Lâm Uyển Bạch giằng tay ra khỏi anh, quay người đi vào trong Cục cảnh sát.
Có điều cô vừa quay đi đã bị Hoắc Trường Uyên giữ lại. Anh nhìn cô chăm chú, trong lòng bàn tay cô bỗng xuất hiện một vật cứng, cô thấy anh đưa chìa khóa ô tô nhét trong túi quần vào tay mình.
"Anh và Sunny nói chuyện vài câu thôi, mấy phút là xong!"
Hoắc Trường Uyên gập tay cô lại, chất giọng điềm tĩnh vang bên tai: "Em vào xe ngồi đợi anh."
Lâm Uyển Bạch không đáp, chỉ gật đầu một cái rất khẽ.
Nghĩ tới việc mình ra ngoài vội vã không mang theo di động, cô muốn mượn di động của anh một lát, bèn giơ tay níu lấy vạt áo vest của anh, mấp máy môi. Cô còn chưa kịp lên tiếng đã bị anh kéo cánh tay lên, ôm vào lòng.
Sau đó Hoắc Trường Uyên cúi xuống, đặt môi lên khóe mắt cô, gần như nói bằng giọng dỗ dành: "Uyển Uyển, ngoan nào!"
"..." Lâm Uyển Bạch đỏ bừng mặt.
Cô đâu có ý này...
Cô không ngờ anh lại đột nhiên làm ra hành động ấy, hơn nữa còn ngay trước mặt Lục Tịnh Tuyết.
Tuy không ngẩng lên nhìn nhưng cô biết ánh mắt của Lục Tịnh Tuyết hừng hực như một ngọn lửa. Cô đành nuốt xuống những lời muốn nói, cầm chìa khóa xe, quay người chạy đi.
Hoắc Trường Uyên nhìn theo đến tận khi cô ra khỏi cửa lớn của Cục cảnh sát.
Lục Tịnh Tuyết đứng cạnh, lạnh lùng quan sát tất cả. Đầu móng tay được cô ta nuôi dài đã sắp bị bóp nát dưới lực nắm của cô ta. Hai người họ cứ thân mật như chỗ không người, hoàn toàn không quan tâm tới cảm nhận của cô ta, một ngọn lửa căm hận như đang bùng cháy trong lòng cô ta.
Đợi Hoắc Trường Uyên từ từ quay đầu lại, cho dù trong lòng có phẫn nộ đến mấy, sắc mặt Lục Tịnh Tuyết vẫn vương một nụ cười.
Cô ta tiến lên mấy bước, đứng gần anh hơn một chút.
Cơ thể cao lớn chắn trước mặt, còn che bớt không ít nắng. Trong suốt bốn năm anh chưa hồi phục trí nhớ, cô ta có thể danh chính ngôn thuận đứng sánh vai với anh. Vậy mà bây giờ, muốn gặp mặt anh, nói với anh mấy câu cũng phải nghĩ đủ mọi cách mới đạt được.
Giống như một thứ hạnh phúc trộm được, rồi phải trả lại ngay lập tức!
Sự bứt rứt trong lòng Lục Tịnh Tuyết cứ vòng đi vòng lại, bàn tay giấu phía sau lưng nắm lại càng chặt.
Chỉnh đốn lại một chút cảm xúc, cô ta nhíu mày, sau đó mở lời bằng giọng hơi ngập ngừng cũng rất nặng nề: "Trường Uyên, thật sự là do Lâm Dao Dao làm ư? Chứng cứ đã xác đáng rồi sao? Em chỉ nắm được tình hình đại khái từ phía cảnh sát, hoàn toàn bất ngờ, thật sự khó mà tin nổi. Cô ta lại dám làm ra mấy chuyện này!"
"Biết người, biết mặt, không biết lòng." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.
Lục Tịnh Tuyết run lên.
Không biết có phải vì chột dạ hay không, cô ta bỗng có cảm giác câu nói này của anh không chỉ đơn thuần ám chỉ Lâm Dao Dao.
"Đúng vậy đấy!" Lục Tịnh Tuyết gật đầu hùa theo, biểu cảm vẫn tỏ ra khó tin: "Trước kia em luôn cảm thấy cô gái này là tiểu thư bị chiều quá sinh hư, nhưng suy nghĩ vẫn rất ngây thơ, không ngờ tâm lý lại đen tối như vậy! Chắc là cũng có liên quan đến chuyện nhà họ Lâm bị phá sản, kiểu gì tâm lý cũng có chút thay đổi. Nhưng mà, làm được mấy chuyện này quả thực quá đáng sợ! Trường Uyên, anh nói đúng lắm, biết người biết mặt không biết lòng!"
Hoắc Trường Uyên nhìn thẳng vào cô ta, trầm ngâm: "Sunny, chuyện lần này, cảm ơn cô."
"Nếu không có cô cung cấp manh mối về chiếc xe bị giấu cũng không thể điều tra rõ ràng nhanh như vậy!"
Không có sự hờ hững như trước kia, dù sao thì trong chuyện này, Lục Tịnh Tuyết đúng là đã giúp anh, giọng Hoắc Trường Uyên khó tránh khỏi toát ra vài phần cảm kích.
Vì lúc đó sự việc xảy ra đột ngột, hung thủ lại bỏ chạy, hơn nữa còn che kín biển số và che kín mặt, muốn tìm ra đối phương thật sự rất khó, gần như mò kim đáy bể. Nhưng ai ngờ lại nắm được nơi giấu xe, tất cả trở nên dễ dàng hơn nhiều.
"Anh đừng nói vậy, em cũng chỉ trùng hợp biết thôi!" Lục Tịnh Tuyết hơi khựng lại nhưng cũng nhìn anh đầy chân thành: "Có thể tìm ra được kẻ thủ ác, em cũng bớt áy náy phần nào với Đậu Đậu, coi như em bù đắp chút đi!"
"Tóm lại, cảm ơn." Hoắc Trường Uyên rướn môi.
"Trường Uyên, nếu anh thật sự muốn cảm ơn em, vậy thì đừng hủy hôn ước được không!" Lục Tịnh Tuyết hơi mỉm cười để lộ hai má lúm đồng tiền, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh chằm chằm, nửa thăm dò, nửa chờ đợi.
Hoắc Trường Uyên điềm nhiên, trong ánh mắt không chút nhiệt độ nào.
Thấy vậy, Lục Tịnh Tuyết vội cười trừ: "Ha ha, Trường Uyên, em đùa ấy mà!"
Lâm Uyển Bạch cầm chìa khóa xe mở cửa, ngồi vào ghế lái phụ.
Cô thi thoảng lại ngó vào trong Cục cảnh sát, vì chỗ đỗ xe hơi xa một chút nên đừng nói là nghe, cô còn chẳng nhìn thấy gì.
Chưa đầy hai phút sau, cô đẩy cửa đi xuống, cảm thấy bên trong rất bí, chi bằng dựa vào xe đứng đợi.
Rõ ràng mới có chút thời gian trôi qua, nhưng Lâm Uyển Bạch lại cảm thấy rất lâu.
Đang đứng nhìn chằm chằm kim giây xoay từng vòng, bỗng nhiên từ đâu có một người xuất hiện, lao về phía cô.Lâm Uyển Bạch giật nảy mình, vô thức né sang bên cạnh.
Là một phụ nữ trung niên, trông có vẻ như đã từng rất cao quý. Tuy rằng quần áo bây giờ không quá hoa lệ, nhưng vẫn khá để ý ăn mặc. Có điều, trông bà ta lúc này có vẻ điên rồ.
Khi nhìn rõ mặt đối phương, cô thảng thốt, nhưng cũng nhanh chóng cảm thấy đây là lẽ đương nhiên.
Người phụ nữ trung niên không phải ai khác, là Lý Huệ...
Thấy bà ta lao về phía mình, nhớ lại lần trước lần chạm mặt cuối cùng ở biệt thự nhà họ Lâm cũng chẳng mấy vui vẻ, hơn nữa chính tay cô còn tát cho bà ta hai cái, cô không khỏi nảy sinh cảm giác đề phòng.
"Bà định làm gì!"
Lý Huệ đứng trước mặt cô, đột ngột nhào về phía trước.
Lâm Uyển Bạch đã chuẩn bị sẵn tinh thần đẩy đối phương ra, nhưng không ngờ, Lý Huệ lại quỳ rạp xuống trước mặt cô, sau đó ôm chặt chân cô: "Uyển Bạch, cô cứu Dao Dao đi!"
Cô tuyệt đối không thể ngờ, Lý Huệ lại làm một loạt những hành động ấy.
"Bà..." Lâm Uyển Bạch sững người.
Cho dù bị Lâm Dũng Nghị đuổi ra khỏi nhà, còn bị yêu cầu ly hôn, Lý Huệ vẫn cứ chanh chua, điêu ngoa. Ấn tượng ấy đã chôn rễ trong lòng cô bao năm qua, chưa bao giờ cô nghĩ bà ta cũng có ngày cúi đầu trước mình...
"Bây giờ nó bị giam trong Cục cảnh sát, tiếp theo đây sẽ bị tuyên án! Bây giờ có thể cứu nó chỉ có cô thôi!" Lý Huệ ngẩng đầu, bắt đầu nhìn cô và nói.
"Bà thả tôi ra đã!" Lâm Uyển Bạch nhíu mày, muốn giằng ra.
"Không, tôi không thể thả! Tôi đến cầu xin cô!" Lý Huệ sống chết không buông tay, miệng tiếp tục lảm nhảm: "Chẳng phải thằng bé đó đến giờ đã bình an vô sự rồi sao. Sao cô cứ phải dồn ép người ta vào đường cùng, hãy bảo cảnh sát thả con bé ra đi! Nó còn trẻ, sao có thể ngồi tù chứ! Uyển Bạch, trước kia đều là hai mẹ con tôi có mắt không tròng, không nên ức hiếp cô, cô đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho Dao Dao đi! Dẫu gì nó cũng là em gái cô!"
Lâm Uyển Bạch vẫn nhíu mày, tuy trong lòng thoáng qua chút không đành, nhưng ngoài mặt cô không tỏ ra xao động chút nào.
"Bà cầu xin tôi cũng vô ích." Cô bình tĩnh nói.
Dù sao mình cũng không phải thánh mẫu, càng không phải đấng cứu thế của ai.
"Sao lại vô ích? Uyển Bạch, không lẽ cô thật sự nhẫn tâm như vậy! Dao Dao còn trẻ như thế, còn chưa lấy chồng, lẽ nào cô đành lòng nhìn nó ở tù? Uyển Bạch, tôi biết, cô tốt bụng nhất, lương thiện nhất. Coi như cô hỉ xả từ bi, tha cho nó lần này đi!"
"Ban nãy tôi nói rồi! Ít nhiều gì nó cũng là em gái của cô, chỉ làm sai chút chuyện thôi mà, bắt nó xin lỗi cô còn chưa được hay sao? Bây giờ tôi đã không còn tính toán chuyện ngày trước, quỳ xuống xin cô rồi, sao cô không thể "đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại"! Con gái tôi không thể ngồi tù được, nếu không cả đời này coi như bỏ đi. Đi, cô vào trong nói với cảnh sát đi, nói Dao Dao là em gái của cô, tất cả chỉ là hiểu lầm, không có chuyện gì to tát cả!"
Lý Huệ càng nói càng kích động, có vẻ như xúc động thật sự, nước mắt nước mũi ròng ròng.
Lâm Uyển Bạch hiểu tâm trạng sợ hãi của người làm mẹ, có điều sau khi nghe tới cuối cùng, cô vẫn nổi nóng: "Cô ta không chỉ đơn giản là gây tai nạn rồi bỏ chạy, cô ta còn rắp tâm mưu sát! Tôi đã nói rồi, bà cầu xin tôi cũng vô ích. Tôi không tha thứ cho cô ta đâu, cảnh sát càng không thể bỏ qua!"
"Lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó thoát. Lâm Dao Dao không còn là con nít nữa, cô ta phải gánh chịu hậu quả do chính mình gây ra!"
Lý Huệ hoàn toàn không muốn nghe, sống chết ôm lấy chân cô không buông, ra sức van nài cô hãy bỏ qua cho Lâm Dao Dao, hy vọng cô có thể mềm lòng, giống như hạ quyết tâm phải lạy lục cô tới cùng.
Dù sao cũng là trước cửa Cục cảnh sát, thi thoảng lại có người đi qua đi lại, đều hướng về phía họ.
Lâm Uyển Bạch không thoát ra được, sắc mặt hơi sốt sắng, không biết nên thoát thân thế nào.
"Cút ra!"
Bỗng nhiên, một giọng quát trầm vang lên.
Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hoắc Trường Uyên sải bước đi tới.
Anh kéo ngược cổ áo sau của Lý Huệ lại, nhẹ nhàng quăng đối phương sang bên cạnh, giọng nói lạnh lẽo: "Tránh xa vợ chưa cưới của tôi ra một chút!"
Lý Huệ sao dễ dàng từ bỏ, mặc kệ hình tượng, bò dậy muốn nhào tới.
Hoắc Trường Uyên đứng chắn trước mặt cô, ánh mắt giống như núi băng ngàn năm, lạnh đến rợn người. Anh giơ một ngón tay chỉ vào Lý Huệ: "Đây là lời cảnh cáo của tôi, bà còn tiếp tục lằng nhằng, tôi sẽ bảo cảnh sát dẫn luôn bà vào trong đó làm bạn với con gái bà đấy!"
Nghe xong, Lý Huệ sợ hãi, ỉu xìu tại chỗ.
Sau lưng chính là Cục cảnh sát, e rằng anh nói được là sẽ làm được, bà ta nhất thời quên cả lên tiếng và phản ứng lại.
Hoắc Trường Uyên ôm lấy cô, mở cửa ghế lái phụ: "Lên xe, chúng ta về thôi!"
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Không buồn nhìn Lý Huệ thêm nữa, cô ngồi vào xe, cúi đầu thắt dây an toàn.Chiếc Land Rover trắng rẽ ở ngã tư, dần dần hòa vào dòng xe trên đường lớn, cảnh vật hai bên vùn vụt lướt qua.
Lâm Uyển Bạch ngồi trên ghế lái phụ, thi thoảng lại liếc sang bên cạnh, bên tai vẫn còn vang vọng lời anh nói với Lý Huệ vừa rồi. Anh bảo bà ta tránh xa mình một chút, hơn nữa còn gọi cô là vợ chưa cưới...
Tối qua lúc ở nhà, anh cũng từng nói bóng gió một câu như vậy.
Lâm Uyển Bạch đưa tay trái lên chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay phải, trong lòng trào dâng niềm ngọt ngào.
"Nhìn đủ chưa?"
Khi cô một lần nữa đánh mắt sang đã bị Hoắc Trường Uyên bắt tại trận.
Lâm Uyển Bạch đỏ mặt phủ nhận: "Ai nhìn anh chứ?"
Nhưng Hoắc Trường Uyên thì nhướng cao mày, ánh mắt lóe lên một tia sáng xảo quyệt.
Khoảng thời gian sau đó, Lâm Uyển Bạch thi thoảng lại bị anh liếc nhìn đến độ ngượng ngập. Cô hờn giận giơ tay phải về phía anh: "Làm gì có ai như anh, cầu hôn không có lấy bó hoa, cũng không quỳ xuống, cứ thế đeo nhẫn cho người ta!"
"Em thích kiểu ấy à?" Hoắc Trường Uyên nghe thấy vậy bèn nhíu mày.
"Con gái có lẽ ai cũng thích vậy mà..." Lâm Uyển Bạch có phần xấu hổ.
Trong lúc chớp chớp mắt, cô lại hiếu kỳ ngó sang nhìn anh, trong ánh mắt chất chứa một chút kỳ vọng.
"Anh không làm được đâu." Hoắc Trường Uyên trầm ngâm mấy giây rồi nói vậy. Khi anh đánh tay lái cho xe đi vào đường nhỏ, lượng xe cộ bớt đi, anh bèn một tay giữ vô lăng, một tay vươn về phía cô: "Nhưng, anh có thể nằm lên giường, nghiêm chỉnh cầu hôn em."
"..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu nguầy nguậy.
Ngữ khí nhấn mạnh và mấy từ ngữ mấu chốt, dùng đầu ngón chân nghĩ cô cũng hiểu ý anh là gì.
Đứng trước cửa nhà, nhìn theo hướng chiếc xe màu trắng dần khuất, nhiệt độ trên gương mặt Lâm Uyển Bạch không hề thuyên giảm. Cô quay người đi vào trong biệt thự. Gió thổi qua, khóe miệng từ đầu tới cuối đều nở một nụ cười ngọt ngào.
Còn ở phía Cục cảnh sát, Lý Huệ vẫn ngồi thảm hại dưới đất như lúc họ rời đi.
Không ngờ mình đã hạ mình cầu xin mà vẫn chẳng có tác dụng gì, bà ta ngoài lòng oán trách và căm hận Lâm Uyển Bạch thấy chết không cứu ra thì hoàn toàn bơ vơ.
Từ khi Lâm Dao Dao còn nhỏ, Lý Huệ đã nâng niu cô ta như viên minh châu. Hai mẹ con bà ta sa sút tới mức bị đuổi khỏi nhà đã là quá lắm rồi, bây giờ con gái còn bị nhốt vào Cục cảnh sát, bà ta hoàn toàn không biết phải làm sao..."
"Nếu muốn con gái bà bình an vô sự, bà cầu xin cô ta có ích gì đâu!"
Bỗng dưng một giọng nữ dịu dàng vang lên phía sau.
Lý Huệ quay đầu, nhìn thấy một cô gái trẻ trung cao ráo, hơn nữa cử chỉ rất có khí chất, giống cô chủ một nhà quyền thế, sau khi tỉ mỉ quan sát cảm thấy thật quen, chợt nhớ ra: "Cô là cô Lục?"
"Cô à, cô đứng dậy đã rồi nói chuyện!" Lục Tịnh Tuyết mỉm cười, tiến lên đỡ bà ta.
Cô ta và Hoắc Trường Uyên gần như trước sau ra khỏi Cục cảnh sát, cảnh tượng ban nãy dĩ nhiên cũng nhìn thấy rõ ràng. Nhưng cô ta không tiến tới, chỉ ngồi trong xe xem trò náo nhiệt, bây giờ mới từ tốn đi qua.
Lý Huệ ngượng ngập đứng dậy, phủi bụi trên người, nhanh chóng lấy lại cảm xúc.
"Cô Lục, cô cứu được con gái tôi sao?"
...
Chiều hôm sau, ánh nắng rực rỡ.
Lâm Uyển Bạch bỏ chiếc khăn tắm khô nhanh vào trong ba lô, kiểm tra tỉ mỉ một lần nữa thấy không còn gì sót mới kéo khóa vào.
Bánh bao nhỏ đã sốt ruột lắm rồi, đi đi lại lại xung quanh cô: "Uyển Uyển, có thể xuất phát chưa ạ?"
Thời tiết càng ngày càng oi ả, hôm nay cô dự định đưa thằng bé đi bơi, vừa nghe nói được đi bơi, bánh bao nhỏ đã phấn khích vô cùng, lúc ăn trưa đã sốt sắng rồi.
"Ừm!" Lâm Uyển Bạch mỉm cười gật đầu.
Cô nắm tay thằng bé đi ra khỏi biệt thự. Nó vui ra mặt, hai mắt sáng ngời, ngồi lên ghế an toàn, hai chân lũn cũn còn không ngừng đung đưa.
Chú Lý vừa lái xe đi được không lâu thì di động của Lâm Uyển Bạch đổ chuông.
Nhìn thấy người gọi tới, cô chợt khựng lại rồi mới mỉm cười bắt máy: "Alô, Diệp Tu à?"