Xin Hãy Ôm Em

Chương 223



Ngoài cửa sổ, bóng tối đã bao trùm.

Lâm Uyển Bạch tắm rửa, ngồi trên sofa vừa lau khô tóc vừa nhìn chằm chằm bản thảo bài phỏng vấn trên laptop, thi thoảng lại xóa hoặc sửa đôi ba chỗ.

Tiếng gõ cửa vang lên rất đột ngột, cô nghi hoặc đi ra cửa chính.

Bò lên mắt thần nhìn ra ngoài, Lâm Uyển Bạch bất giác cắn môi. Cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người mình, cô cài kín cả cúc áo cổ rồi mới lề mề mở cửa ra.

Bên ngoài, bóng dáng cao lớn của Hoắc Trường Uyên gần như che kín toàn bộ ánh sáng của hành lang.

Anh đứng đó bất động trong bộ vest đen, nhưng cà vạt đã biến mất. Khác với cô, hai cúc áo cổ của anh đều để mở, để lộ làn da màu đồng dưới yết hầu.

Lâm Uyển Bạch nhìn trái ngó phải, không hề thấy bóng dáng bánh bao nhỏ, chỉ có mình anh, quả thực rất kỳ lạ.

Cô nuốt nước bọt: "... Sao anh lại đến đây?"

"Tôi không được đến à?" Hoắc Trường Uyên hỏi ngược lại.

Ngay sau đó, anh cất đôi chân dài ngoằng thẳng thừng đi qua bậc cửa.

Một động tác quá mức quyền thế, mùi hương nam tính cuồn cuộn ập vào, Lâm Uyển Bạch bất giác lùi sau nửa bước.

Nửa bước lùi sau ấy dường như là một sự dung túng. Hoắc Trường Uyên giẫm chân lên tấm thảm ngoài cửa thay giày. Lần này anh dứt khoát không đi dép nữa mà đi chân đất vào trong nhà, hơn nữa là lao thẳng vào phòng ngủ của cô.

Lâm Uyển Bạch đứng ngây ngốc hai giây, rồi nhíu mày gấp gáp đuổi theo: "Anh đến... có chuyện gì không?"

Bước chân Hoắc Trường Uyên rất nhanh, mới đó đã vào trong phòng cô, hai tay đút túi quần: "Đây là phòng của em, hình như lần trước đến tôi chưa tham quan."

"..." Lâm Uyển Bạch mím môi lại: "Thế nên, tối muộn rồi anh chạy đến nhà tôi chỉ để tham quan phòng tôi?"

"Có gì không được?" Hoắc Trường Uyên khép đôi chân dài, ngồi xuống bên giường.

"Vậy bây giờ anh tham quan xong rồi, đi được chưa?" Lâm Uyển Bạch đứng bên cạnh.

"E là chưa được." Hoắc Trường Uyên vắt hai chân vào nhau, uể oải đáp.

"Rốt cuộc anh định làm gì..." Lâm Uyển Bạch có phần sụp đổ.

Hoắc Trường Uyên gõ ngón tay xuống đầu gối, nhướng mày với cô: "Tôi qua đây tìm em đòi một thứ."

"... Gì cơ?" Lâm Uyển Bạch nghi hoặc.

Hoắc Trường Uyên khẽ nheo mắt lại, từ tốn nói tiếp: "Sáng nay khi rời khỏi nhà tôi, em mang theo thứ gì?"

Lâm Uyển Bạch nghe xong, biểu cảm lập tức trở nên hoảng loạn.

Cô quay đi, cố gắng bình tĩnh lại ngoài vẻ mặt: "Tôi không hiểu anh đang nói gì..."

"Con dao cạo râu của tôi đã biến mất, không phải do em lấy đi?" Hoắc Trường Uyên nhướng cao mày hơn một chút.

"..." Lâm Uyển Bạch bất giác nắm chặt tay lại.

Hoắc Trường Uyên hạ bên chân đang gác xuống, ngữ khí như đang thương thảo với cô: "Không thừa nhận là định để tôi tự lục soát?"

"..." Lâm Uyển Bạch như ngừng thở.

Vì chột dạ, ánh mắt cô khẽ liếc về phía chiếc tủ đầu giường bên cạnh.

Hoắc Trường Uyên bắt ngay được động tác tinh vi của cô, đứng lên sải bước đi thẳng về phía đó. Khi cô hoảng loạn định ngăn cản, anh đã nhanh hơn một bước, kéo ngăn kéo ra.

Bên trong ngoài những đồ lặt vặt, con dao cạo râu hoàn toàn nổi bật.

Hoắc Trường Uyên cầm nó lên, nhìn về phía cô, trêu chọc: "Lâm Uyển Bạch, em còn định nói gì?"

"Tôi..." Lâm Uyển Bạch mất mặt vô cùng.

"Em cái gì, sao không nói?"

Hoắc Trường Uyên cầm con dao cạo râu, nhìn xuống cô, từ từ bước về phía trước cô.

Lâm Uyển Bạch bị bóc mẽ tại chỗ không nói nên lời, không ngừng lùi lại phía sau, cho đến khi bắp chân chạm phải mép giường, hông sau không thể lùi thêm được nữa, cô ngồi phịch xuống giường.

Hoắc Trường Uyên ép sát ngay sau đó, quỳ một gối bên cạnh cô, bóng anh bao trùm, cộng thêm chất giọng dồn ép: "Vì sao lại cầm dao cạo râu của tôi đi, hm?"

"Tôi..." Lâm Uyển Bạch chỉ ấp úng nói được đúng chữ này.

Hơi thở của anh phả vào khiến bờ mi cô run rẩy, hoảng loạn hụt hơi.

"Chẳng phải em nói muốn trốn tôi, không muốn dây dưa với tôi quá nhiều ư? Vì sao còn lấy dao cạo râu của tôi đi?" Hoắc Trường Uyên chống hai cánh tay, cúi sát gương mặt cương nghị xuống, bờ môi mỏng gần như dính sát vào cô: "Em cố tình cầm nó đi chẳng phải đang tạo cơ hội cho tôi sao? Lâm Uyển Bạch, lẽ nào con gái luôn nói một đằng nghĩ một nẻo như vậy sao?"

"Tiểu Bạch..."

Đột nhiên, phía cửa ra vào vang lên tiếng động.

Bước chân của Tang Hiểu Du có vẻ rất vội vàng, cũng không chú ý đến đôi giày da nam thừa ra trước cửa mà xông thẳng vào phòng cô.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng mờ ám trong phòng, cô ấy phanh gấp lại: "Hai người tiếp tục đi, mình về phòng trước!"

Nói xong, trong chớp mắt cô ấy đã quay lại đóng cửa, dáng vẻ như vừa nhìn chuyện thầm kín vậy.

Hoắc Trường Uyên thu lại ánh mắt, hơi nhướng đuôi mày, biểu cảm như đang muốn nói bạn thân của cô rất tinh tế.

Lâm Uyển Bạch đỏ bừng cả mặt, ra sức đẩy. Thấy anh đứng im bất động, cô hít sâu: "Hoắc Trường Uyên, có thể anh hiểu lầm rồi..."

Sáng nay cô viện cớ để quên điện thoại trên nhà, thực chất là lén lút vào phòng anh lấy dao cạo râu đi.

Cô không ngờ anh vẫn còn dùng nó thường xuyên, hơn nữa có thể nhận ra anh đã dùng trong một thời gian rất dài, rất nhiều chỗ trên tay cầm đã tróc sơn. Có điều bây giờ anh đã quên mất cô là ai, càng không nhớ nó do ai tặng. Sở dĩ Lâm Uyển Bạch lén lút cầm đi là vì cảm thấy đồ liên quan tới cô để lại chỗ anh không còn ý nghĩa gì.

"Tôi lấy trộm nó là tôi không đúng, tôi xin lỗi anh!"

"Vậy vì sao em lại lấy?" Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại.

"Tôi..." Lâm Uyển Bạch ấp úng.

"Không nói lên lời?" Ánh mắt Hoắc Trường Uyên gian xảo.

"Không phải." Lâm Uyển Bạch cắn môi, ngước mắt lên nhìn anh, đành bấm bụng nói lái: "Tôi lấy là vì bạn trai cũ của tôi cũng có một cái y hệt..."

Nghe xong, Hoắc Trường Uyên chợt nhớ lại lúc trước ở quê, cô đã từng vì muốn tìm lại sợi dây chuyền của bạn trai cũ mà nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài, rõ ràng sợ tưởng chết mà vẫn kiên quyết. Anh dám khẳng định, nếu bây giờ anh giật tung cúc cổ áo của cô ra, sợi dây chuyền đó vẫn nằm yên đấy.

Bỗng chốc đen sì mặt lại, anh nhíu mày: "Em vẫn còn nhung nhớ hắn ta?"

"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu, nói tiếp: "Tôi đúng là không thể quên được anh ấy..."

Vốn dĩ chỉ là một lời bâng quơ nhưng nói ra như vậy, chẳng hiểu sao trái tim cô chợt thắt lại.

Hoắc Trường Uyên nhớ lại tối hôm qua cô nhắc đến Lục Tịnh Tuyết. Anh hỏi cô có ghen không, cô mãi không chịu thừa nhận. Vậy mà bây giờ, biết cô lấy dao cạo râu chỉ vì bạn trai cũ cũng có chiếc tương tự, bỗng dưng, anh lại cảm thấy chua chát.

"Ha ha, coi như tôi tự mình đa tình đi!" Hoắc Trường Uyên hừ lạnh, giọng trầm trầm.

Nói xong, anh bực dọc đứng lên, cầm lấy dao cạo râu, lạnh lùng rời đi.

Lâm Uyển Bạch ngồi dậy, kéo chiếc áo ngủ hơi tớn lên.

Có vẻ như nghe thấy động tĩnh bên này, sau khi cửa nhà đóng lại, Tang Hiểu Du vẫn ăn mặc nghiêm chỉnh như ban nãy, còn chưa tháo balô trên lưng, hoang mang xông vào phòng cô: "Tiểu Bạch, phải làm sao đây!"

"Cá nhỏ, cậu sao vậy?"

Lâm Uyển Bạch ngượng ngập vuốt mái tóc, nhất là sau màn mờ ám vừa rồi trong phòng.

Nhưng Tang Hiểu Du không quá để tâm vì những gì mình nhìn thấy mà nói: "Mình không khỏe lắm..."

"Không khỏe chỗ nào?" Lâm Uyển Bạch nghe xong vội hỏi.

"Bắt đầu từ tuần trước mình đã bắt đầu cảm thấy dạ dày có vấn đề, cả ngày ngủ vẫn không thấy đủ. Hôm qua ngồi ở đài đối chiếu xong bài tin mới, mình ngủ gật luôn... Hơn nữa người dặt dẹo không có sức, không thiết ăn uống gì, ngửi thấy mùi thức ăn là buồn nôn!" Sắc mặt Tang Hiểu Du hơi nhợt nhạt, ngữ khí căng thẳng vô cùng: "Tiểu Bạch, cậu bảo có phải mình đã mắc bệnh nặng không? Mình nghi ngờ mình bị ung thư dạ dày. Trong viện dưỡng lão, bà ngoại mình có một người bạn cũng có những triệu chứng tương tự và mắc bệnh ung thư dạ dày..."

"Cá nhỏ, cậu đừng nói bừa bãi..." Lâm Uyển Bạch nghe vậy cũng lo lắng theo.

"Phải làm sao đây, mình sợ lắm, mình còn chưa sống đủ!" Tang Hiểu Du nhăn tít mặt lại, đứng dậy xoay vòng vòng tại chỗ, sau đó ngửa cổ lên trời thở dài: "Cậu bảo chắc mình không xui xẻo đến vậy đâu nhỉ. Vừa ly hôn, giờ lại mắc ung thư. Mình nghe nói tỷ lệ tử vong khi mắc ung thư dạ dày siêu cao. Nếu thật sự như vậy thì ông trời quá bất công với mình!"

Lâm Uyển Bạch cũng vội đứng dậy theo: "Cá nhỏ! Cậu đừng tự hù mình, ngày mai mình cùng cậu đi bệnh viện, kiểm tra là biết ngay thôi!"

Tang Hiểu Du rầu rĩ gật đầu, như một người sắp từ giã cõi đời vậy.

Vì chuyện này, cả hai trằn trọc không yên, sáng sớm hôm sau đã vội vàng ra ngoài, bắt taxi tới thẳng bệnh viện.

Sau khi lên xe, họ chỉ báo với tài xế là cứ đến bệnh viện gần nhất. Xuống xe rồi mới phát hiện đó là nơi làm việc của Tần Tư Niên.

Bước vào tòa nhà khám bệnh, bên trong lúc nhúc người đứng xếp hàng. Lâm Uyển Bạch hỏi dò: "Cá nhỏ, hay là gọi điện thoại cho bác sỹ Tần? Anh ấy có lời, chúng ta có thể đi cửa sau..."

"Không cần đâu!" Tang Hiểu Du lắc đầu.

"Ừm, được, vậy cậu đợi mình!" Lâm Uyển Bạch nghe vậy cũng không cưỡng ép nữa: "Để mình đi lấy số cho cậu!"

Xếp hàng khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng tới số, sau đó họ tới khoa Dạ dày chờ khám.

Suốt cả quá trình, Tang Hiểu Du tỏ ra rất căng thẳng. Mỗi lần loa thông báo đọc một con số, cô ấy lại nắm chặt tay cô, chốc chốc lại hít thật sâu, ngay cả Lâm Uyển Bạch cũng thấp thỏm theo, chỉ sợ lát nữa có kết quả xấu.

Khi đến lượt họ, bác sỹ đẩy gọng kính lên nhưng không nói kết quả.

Cầm tờ giấy xét nghiệm đi ra ngoài, bước chân của Tang Hiểu Du nặng như chì: "Làm sao đây, đang yên đang lành kiểm tra dạ dày, tên bác sỹ đó có vấn đề gì không, sao lại bảo mình sang khoa Sản! Lẽ nào linh kiện trong người mình lắm chỗ có vấn đề đến vậy? Hu hu, Tiểu Bạch, mình sợ lắm..."

"Đừng sợ đừng sợ, mình đi theo cậu, thả lỏng một chút!" Lâm Uyển Bạch chỉ còn biết an ủi.

Tuy vậy trong lòng cô có một linh cảm, chỉ là không dám chắc chắn.

Vì năm xưa bản thân cô thật ra cũng mơ mơ màng màng, hoàn toàn không có kinh nghiệm trong phương diện này, mãi về sau ngất xỉu được đưa vào bệnh viện mới biết...

Sau một loạt các kiểm tra khác, Tang Hiểu Du rõ ràng sắp suy sụp, trắng bệch mặt xua tay: "Tiểu Bạch, mình không đủ dũng khí nữa, cậu đi xem giúp mình!"

Lâm Uyển Bạch gật đầu, vào phòng bác sỹ.

Khoảng năm sáu phút sau, cô đi ra, Tang Hiểu Du ngồi trên ghế đợi, mặt đầy lo lắng.

"Tin tốt!"

Lâm Uyển Bạch vội nói: "Cá nhỏ, yên tâm đi, chỉ là hết hồn một phen, cậu không có bệnh ung thư dạ dày gì đâu!"

"Thật không?" Tang Hiểu Du kích động đứng bật dậy.

"Mình lừa cậu được sao?" Lâm Uyển Bạch dở khóc dở cười, làm cô cũng hoang mang. Cô đưa kết quả kiểm tra ra, nhìn xuống: "Cậu không mắc bệnh gì cả, là mang thai rồi!"

Nghe xong, Tang Hiểu Du chết sững, biểu cảm vốn kích động giờ khựng ra đó.

Bấy giờ Lâm Uyển Bạch mới chợt hiểu ra điều gì, sắc mặt cũng trở nên nặng nề.

Cô rất hiểu Tang Hiểu Du, quan hệ nam nữ của cô ấy không phức tạp. Ngoại trừ Trì Đông năm xưa làm cô ấy tổn thương ra, người duy nhất có khả năng dây dưa với cô ấy chỉ còn Tần Tư Niên. Đứa trẻ này chắc chắn là con của anh ấy, nhưng bây giờ họ đã ly hôn...

Bỗng nhiên cảm thấy hai người bạn thân như họ đúng là đồng bệnh tương liên.

Lâm Uyển Bạch nhẹ nhàng nắm tay cô ấy: "Cá nhỏ, cậu định thế nào..."

Tang Hiểu Du bối rối nhìn cô, rõ ràng rất hoang mang, còn hoang mang hơn cả tối qua khi nghĩ mình bị ung thư.

Lâm Uyển Bạch thở dài, hiểu tâm trạng ấy, nên không nói gì nhiều, định ra khỏi bệnh viện rồi tính tiếp. Họ bắt thang máy đi xuống dưới, không hiểu là ông trời sắp đặt hay sao mà vừa xuống tầng một liền gặp ngay Tần Tư Niên trong bộ đồ blouse.

Anh ấy vừa từ nhà thuốc đi vào, bước chân vội vã.

Nhưng cho dù là vậy, anh ấy vẫn nhìn thấy họ ngay lập tức, đi thẳng tới, nói chính xác hơn là đôi mắt hoa đào ấy nhìn Tang Hiểu Du chằm chằm, nhíu mày rất chặt, ngữ khí có phần quan tâm: "Sao em lại ở đây?"

Tang Hiểu Du tỏ thái độ hoảng loạn, giấu giấy xét nghiệm sau lưng.

Lâm Uyển Bạch thấy vậy, mỉm cười đáp: "À, em thấy không khỏe trong người nên Cá nhỏ cùng em đến bệnh viện!"

"Là cô Lâm à!" Tần Tư Niên nghe xong, rõ ràng nhẹ nhõm hẳn: "Sao, cô không khỏe chỗ nào? Có cần tôi đưa cô đến chỗ chuyên gia xem sao không?"

"Không cần không cần... À, tại em ăn uống bậy bạ quá, giờ đỡ hơn rồi! Cảm ơn anh, bác sỹ Tần!" Lâm Uyển Bạch tự nhiên xua tay.

Tần Tư Niên có vẻ khá bận, có y tá chạy đến giục anh về tình hình trong phòng bệnh.

Lâm Uyển Bạch thấy vậy chủ động nói: "Bác sỹ Tần, vậy anh mau đi đi, bọn em xin phép..."

"Ừm." Tần Tư Niên gật đầu.

Sau đó anh ấy lại nhíu mày nhìn Tang Hiểu Du rồi mới rảo bước đi theo cô y tá.

Đến tận khi ra khỏi tòa nhà khám bệnh, Lâm Uyển Bạch mới cảm nhận được Tang Hiểu Du nhẹ nhõm hơn, nhưng có vẻ như phải dựa hẳn vào cô.

"Mình không ổn rồi, hai chân mềm nhũn!" Tang Hiểu Du lẩm bẩm suốt.

Lâm Uyển Bạch dìu cô ấy, vỗ về: "Chúng ta bắt taxi về nhà đã!"

Hai người họ đi ra khỏi bệnh viện, chuẩn bị đứng ra cổng đợi xe.

Đằng sau thi thoảng lại có tiếng xe ra ra vào vào, Tang Hiểu Du bỗng nhiên giật vạt áo của cô: "Tiểu Bạch, hình như là xe của Hoắc tổng đấy!"

Lâm Uyển Bạch quay sang, quả nhiên nhìn thấy một chiếc Bentley đen vừa đánh lái đi ra, cửa xe phía sau được hạ xuống, vì cổng bệnh viện đông đúc nên tốc độ đi khá chậm.

"Cô Lâm!"

Giang Phóng ngồi bên ghế lái phụ nhìn thấy cô, mỉm cười chào.

Lâm Uyển Bạch gật đầu: "Trợ lý Giang."

"Trùng hợp vậy? Cô cũng tới bệnh viện à? Có khách hàng nhập viện nên tôi cùng Hoắc tổng qua đây..." Giang Phóng cảm nhận được sống lưng lạnh lẽo nên nói đên đây rồi thôi.

Lâm Uyển Bạch bất giác đánh mắt về phía sau, Hoắc Trường Uyên từ đầu đến cuối chỉ sưng mặt nhìn phía trước, không buồn liếc dù chỉ một cái...

~Hết chương 223~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv