Chập tối, hoàng hôn mang màu đỏ hoa hồng.
Chú Lý dừng ô tô trước cửa tòa nhà Hoắc Thị. Sau khi bước xuống, Lâm Uyển Bạch cầm theo hộp giữ nhiệt đi vào trong.
Không cần hỏi han gì, quầy lễ tân đã có một nữ nhân viên xinh đẹp tiến lên đón tiếp cô, đưa cô vào trong thang máy chuyên dụng, sau đó suốt dọc đường hoàn toàn suôn sẻ, không có gì trở ngại.
Giờ này đã đến giờ tan ca, rất nhiều nhân viên đã thu dọn đồ đạc ra về trước, nhưng cũng có kha khá người ở lại làm thêm giờ.
Tầng trên cùng vẫn có thể nhìn thấy những người đi qua đi lại trong phòng thư ký, chỉ có điều không có cảnh nhiều người túm tụm vào bàn tán như lần trước. Tất cả sau khi nhìn thấy cô đều cúi xuống, tiếp tục tập trung làm việc.
Còn những ai giáp mặt thì đều chào cô một tiếng "cô Lâm".
Có lẽ vì đã được đặc biệt nhắc nhở.
Lâm Uyển Bạch dĩ nhiên biết là ai làm chuyện này, một niềm hạnh phúc dâng lên trong lòng.
"Cô Lâm!"
"Trợ lý Giang!"
Giang Phóng rảo bước đi tới trước mặt cô, sau đó cúi đầu chào và nói: "Hoắc tổng đang ở trong văn phòng, bây giờ tôi đưa cô qua!"
"Được!" Lâm Uyển Bạch rướn môi cười.
Giang Phóng đích thân đưa cô tới văn phòng của tổng giám đốc. Cửa còn mở hé chưa đóng hẳn. Hoắc Trường Uyên mặc chiếc sơ mi trắng ngồi làm việc trước chiếc bàn rộng lớn. Chiếc áo vest màu đen được vắt lên lưng ghế phía sau, cà vạt vẫn nằm ngay ngắn trên cổ anh.
Sau khi ra viện, ở nhà nghỉ thêm mấy hôm, thương tích của anh cũng đã hồi phục được bảy, tám phần.
Chí ít thì khi anh khoác bộ vest lên người sẽ không ai nhìn thấy những vết thương nữa. Có điều tay trái vẫn phải băng, vết dao rất sâu, cộng thêm thời tiết mỗi ngày một nóng nực hơn, khó mà lành lại ngay được.
"Cộc cộc!"
Gật đầu ra hiệu cho Giang Phóng rời đi, Lâm Uyển Bạch giơ tay lên gõ cửa.
Hoắc Trường Uyên vẫn đang cắm cúi tốc ký, không buồn ngẩng đầu, chỉ nói: "Vào đi!"
Lâm Uyển Bạch xách hộp giữ nhiệt đi vào, rồi quay lại đóng cửa. Trên mặt bàn xếp chồng không ít tài liệu, phải có đến ba chồng cao như một ngọn núi nhỏ. Lúc này anh đã phê duyệt xong một phần, sau khi gập lại thì tiếp tục với lấy bản thứ hai.
Cô chú ý thấy bên cạnh đặt một hộp cơm, đến giấy bọc bên ngoài còn chưa buồn gỡ ra, có lẽ đã nguội lạnh rồi.
Quả nhiên đúng như cô dự đoán, một khi bận vào anh chẳng quan tâm gì ăn uống. Bởi vì sau khoảng thời gian anh ở viện, công việc trong công ty dồn lại rất nhiều. Cô biết anh là một người cuồng công việc nên đã lo trở về việc làm việc, anh cố gắng quá khiến bản thân mỏi mệt!
Sợ anh ăn đồ ship về không đảm bảo dinh dưỡng, cô nấu sẵn bữa tối, ăn cùng bánh bao nhỏ từ sớm rồi vội vàng mang qua cho anh.
Chợt liếc thấy một chiếc hộp mới, Hoắc Trường Uyên bỗng khựng lại: "Uyển Uyển, em tới đấy à?"
"Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu. Cô vòng qua bàn, rút lấy cây bút trong tay anh ra: "Em mang cơm cho anh... Đều là các món có dưỡng chất cả, anh nghỉ làm một chút đi, tranh thủ ăn lúc còn nóng rồi làm tiếp!"
Hoắc Trường Uyên mỉm cười: "Ừ."
Nắp hộp vừa mở, mùi hương đã lan tỏa ra ngoài, đâu đâu cũng là mùi cơm thơm phức.
Trưa nay Hoắc Trường Uyên chỉ ăn đệm vài ba miếng. Lúc này ngửi thấy mùi đồ ăn cô làm, dạ dày của anh bắt đầu kêu réo. Anh cầm đũa lên, cúi đầu ăn như chết đói.
"Hoắc Trường Uyên, anh ăn từ từ thôi!" Lâm Uyển Bạch đứng cạnh nhắc nhở.
Hơn mười mấy phút sau cuộc "càn quét", hộp cơm đã hết sạch, ngay cả canh cũng được uống cạn.
Lâm Uyển Bạch đứng dậy thu dọn bàn sạch sẽ.
Cô đang định xách hộp cơm quay đi thì bị anh ấn ngồi xuống đùi, hơn nữa còn bằng một tư thế cực kỳ mờ ám.
Gương mặt Lâm Uyển Bạch hơi đỏ lên, cô căng thẳng nhìn chằm chằm ra cửa: "Đừng có làm bậy, lỡ có người đẩy cửa vào thì sao?"
"Sợ gì chứ, có ai không biết quan hệ của chúng ta?" Hoắc Trường Uyên thản nhiên như không.
"..."
Hình như cũng đúng là vậy...
Lần trước khi cô tới Hoắc Thị, anh không chỉ đứng trước mặt các nhân viên diễn một vở đeo nhẫn công khai tuyên bố cô là vợ chưa cưới chính thức, còn cả sau đó hai người ở trong phòng anh rất lâu, lúc ra, gương mặt và quần áo của cô đều không khó khiến người ta đoán được chuyện gì.
Thế nên cuối cùng, lo cho vết thương của anh, cô chỉ đẩy đại hai ba cái mang tính tượng trưng, để mặc cho anh hôn một lúc lâu.
Lâm Uyển Bạch vừa đứng lên vừa nói: "Hoắc Trường Uyên, anh tiếp tục làm việc đi, đừng vất vả quá, công việc không phải chuyện ngày một ngày hai là xong!"
Hoắc Trường Uyên bỗng dưng giơ tay, gập hết sổ sách lại.
"Anh sao vậy?" Cô không hiểu.
"Em nói đúng, công việc không phải chuyện ngày một ngày hai!" Hoắc Trường Uyên cùng cô đứng lên, cơ thể cao lớn của anh che đi không ít ánh hoàng hôn: "Không phê duyệt nữa, để lại đây, mai tính tiếp!""Thế..." Nghe xong, Lâm Uyển Bạch nhìn đồng hồ, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: "Hay là chúng ta đi xem phim đi. Lâu lắm không đi xem phim rồi. Về nhà đón Đậu Đậu theo, chúng ta cùng đi! Gần đây đang công chiếu một bộ phim hoạt hình của Mỹ, hình như là của Disney, chắc chắn nó sẽ thích lắm!"
Mấy ngày gần đây, cô gần như toàn ở bệnh viện chăm anh, hơi xao nhãng bánh bao nhỏ một chút.
Ban ngày lúc ở nhà, thằng bé như cái đuôi, cực kỳ quấn cô, cứ đuổi theo cô gọi "Uyển Uyển" không ngừng nghỉ.
"Tạm thời không đi đón nó vội." Nhưng Hoắc Trường Uyên lại nói.
"Đừng vậy mà..."
Lâm Uyển Bạch vô thức níu cánh tay anh, những tưởng anh muốn họ trải qua thế giới hai người, nên cố gắng khuyên nhủ.
Có điều, Hoắc Trường Uyên ngắt lời cô: "Chúng ta phải tới một nơi đã, nếu có mặt thằng bé sẽ hơi bất tiện."
"Đi đâu cơ?"
Anh không trả lời, chỉ cầm chìa khóa xe lên, nắm tay cô đi ra khỏi văn phòng.
Ráng chiều nơi chân trời chỉ còn lại những đường nét cuối cùng, từng đàn chim mệt mỏi bay vút qua đầu.
Dọc đường, Hoắc Trường Uyên cũng không nói rốt cuộc họ sẽ đi đâu. Cùng với tốc độ chậm dần lại của chiếc xe, Lâm Uyển Bạch cũng từ từ nhíu mày.
Khi chiếc xe đỗ vào sân, cô cảm thấy mình như sắp ngừng thở.
Nơi Hoắc Trường Uyên dẫn cô tới không hề xa lạ. Bốn năm trước, vào ngày mừng thọ Hoắc Chấn, cô từng tới đây một lần, đương nhiên chẳng phải trải nghiệm gì vui vẻ.
Lúc trước anh có nói, sau khi ra viện sẽ về nhà thăm Hoắc Chấn. Lâm Uyển Bạch nhớ rõ. Chỉ là cô không ngờ anh lại dẫn cô đi cùng, hơn nữa không rõ anh có ý gì.
Lâm Uyển Bạch bước xuống xe nhưng không đóng cửa xe lại ngay.
Nhìn theo chiếc bóng vừa đi vòng qua đầu xe, cô tỏ vẻ ngập ngừng: "Hoắc Trường Uyên, hay là... em đợi anh ở ngoài này nhé?"
Dù sao đây cũng là nhà họ Hoắc, đến việc giẫm chân lên cỏ nhà họ cô cũng thấy hơi gượng gạo.
Hoắc Trường Uyên không lên tiếng, chỉ trầm mặc nhìn cô chăm chú.
Vài giây sau, Lâm Uyển Bạch bại trận, cô đã quyết định sẽ ở bên anh và con trai rồi, chỉ có thể nói: "Em vào cùng anh!"
"Ừm." Bấy giờ Hoắc Trường Uyên mới miễn cưỡng gượng cười.
Anh nắm lấy tay cô, họ sóng đôi đi vào trong biệt thự.
"Cậu cả về ạ!"
Sau khi họ đi vào, có người làm ra đón.
Hoắc Trường Uyên khẽ đáp rồi đưa cô đi thay giày.
Từ trong phòng khách có một bóng người đi ra, là nữ chủ nhân hiện tại của nhà họ Hoắc, Phạm Ngọc Trân. Bà mỉm cười chào hỏi: "Trường Uyên, con về à."
"Thưa dì, bố con ở trên gác ạ?" Hoắc Trường Uyên khẽ cúi đầu.
"Ừm!" Phạm Ngọc Trân gật đầu.
Lúc này có một người làm từ trong bếp đi ra, tay cầm một chiếc khay, bên trên là hai tách trà mới pha xong, mùi hương tỏa ra là của loại trà Long Tỉnh, Tây Hồ của hiệu Minh Tiền. Không chỉ giá cả, riêng số lượng cung ứng đã không nhiều, thường phải là khách quý mới mang ra pha.
Liếc thấy cảnh ấy, Hoắc Trường Uyên hỏi: "Có khách tới chơi ạ?"
"Đúng vậy!" Phạm Ngọc Trân gật đầu, thành thật nói với anh: "Chú Lục của con vừa mới tới chưa lâu, bây giờ đang ở trong phòng sách cùng bố con!"
Hai người họ tuy là quan hệ mẹ kế con riêng nhưng cũng không có quá ngăn cách, chỉ là từ đầu tới cuối cũng không thể thân thiết hơn như vậy được, luôn mang theo một sự khách sáo.
Phạm Ngọc Trân nhìn về phía Lâm Uyển Bạch, tươi cười hỏi: "Cô Lâm, cô thích uống trà gì? Trong nhà còn một ít trà hoa, mùi vị khá thanh ngọt, thanh niên như hai đứa chắc sẽ thích uống, cũng có tác dụng làm đẹp da nữa! Để tôi bảo người làm pha ra hai tách mang vào trong phòng khách, cháu ra ghế sofa đợi Trường Uyên?"
Đối với người mẹ kế này của Hoắc Trường Uyên, từ bốn năm trước cô đã không có quá nhiều cảm giác chống đối.
Có thể vì đối phương rất dịu dàng, khéo léo, ăn mặc cũng không hoàng nháng như các mệnh phụ phu nhân khác, ánh mắt nhìn người cũng rất hiền từ, đặc biệt là không có thái độ gì quá thù địch với một người không được nhà họ Hoắc hoan nghênh như cô.
Có điều, cô cũng đồng thời nghĩ tới một người khác.
Tiêu Vân Tranh...
Lần này trở về nước cô chưa hề gặp lại anh ấy.
Qua lời kể của Yến Phong, hình như cũng từ bốn năm trước, sau khi cô ra đi không lâu, Tiêu Vân Tranh cũng rời khỏi Băng Thành, tới một quốc gia khá hẻo lánh ở phía Nam bán cầu. Hơn nữa trong vòng bốn năm qua, anh ấy dường như cũng chưa hề quay trở lại...
Lâm Uyển Bạch đang định gật đầu thì Hoắc Trường Uyên đã nắm lấy tay cô, trả lời giúp cô: "Không cần đâu ạ, cô ấy lên gác cùng con."
Ngay sau đó, anh sải rộng bước chân đi lên tầng.Cánh cửa phòng sách không đóng. Người làm bưng trà vào lúc trước vừa bước ra, hình như cũng đã nói với Hoắc Chấn rằng cậu cả về nhà, thế nên ngay sau đó khi Hoắc Trường Uyên gõ cửa đi vào, Hoắc Chấn không mấy bất ngờ.
"Con chào bố, cháu chào chú Lục."
Lục Học Lâm đang bê tách trà, nghe thấy tiếng nói bèn khựng lại: "Trường Uyên, sức khỏe của cháu sao rồi?"
"Cháu không sao rồi ạ!" Hoắc Trường Uyên gượng cười.
Hôm cô bị bắt cóc, cũng may có Lục Học Lâm giúp đỡ, dẫn theo cảnh sát kịp thời áp sát nhà kho, hơn nữa sau khi kết thúc mọi chuyện cũng khẩn trương sắp xếp các chuyện lớn nhỏ trong bệnh viện. Ân tình này anh luôn ghi nhớ.
"Vậy thì tốt rồi, xem ra đúng là thanh niên sức dài vai rộng. Nếu mà là chú, chắc phải nằm liệt giường một năm mới ổn!" Lục Học Lâm nói đùa, sau đó chú ý thấy người đứng phía sau, nụ cười càng đậm hơn: "Cô Lâm cũng tới à?"
Lâm Uyển Bạch khẽ gật đầu, coi như lời chào.
Hoắc Chấn nhìn qua, mặt lập tức sầm lại: "Sao con còn dám dẫn theo đứa con gái này tới nhà!"
"Con có chuyện muốn nói với bố!" Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.
"Cũng được, ngồi xuống đi!" Dù sao cũng đang có mặt Lục Học Lâm, Hoắc Chấn cần kiềm chế cảm xúc. Ông giơ tay chỉ vào hai chiếc ghế thái sư còn lại: "Vừa hay chú Lục của con đang ở đây, chúng ta có thể bàn chuyện luôn! Bàn chuyện gì chắc con cũng biết rồi, là chuyện hôn sự giữa con và nha đầu Tịnh Tuyết! Ai đó cũng có thể ngồi xuống nghe để đừng mơ những giấc mộng hão huyền nữa!"
Câu nói cuối cùng, Lâm Uyển Bạch hoàn toàn nghe ra được là nhắm vào cô.
Cảm nhận được bàn tay được nắm chặt, cô trở ngược tay, ra hiệu với anh, ý bảo anh đừng lo lắng.
Cúi người ngồi xuống ghế, Lâm Uyển Bạch không thể hiện chút sợ hãi nào. Cô ngồi đàng hoàng, lưng thẳng. Tuy rằng đang ở nhà họ Hoắc, một nơi khiến cô không thoải mái nhưng vì tấm lòng kiên quyết không đổi với anh, đối mặt với Hoắc Chấn, cô không còn gì phải lo sợ nữa.
Sau khi họ lần lượt ngồi xuống, Hoắc Chấn quay sang nhìn Lục Học Lâm vừa uống xong trà, mỉm cười: "Chú Lục, ban nãy chú nói tới tìm tới anh là để bàn về chuyện cưới xin của hai đứa nó phải không?"
"Dạ vâng!" Lục Học Lâm gật đầu.
Lần này ông chủ động tới nhà, mục đích chính là vì chuyện cưới xin của con gái mình và Hoắc Trường Uyên.
Có điều vừa mới ngồi xuống định bắt đầu câu chuyện thì người làm gõ cửa bưng trà vào, đồng thời báo Hoắc Trường Uyên mới đến.
Nhìn thái độ quá rõ ràng ấy của Hoắc Chấn là đủ biết những gì Hoắc Chấn suy nghĩ trong lòng khác với ông. Lục Học Lâm nghiêm mặt, chuẩn bị lên tiếng: "Có điều..."
"Chú yên tâm, anh sẽ có một câu trả lời cho nhà họ Lục!" Hoắc Chấn ngắt lời ông: "Chú và em dâu, còn cả Tịnh Tuyết nữa, đều yên tâm cả đi. Hai nhà Hoắc, Lục chúng ta đời này nhất định phải làm thông gia! Bất luận người nào có ý phá hoại cũng không thay đổi được quyết tâm này!"
"Nếu lấy, vợ của con cũng chỉ có thể là Lâm Uyển Bạch." Chất giọng trầm của Hoắc Trường Uyên vang lên.
"Trường Uyên! Con có biết mình đang nói gì không. Chú Lục của con còn ở đây, không được phép ăn nói bừa bãi!" Sắc mặt Hoắc Chấn cực kỳ khó coi. Ông cố tình đánh mắt nhìn Lục Học Lâm, nhíu mày quát anh.
Sau khi bình tĩnh lại, ông nói tiếp: "Có những chuyện, người làm bố này quả thật đã không đúng. Nhưng chuyện hôn sự của con và Tịnh Tuyết không thể thay đổi! Con đơn phương hủy hôn ước là vô hiệu! Bố thấy con bị choáng váng đầu óc rồi, không biết mình có thân phận gì, loại phụ nữ nào cũng tùy tiện lấy về!"
"Cô ấy là mẹ của con trai con, là người con muốn sống chung cả cuộc đời này, đương nhiên phải cưới cô ấy!" Hoắc Trường Uyên nhíu mày, ngữ khí không thể phản bác.
"Nghịch tử, mày thật sự muốn chọc cho bố tức chết mày mới cam lòng hay sao?" Hoắc Chấn cố gắng kiểm soát cảm xúc, khóe miệng cũng giật lên từng hồi: "Bố nói lại một lần nữa, chuyện hôn sự giữa hai nhà Hoắc Lục không thể xóa bỏ! Mày đừng quên, mày mang họ Hoắc, là con trai của Hoắc Chấn. Ngoài vinh hạnh ra mày còn trách nhiệm cần phải gánh vác!"
Từng câu từng chữ đều đang nhắc nhở anh trá hình.
Nhưng Hoắc Trường Uyên làm như không nghe hiểu, hoặc có thể nói là không chút xao động, chỉ hỏi: "Bố, bố không đồng ý, đúng không?"
"Không đồng ý!" Sao có thể đồng ý được. Ở trước mắt Lục Học Lâm, Hoắc Chấn phải cố gắng thể hiện rõ lập trường, nói những lời tàn nhẫn: "Bố không cho phép mày lấy người con gái đó, trừ phi bố chết!"
"Con kiên quyết!"
"Trường Uyên!"
Hoắc Chấn không giữ nổi sự tức giận trong lòng nữa.
Ông đập bàn đứng lên, giơ tay chỉ thẳng vào con trai, trợn trừng mắt vì giận dữ: "Bây giờ đôi cánh của mày cứng cáp rồi đúng không? Đừng quên, bố vẫn là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Hoắc Thị! Mọi thứ mày đang có bây giờ đều là do bố mang tới cho mày. Mày tưởng chọn đại một người là có thể làm tổng giám đốc cả một công ty sao? Đừng làm ra những chuyện khiến bố tức giận nữa, bằng không..."
Lâm Uyển Bạch khẽ nắm chặt tay lại.
Cô nghe ra được sự uy hiếp từ lời nói của Hoắc Chấn.
Cô vô thức nhớ tới bốn năm trước, hình như cũng chính vì cô, lần đầu tiên Hoắc Trường Uyên chống đối lại Hoắc Chấn, sau đó sự trừng phạt dành cho anh là mất đi chức vụ tổng giám đốc Hoắc Thị, bị điều tới một công ty nhỏ ở Lâm Thành...
Lẽ nào lịch sử lặp lại?
Gừng vẫn càng già càng cay.
Lâm Uyển Bạch không khỏi lo lắng cho anh.
Sắc mặt Hoắc Trường Uyên không thay đổi. Anh rướn môi cười, rồi nụ cười tắt dần, giọng anh vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng: "Thưa bố, lần này không phải là bố đuổi con khỏi Hoắc Thị, là tự con sẽ đi."
Dứt lời, Hoắc Chấn và Lục Học Lâm, bao gồm cả Lâm Uyển Bạch đều thảng thốt.