Có điều khi hơi nóng bốc lên, trong lồng ngực như đầy ắp một thứ gì đó, không bí bách mà lại không nói được là cảm giác gì.

Lâm Uyển Bạch không rời đi mà ngồi đối diện anh, ngoan ngoãn chờ đợi như một cô vợ nhỏ.

Khi Hoắc Trường Uyên đặt đũa xuống, cô cũng đứng lên thu dọn.

Lâm Uyển Bạch rửa sạch bát đũa, lên gác sau anh một bước. Cô đẩy cửa phòng ngủ ra, Hoắc Trường Uyên đang gối đầu lên cánh tay nằm trên giường, chiếc áo tắm trên người đã được cởi ra, bên dưới có mặc gì không cô không biết, chăn được đắp tới hông anh, cơ ngực rắn chắc hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn, mang một vẻ rắn rỏi đầy nam tính.

Cô tưởng anh đã ngủ rồi.

Cô rón nhẹ bước chân nằm xuống, cả người bỗng bị kéo lại.

Lâm Uyển Bạch phủ phục trên ngực anh. Ở khoảng cách gần, vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh càng rõ nét. Ngay cả hơi thở cũng toát ra phần nào.

Cô không nhịn được, khẽ hỏi: "Anh mệt lắm à?"

"Ừm." Hoắc Trường Uyên mơ hồ đáp.

Lâm Uyển Bạch chợt nhớ ra, một dịp cuối tuần nào đó anh cũng từng xếp lịch kín mít. "Thật ra anh có thể nghỉ ngơi thích hợp, nếu không sẽ quỵ mất."

"Không đâu." Hoắc Trường Uyên hờ hững đáp.

Thấy cô không tin, anh rướn môi, cất giọng nặng nề hiếm hoi: "Tôi còn nuôi bao nhiêu người trong công ty. Nếu gục ngã, họ biết sống thế nào?"

Cô lại còn hỏi anh có mệt không, đúng là trẻ con mà.

Chỗ cao thường lạnh lẽo, anh đứng được trên vị trí đó, dĩ nhiên càng phải hy sinh nhiều hơn. Cả một doanh nghiệp đều ở trong tay anh, làm bất cứ việc gì cũng phải cân nhắc thiệt hơn, đề phòng vạn bất đắc dĩ, nếu không một chút kế sách sai lầm cũng có thể thua cả ván cờ.

Những người xung quanh thường chỉ nhìn thấy giây phút người ta vinh quang, chứ không biết phía sau người ta cũng đánh mất rất nhiều.

Lâm Uyển Bạch thẫn thờ.

Cô bỗng nhiên cảm thấy, những người như anh sống cũng chẳng dễ dàng gì.

Từng cúc áo ngủ từ từ bị lột bỏ. Lâm Uyển Bạch giật mình, sau đó xương hõm vai của cô tràn tới cảm giác lạnh lẽo. Cô vội giữ tay anh lại: "Anh mệt lắm cơ mà, sao vẫn còn..."

Đáp lại cô là nụ hôn của Hoắc Trường Uyên.

Lâm Uyển Bạch chỉ cứng rắn được một chút, chẳng mấy chốc đã tan chảy bởi nụ hôn của anh.

Từng ngón tay gầy đang mơn man, cô khó mà chống cự cảm giác tê rần ấy.

Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng cao, kiều diễm không thể dừng lại. Vào lúc tưởng chừng sẽ thẳng tiến tới việc chính thì anh lại buông cô ra.

"Hử?"

Lâm Uyển Bạch bất ngờ nhìn về phía Hoắc Trường Uyên đã nằm lại chỗ cũ.

Anh chỉ giơ tay tắt đèn đi: "Không làm nữa, ngủ thôi!"

"..." Lâm Uyển Bạch nằm chớp chớp mắt trong bóng tối.

Rõ ràng vừa rồi anh đã...

Hoắc Trường Uyên lật người, đôi chân dài đè lên người cô. Anh cười khẽ: "Trông em có vẻ rất hụt hẫng?"

"Còn lâu!" Lâm Uyển Bạch phủ nhận.

Cô nhắm mắt lại, chẳng bao lâu sau cơn buồn ngủ đã ập tới, hơi thở của hai người nhịp nhàng đều đặn.

Đây có lẽ là lần đầu tiên trừ những ngày đèn đỏ ra, họ nằm chung giường mà không làm gì cả.

Cô không hề biết, so với việc nhiệt tình hứng khởi, tối nay, Hoắc Trường Uyên muốn được hưởng thụ cảm giác có cô ở bên hơn...

...

Ngày hôm sau đi làm.

Lúc quẹt thẻ, các đồng nghiệp đi qua chào hỏi, Lâm Uyển Bạch vẫn không dựng nổi tinh thần lên, hai chân cũng vẫn lảo đảo.

Đêm qua Hoắc Trường Uyên đúng là không đòi hỏi cô. Nhưng sáng sớm nay, khi mắt cô còn chưa mở nổi đã bị anh hùng hổ nhào tới, đè lên không một lời nói...

Cô suýt nữa không dậy nổi khỏi giường.

Quả nhiên ai người ta hay nói, đàn ông sáng sớm là đáng sợ nhất.

Mơ mơ hồ hồ tới chập tới, cuối cùng cũng đến giờ tan ca, Lâm Uyển Bạch thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng tới chỗ bà ngoại sẽ nằm một lúc trên chiếc sofa vuông bên ngoài.

Có điều khi cô vừa lên xe buýt, trên màn hình di động đã hiển thị ba chữ "Hoắc Trường Uyên".

Lâm Uyển Bạch rất muốn vờ như không nghe thấy, nhưng sau khi chuông vang lên mấy hồi, cô vẫn hèn hạ bắt máy.

"Em đang ở đâu?"

Cô im lặng giây lát rồi nhìn ra cảnh đường phố lướt qua ngoài cửa xe: "Tôi vừa tan ca, đang đi tới bệnh viện..."

"Ừm, gặp nhau rồi nói." Hoắc Trường Uyên nói một câu như vậy.

"Ừm." Lâm Uyển Bạch vẫn ngoan ngoãn như thói quen.

Ngắt máy xong, cô chống tay lên má.

Không đúng?

Gặp nhau ở đâu rồi nói?

Lâm Uyển Bạch ngơ ngác, nghi ngờ mình nghe nhầm hoặc nghe sót gì đó. Khi cô định gọi lại hỏi cho rõ thì đã nghe thấy thông báo tạm thời không liên lạc được.

Cô mang cảm giác nghi hoặc ấy tới bệnh viện. Vừa ừ thang máy đi ra, cô ngẩn người.

Trên hành lang, Hoắc Trường Uyên mặc áo vest quần Âu đứng đó, một tay đút túi quần, vóc người vừa cao lớn vừa khỏe khoắn, khuôn mặt nghiêng vuông vắn. Dọc đường có không ít các cô y tá quay đầu nhìn lại.

"Sao chậm quá vậy!"

Vừa nhìn thấy cô, Hoắc Trường Uyên đã sốt ruột nạt nộ.

"Tôi ngồi xe buýt, giữa đường đỗ khá nhiều trạm..." Lâm Uyển Bạch ấp úng giải thích, rồi chớp chớp mắt kinh ngạc, chỉ tay vào anh: "Anh Hoắc, sao anh..."

Hoắc Trường Uyên thẳng thừng giơ tay, tiến lên vài bước nắm tay cô: "Qua đây, tôi giới thiệu cho em một người."

Bởi vì nãy giờ chỉ mải chú ý tới anh, cô không để ý thấy trên hành lang còn có một bác sỹ mặc áo blouse trắng.

Sau khi nhìn rõ rồi, cô há hốc miệng không thể khép lại: "Hả... Anh là... Tần thiếu?"

"Bây giờ em có thể gọi anh là bác sỹ Tần." Tần Tư Niên chỉnh trang lại chiếc áo blouse của mình.

"..." Lâm Uyển Bạch cố gắng tiêu hóa.

Đôi mắt đào hoa kia sao cô có thể nhận nhầm được, chỉ cần bị liếc bâng quơ thôi cũng thấy choáng váng.

Cô cứ ngỡ anh ấy là một cậu chủ chơi bời lăng nhăng, không ngờ lại là một vị bác sỹ chữa bệnh cứu người!

"Bắt đầu từ hôm nay, cậu ấy sẽ là bác sỹ chính cho bà ngoại em, mọi bệnh tình đều do cậu ấy chịu trách nhiệm. Mấy hôm nữa là phẫu thuật rồi, cậu ấy cũng sẽ mổ chính." Hoắc Trường Uyên liếc cô, hờ hững nói.

Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt: "Nhưng bà ngoại tôi có bác sỹ Hứa mà..."

"Bác sỹ Hứa chỉ là một bác sỹ tầm trung, còn Tư Niên đã có lên cấp chủ nhiệm khoa, hơn nữa còn là chuyên gia chữa bệnh tim. Cậu ấy cũng tham gia không ít các dự án từ trong ra ngoài nước, có cậu ấy mổ chính, bà ngoại em về cơ bản có thể giảm thiếu nguy hiểm xuống mức không còn nguy hiểm."

"Anh chính là chuyên gia ngoại khoa Tim mạch cấp minh tinh - Tần Tư Niên?" Lâm Uyển Bạch sửng sốt.

Cho dù cô chẳng có kiến thức gì về ngành y nhưng cái tên Tần Tư Niên thì chắc chắn phải nghe qua! Có rất nhiều người nghe danh tới khám, xếp hàng cũng phải đặt lịch trước một tuần...

"Không sai, chính là tại hạ." Tần Tư Niên mỉm cười gật đầu, rồi nói tiếp, ngữ khí đã nghiêm túc hơn một chút: "Ban nãy mình đã đọc bệnh án, cũng có trao đổi qua với bác sỹ Hứa, nhưng tình hình cụ thể mình sẽ báo lại sau khi tiếp xúc thực tế với bệnh nhân."

"Ừ." Hoắc Trường Uyên gật đầu.

Lâm Uyển Bạch không xen vào đợc, chỉ đành nhìn họ từ từ đẩy cánh cửa phòng bệnh ra.

Rất lâu sau, cô mới có chút phản ứng, nghĩ tới chuyện Hoắc Trường Uyên đang ở ngay trong bệnh viện bà ngoại nằm...

Đợi đã!

Lâm Uyển Bạch co cẳng lao vào trong...

~Hết chương 53~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv