Sau khi bị các bạn bè người thân tới tham dự đám cưới kéo đi chụp ảnh xong xuôi, cuối cùng Lâm Uyển Bạch mới được thở một hơi. Ánh mắt cô lướt một vòng ngó nghiêng trong đám đông.
Trịnh Sơ Vũ vẫn còn đang ấm ức vì không tranh được hoa cưới, phồng má lên tức tối. Lê Giang Nam đứng bên cạnh đang cười đùa vỗ vễ, nhưng con bé vẫn chu môi không sao vui vẻ lên được.
Không biết Lê Giang Nam cúi xuống thì thầm câu gì vào tai con bé, Trịnh Sơ Vũ bất chợt cười rạng rỡ như hoa, nhìn trái ngó phải một lúc, sau đó tranh thủ không ai để ý hôn chụt một cái lên má Lê Giang Nam. Lê Giang Nam sững người, cả hai một người cúi đầu, một người quay mặt đi, gò má ửng hồng vì xấu hổ.
Còn ở một phía khác, Tiểu Triệu và Giang Phóng, hai người phù dâu phù rể lại đang ngồi cạnh nhau, dường như đang trò chuyện về một chủ đề nào đó cực kỳ say mê, biểu cảm như rồng múa phượng bay.
Bốn con người tạo thành hai cặp đôi trở thành hai bức tranh đẹp nhất.
Lâm Uyển Bạch cười tít mắt, khung cảnh này thật là đẹp!
Cô quay đi, chợt phát hiện ở một góc gần đó Tang Hiểu Du đang đứng một mình, cúi đầu ngắm nhìn bó hoa cưới trong tay đến ngẩn người.
Lâm Uyển Bạch một tay chống hông, một tay xách vạt váy đi qua, cố tình chớp mắt, trêu chọc nói: "Cá nhỏ, bó hoa hôm nay cứ như có mắt ấy, tự động lao về phía cậu. Bao nhiêu cô gái trẻ còn không giành được, xem ra chuyện này có ý nghĩa rồi!"
"Đúng vậy." Tang Hiểu Du cười cười, lắc lắc bó hoa cưới trong tay: "Mình quả thực cũng có chuyện vui sắp tới gần."
"... Hả?" Lâm Uyển Bạch chưa hiểu ngay.
Tang Hiểu Du nhìn về phía cô, bỗng nhiên nói một câu: "Tiểu Bạch, mình sắp kết hôn rồi!"
"Kết hôn? Với ai..." Lâm Uyển Bạch hoàn toàn sững sờ.
Ba chữ "bác sỹ Tần" còn chưa kịp bật ra thì Tang Hiểu Du đã cười, lên tiếng trước: "Ở Nam Phi mình quen biết một người. Lần trước Facetime, chẳng phải mình đã nói sẽ giới thiệu cho cậu người ấy sao, về sau quá bận nên cũng không tìm được cơ hội. Nhưng mà không sao, đến lúc đám cưới, cậu và Hoắc tổng nhớ đến dự nhé!"
"..." Lâm Uyển Bạch nhìn cô ấy mà không dám tin vào mắt mình, giống như nghi ngờ cô ấy đang đùa giỡn vậy.
Tang Hiểu Du giơ tay lên khuơ khuơ trước mặt cô, phì cười: "Tiểu Bạch, sao lại nhìn mình như vậy, mình cưới chồng chẳng lẽ cậu không vui sao? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mình quả thực cảm thấy có phần xấu hổ, dù sao cũng là đời chồng thứ hai. Cũng may người ta không chê bai mình, đối xử với mình cũng rất tốt, mình cũng rất mãn nguyện!"
Vui thì vui thật, nhưng mà...
Trịnh Sơ Vũ hớn hở chạy tới, không biết định giở trò gì, chỉ thần thần bí bí gọi Tang Hiểu Du, người cũng là phù dâu, đi mất. Lâm Uyển Bạch đứng yên tại chỗ, thất thần nhìn theo bóng người bạn thân rời đi.
"Em sao vậy?"
Một chất giọng trầm từ phía sau vang lên, cô quay đầu lại.
Nhìn thấy Hoắc Trường Uyên trong bộ vest đen đang hiên ngang đi về phía mình, bên cạnh còn có Tần Tư Niên. Nhìn thấy anh ấy, Lâm Uyển Bạch vô thức tiến lên một bước, gấp gáp hỏi: "Bác sỹ Tần, chuyện Cá nhỏ kết hôn, anh có biết không?"
"Ừm." Tần Tư Niên bật ra một tiếng đáp khẽ khàng. Đôi mắt hoa đào đó khẽ động, ánh mắt dừng lại trên một bóng dáng mảnh khảnh nào đó giữa đám đông xa xa. Khoảng cách có hơi xa nên chẳng thể nhìn rõ biểu cảm trên nét mặt người ấy.
Hoắc Trường Uyên nghe xong cũng cảm thấy kinh ngạc như vậy, anh vỗ vai bạn thân: "Tư Niên..."
Bấy giờ Tần Tư Niên có vẻ mới sực tỉnh, cười một nụ cười cực kỳ khẽ, ánh mắt cũng dời đi, không còn tìm thấy tiêu điểm nữa.
Cả một đám đông hùng hổ rầm rộ di chuyển từ giáo đường tới một khách sạn trong thành phố, tối nay vẫn còn một bữa tiệc để thết đãi khách khứa.
Bước vào phòng tân hôn được khách sạn bố trí tỉ mỉ, trên ga giường màu đỏ được rắc cánh hoa hồng thành hình trái tim, bên trên đặt một đôi thiên nga kề cổ vào nhau, Hoắc Trường Uyên dời ánh mắt khỏi đôi thiên nga, nhíu mày ai oán một câu: "Diệp Tu sao vẫn xuất hiện vậy?"
"..." Lâm Uyển Bạch dở khóc dở cười.
Không nhắc chuyện này còn đỡ. Mãi về sau cô mới biết chuyện thiếp mời vốn không hề được gửi tới chỗ Diệp Tu. Cũng may sau đó cô đã tận tâm bù lại một bản thiếp điện tử. Nhận được điện thoại chúc mừng với giọng nói bất ngờ của Diệp Tu, cô mới biết anh không hề gửi thiếp qua.
Không cần hỏi cũng biết là không phải anh cố tình gửi sai địa chỉ mà thực chất đã ném nó vào sọt rác.
Cô giơ tay chọc chọc lên ngực anh: "Đừng có nhỏ mọn như vậy!"
"Yên tâm, tối nay lúc anh ta mời rượu, anh sẽ uống thêm mấy cốc!" Hoắc Trường Uyên bật ra một tiếng "Hừ" từ mũi, khoác vai cô ngồi xuống giường: "Có mệt không?"
"Một chút thôi!" Lâm Uyển Bạch gật đầu, vặn vẹo hai cánh tay và hai bắp chân, bất giác cảm thán: "Xưa nay em không nghĩ hóa ra kết hôn mệt đến vậy, lần sau..."
"Nói cái gì vậy!" Hoắc Trường Uyên hạ giọng quát.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy sự u ám hiện rõ trong đôi mắt anh, Lâm Uyển Bạch mới chợt nhận ra mình lỡ lời, vội ngượng ngập gãi đầu: "À, em đùa ấy mà!"Hoắc Trường Uyên bấu má cô thật mạnh, ra vẻ uy hiếp, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ: "Từ đây tới buổi tiệc còn gần ba tiếng đồng hồ, nếu em mệt thì nằm xuống giường ngủ một chút đi. Tới giờ rồi anh sẽ gọi em, đến lúc đó bảo thợ trang điểm vào thay trang phục cho em!"
"Ừm, được!" Lâm Uyển Bạch gật đầu. Cô được anh đỡ nằm xuống gối, rồi chợt nhớ ra điều gì, cô cắn môi nói: "Đúng rồi, ông xã, ban nãy lúc em vào trong thang máy hình như nghe thấy cô và đám Sơ Vũ bàn bạc nhau đòi náo loạn đêm tân hôn..."
Người cô này dĩ nhiên chính là cô Hoắc Dung của Hoắc Trường Uyên. Trong số các trưởng bối e cũng chỉ có bà làm ra được mấy chuyện như vậy.
Nghe xong, khóe miệng Hoắc Trường Uyên khẽ giật giật.
Lâm Uyển Bạch tỏ thái độ lo lắng: "... Phải làm sao?"
Hoắc Trường Uyên nhướng đuôi mày, nhưng có vẻ như không hề sợ hãi: "Không sao, tới lúc đó anh giả vờ say."
Lâm Uyển Bạch sững người, chớp chớp mắt, sau đó bật cười, đúng là chỉ có anh như vậy!
Hoắc Trường Uyên vắt chân ngồi bên cạnh cô, lòng bàn tay vuốt ve phần rốn hơi lồi lên của cô và trò chuyện với cô con gái rượu của anh trong bụng, nói với con bé bố mẹ đã làm đám cưới gì đó gì đó, đồng thời cũng dỗ dành cho nó ngủ.
Chuông di động bỗng nhiên vang lên, anh bắt máy.
Sau khi anh ngắt máy, Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu nhìn thấy anh bỗng nhiên nuốt nước bọt: "Có chuyện gì vậy?"
Hoắc Trường Uyên đặt di động xuống, nét mặt có phần nghi hoặc. Anh nói: "Nhà thờ gọi điện thoại tới nói có chuyện quan trọng cần anh tới gặp mặt để xác nhận, bảo anh qua ngay bây giờ!"
"Ông xã, hay em đi cùng với anh nhé?" Nghe thấy vậy, cô lập tức ngồi dậy.
Hoắc Trường Uyên không đồng ý. Bàn tay lớn của anh ấn chặt đôi vai cô, bờ môi cũng đồng thời rơi xuống trán cô: "Không cần. Em cứ nghỉ ngơi trong đây, nếu không đến tối cơ thể em không chịu nổi đâu. Cuối tuần đường không tắc lắm, anh đi một lát rồi về ngay!"
Lâm Uyển Bạch ngoan ngoãn gật đầu, nhìn bóng dáng cao lớn của anh vội vã đi ra khỏi phòng.
Sau khi Hoắc Trường Uyên đi khỏi, cô nhắm mắt lại nhưng không sao ngủ được. Cô giơ tay day day mi mắt, không rõ có phải vì mệt mỏi hay không mà mí mắt cô giật nãy giờ.
Chẳng biết đã qua bao lâu, chuông cửa vang lên.
Lâm Uyển Bạch vội vàng ngồi dậy khỏi giường, cười tươi đi ra mở cửa. Sau khi kéo cánh cửa ra, người đứng bên ngoài lại không phải là Hoắc Trường Uyên...