Vào cuối thu.
Những cơn gió nhẹ nhàng quấn quýt nhau trong ban đêm.
Hàn Thần Hội đối diện Trịnh Hào Dữ...
Mái tóc dài và làn váy của cô cùng với tóc mái và góc áo của anh phần phật trong gió.
"Hào Dữ, đang làm cái gì đấy?"
Ở xa truyền đến tiếng la hét của đám bạn Đường Huyên.
"Có lúc nào ông với em dâu không dính lấy nhau không hả? Nhất định phải phát cẩu lương cho bọn tôi ngay lúc này đấy à? Tại sao giờ này rồi Đoạn Khắc còn chưa đến, ông gọi điện cho nó đi..."
"Biết rồi."
Trịnh Hào Dữ đáp một tiếng, lại nhéo khuôn mặt Hàn Thần Hội một cái, mới thả cô ra.
Hàn Thần Hội bĩu môi, xụ mặt, thở phì phò trừng Trịnh Hào Dữ.
Hẳn là "tiểu khỉ lông vàng", mẹ nhà anh, tư duy của thẳng nam nhà anh sao mà lại xuất sắc thế:)
Hoá ra trong lòng anh ta, ngay cả tư cách làm chim hoàng yến cô cũng "không xứng", chỉ có thể làm một con khỉ lông vàng thôi phải hay không?:)
Nhìn thấy Hàn Thần Hội tức giận đến hai má phình ra, nếu cho cô thêm chút lửa lúc này thì tuyệt đối có thể cho cô bùng cháy ngay tại chỗ, Trịnh Hào Dữ không nén được nhếch khoé miệng, thấp giọng nở nụ cười.
"Sao thế? Tức giận à? Cảm thấy vị trí anh cho em sai rồi? Chẳng lẽ em thật cảm thấy mình giống tiểu chim hoàng yến hửm?"
"......" Hàn Thần Hội miệng bĩu môi cao hơn, tức giận thở hổn hển, sắp khóc ra tới nơi, "Em đương nhiên không phải tiểu chim hoàng yến! Nhưng em có thể nói em không phải tiểu chim hoàng yến còn anh thì không được nói em không có tư cách làm..."
Hàn Thần Hội bực bội nắm tay nhỏ đấm ngực Trịnh Hào Dữ: "Chim anh nuôi cũng giống như con Lông Xanh ngốc chết kia ấy, em mới không thèm cùng nó đứng cùng trục hoành đâu! Em cao cấp hơn nó biết bao nhiêu cấp bậc! Vậy mà anh còn nói do em hiểu lầm mới xem mình là tiểu chim hoàng yến, anh còn nói em chỉ là tiểu khỉ lông vàng..."
Cuối cùng khi nói đến bốn chữ "tiểu khỉ lông vàng" Hàn Thần Hội khóc lớn, đau lòng rớt nước mắt.
"Anh nuôi chim, giống như con lông xanh ngốc ấy, em mơi
Con nuôi chim, giống như lông xanh ngốc như vậy, tôi mới không cần cùng một đường ngang với nó! Tôi cao cấp hơn nó không biết bao nhiêu cấp độ! Nhưng ngươi nói xem, ta là bởi vì có hiểu lầm mới là tiểu hoàng yến, ngươi còn nói ta là tiểu kim ti hầu ——
Cuối cùng khi nói đến bốn chữ "Tiểu Kim Ti Hầu", Hàn Thần Hội khóc rất nặng, mắt thấy liền ủy khuất rơi nước mắt.
Trịnh Hào Dữ gọi một nhân viên bồi bàn tới, đặt ly rượu rỗng trong tay lên khay, sau đó vươn hai tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt Hàn Thần Hội.
"Đúng rồi, em tất nhiên cao cấp hơn Lông Xanh nhiều! Không đúng... Lông Xanh làm sao có thể so sánh được với em chứ? Giống như...Chim hoàng yến tuy rằng cũng là động vật cần được bảo vệ, nhưng khỉ lông vàng là động vật cần được bảo vệ cấp quốc gia nha! Chim hoàng yến mà so với khỉ lông vàng thi căn bản là không cùng một đẳng cấp, là bảo vệ cấp 1 hiểu không?"
Trịnh Hào Dữ véo khuôn mặt phúng phính của Hàn Thần Hội, cười tủm tỉm.
"......cho nên em chính là sủng vật bảo hộ cấp đầu của anh nha!"
Hàn Thần Hội: "......"
Cô có chút sững sờ trong nháy mắt.
Gương mặt đẹp trai đến phát sáng của Trịnh Hào Dữ ngay trước mắt cô, khoảng cách rất gần.
Tiểu Khỉ Lông Vàng.
Đó là động vật được bảo vệ cấp 1 của anh.
Trịnh Hào Dữ tên thối thẳng nam này lại phát biểu được một lời "không hề thẳng" chút nào thế này ư?
Thật không thể tin được!
Từ khi nào anh ta trở nên có khát khao sống sót đến như vậy?
Ngay từ đầu Hàn Thần Hội nghe được "Tiểu Khỉ Lông Vàng" tức giận đến mức nào thì hiện giờ trong lòng cô mềm mại, ngọt ngào cỡ nào...
Dường như đối với cái xưng hô "Tiểu Khỉ Lông Vàng" này cô cũng không tức giận đến thế, thậm chí còn cảm thấy có chút đáng yêu...
"Nhưng mà!"
Hàn Thần Hội trừng Trịnh Hào Dữ, e thẹn giả vờ gắt gỏng, vuốt làn tóc xoăn dài của mình.
"Cho dù là tiểu khỉ lông vàng em cũng không làm tiểu khỉ lông vàng của anh~ chờ em trở nên nổi tiếng, kiếm được nhiều tiền..."
Hàn Thần Hội đột nhiên nở nụ cười, nghịch ngợm chỉ chỉ Trịnh Hào Dữ: "Tiểu Trịnh thái tử gia, em muốn anh làm tiểu khỉ lông vàng của em nha!"
Nói xong, Hàn Thần Hội hơi nghiêng đầu, cực kỳ khoái ý nhìn Trịnh Hào Dữ.
Trịnh Hào Dữ khẽ cười, đưa tay nắm lấy Hàn Thần Hội, dùng đầu ngón tay chọc chọc chóp mũi cô: "Vừa chim rồi lại khỉ, nhà chúng ta mở sở thú đấy à? "
Hàn Thần Hội bị chọc vào chóp mũi, lại bất mãn trừng mắt nhìn Trịnh Hào Dữ một cái, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe rõ ràng, ríu rít xiêu vẹo: " Anh đừng chọc mặt em, makeup của em trôi bây giờ..."
"Không sao——"
Trịnh Hào Dữ dắt Hàn Thần Hội đi về phía bạn bè.
"Em lúc không trang điểm đẹp hơn trang điểm nhiều."
Hàn Thần Hội: "......"
Rất tốt, không hổ là anh ta:)
Thẳng nam phát ngôn tuy sẽ trễ nhưng tuyệt không bao giờ vắng họp:)
Mặc dù là bữa tiệc sinh nhật lần thứ 27 của mình, nhưng sự hào hứng của Trịnh Hào Dữ lại không quá cao.
Cũng giống như tư tưởng Dink của anh ta.
Trịnh Hào Dữ về bản chất là một người rất biết hưởng thụ và làm theo mình thích.
Trước kia khi anh ta học đại học ở Mỹ, mỗi năm sinh nhật, anh ta đều cùng Đoàn Khắc và mấy người bạn tốt khác đón tiệc sinh nhật ở khắp các câu lạc bộ đêm và sòng bạc lớn ở Mỹ.
Đối với Trịnh Hào Dữ mà nói, thay vì tổ chức một yến hội trang trọng nghi thức quy củ thì chi bằng anh ta kéo theo vợ và bạn bè đánh bài uống rượu party trong hộp đêm còn hơn.
Có điều...
Cho dù Trịnh Hào Dữ có không thích đi nữa thì anh vẫn phải tổ chức, hơn nữa còn phải tươi cười tham gia.
Tất cả chỉ vì anh là nhân vật tiêu biểu không thể thiếu của Trịnh gia, anh không chỉ là "Trịnh Hào Dữ", mà còn là "Thái tử gia của Trịnh gia", anh chỉ có thể làm những chuyện anh không thích ——
Chiếc bánh sinh nhật khổng lồ viết "27" được đẩy ra.
Đi cùng bánh ngọt, chính là một các hộp quà xếp thành núi, sử dụng để rút thăm trúng thưởng, tặng cho khách khứa tại đây.
Chủ nhà chỉ có Trịnh Hào Dữ, Hàn Thần Hội, Tôn Mạn Ninh.
Cha của Trịnh Hào Dữ là Trịnh Vạn Kiệt, đi Trung Đông bàn chuyện làm ăn, không trở về, ông phái thư ký tặng Trịnh Hào Dữ một chiếc siêu xe, viết tên hai cha con.
Năm ngoái, Trịnh Vạn Kiệt cũng không đến dự tiệc sinh nhật của Trịnh Hào Dữ.
Khi đó Hàn Thần Hội thật sự cho rằng ông ấy có việc rất gấp, hiện giờ cô đã không còn là "gà con" của năm ngoái, cô biết rõ trong lòng rằng cho dù Trịnh Vạn Kiệt có đang ở trong nước đi nữa thì ông ta cũng sẽ không tới tham dự.
Hiện giờ cánh chim của Trịnh Hào Dữ đã cứng cáp, sớm đã trưởng thành, căn bản không cần Trịnh Vạn Kiệt đến chống lưng giúp anh ta.
Tiếp theo lấy quyền thế của Trịnh gia, "Thái tử gia" cũng đủ để người khác quỳ liếm, Trịnh gia chân chính người cầm quyền Trịnh Vạn Kiệt hiện thân, chỉ khiến che khuất con cháu, rớt giá Trịnh gia.
Than ôi...
Thân ở hào môn, ngoại trừ phải có kỹ thuật diễn điêu luyện thì còn phải biết nắm bắt tốt quan hệ phức tạp trong đó.
Ánh đèn lộng lẫy và pháo hoa rực rỡ.
m nhạc quanh quẩn trong không gian dừng lại.
Các vị khách tề tựu lại trên sân cỏ.
Đứng ở phía trước bánh sinh nhật là nhân vật chính Trịnh Hào Dữ và vợ Hàn Thần Hội, hơi lệch sang bên cạnh một chút, là mẹ của anh ta Tôn Mạn Ninh.
"Chúc mừng sinh nhật bạn, chúc bạn một sinh nhật hạnh phúc, chúc bạn một sinh nhật hạnh phúc -"
Các vị khách cùng nhau hát bài hát sinh nhật chúc Trịnh Hào Dữ..
Hàn Thần Hội tuy rằng từng xông thẳng lên hotsearch vì sức công phá của giọng hát cô nhưng đây là sinh nhật Trịnh Hào Dữ, tất cả mọi người đều hát sao cô có thể không hát chúc mừng anh?
Pháo hoa trên bầu trời đêm nở rộ
Hàn Thần Hội nhìn về phía Trịnh Hào Dữ.
Khi pháo hoa từ trên trời giáng xuống, ánh sáng đầy màu sắc lúc sáng lúc tối lấp lánh hiện trên khuôn mặt của anh.
Cô mỉm cười và hát to bài hát sinh nhật.
Khóe môi Trịnh Hào Dữ hơi cong lên, tựa như có ý cười, dư quang khóe mắt thường thường nhìn về phía Hàn Thần Hội.
"- Chúc mừng bạn sinh nhật vui vẻ!"
Tiếng hát cuối cùng kết thúc, các vị khách cùng nhau hoan hô, tất cả pháo hoa vừa lúc nở rộ trên bầu trời, nhạc nền một lần nữa vang lên.
"Chúc mừng sinh nhật Hào Dữ!"
"Cắt bánh đi! Nhanh chóng cắt bánh ——"
Trịnh Hào Dữ mỉm cười, cầm lấy dao cắt, cắt thẳng một đường ở giữa bánh, rồi lại một đường ngang.
Sau đó anh lại cắt một đường phía dưới bên phải của khối bánh ngọt lớn, đưa dao thêm vài lát cắt nữa, chia ra thành mười mấy miếng nhỏ.
Nhân viên phục vụ lập tức đưa đĩa lên đựng bánh ngọt, Trịnh Hào Dữ đưa miếng bánh đầu tiên cắt ra tới trước Tôn Mạn Ninh.
||||| Truyện đề cử: Truy |||||
Hàn Thần Hội vẫn duy trì mỉm cười.
Hôm nay Tôn Mạn Ninh ở đây, về tình về lý, miếng bánh ngọt đầu tiên tất nhiên phải dâng lên Tôn phu nhân.
Trịnh Hào Dữ lại cắt ra miếng bánh thứ hai.
Hàn Thần Hội chớp chớp mắt một cái.
Miếng bánh thứ hai, tất nhiên nên để cho "Trịnh phu nhân" cô nhe!
Hàn Thần Hội vừa định vươn ra nhận chiếc đĩa trên tay Trịnh Hào Dữ thì đột nhiên xuất hiện một bàn tay khác.
Miễn cho tất cả mọi người xấu hổ, cô nhanh tay lẹ mắt thu tay đã vươn được một nửa về.
Hàn Thần Hội và Trịnh Hào Dữ cùng nhau nhìn qua ——
Là đại tiểu thư Trần Y Tâm Trần gia.
Trên mặt cô nàng còn vẫn kéo theo một nụ cười phúc hậu, ngây thơ vô tội.
Trần Y Tâm mở to đôi mắt vô tội, biết rõ còn cố hỏi: "Sao vậy? Em nhớ rõ vào mười năm trước, tham gia tiệc sinh nhật mười lăm tuổi của Hào Dữ, miếng bánh ngọt đầu tiên cho bác Tôn, miếng thứ hai cho Hạ Hạ, miếng thứ ba là cho em nha, hiện giờ đương nhiên phải cho em~"
Vừa dứt lời, đừng nói Tôn Mạn Ninh và Trịnh Hào Dữ nhất thời nhăn mày, ngay cả đám Đường Huyên, Lý Thiệu Tề và Bạch Hồng cũng căng thẳng.
Hàn Thần Hội hơi ngây thơ nhìn trái nhìn trái, nhìn phải.
Những người này vừa rồi còn có nói cười, ra vẻ, sao bỗng dưng trong nháy mắt toàn bộ căng thẳng?
Trần Y Tâm đột nhiên chuyển hướng Hàn Thần Hội: "À đúng rồi, tôi quên mất còn có cô Hàn ở chỗ này——"
Hàn Thần Hội cười mỉm.
Trong trường hợp này, nếu quen biết với Hàn Thần Hội, thì sẽ gọi là "em dâu", "chị dâu", "Hội Hội", là khách không quen biết thì cũng sẽ gọi một tiếng "Trịnh phu nhân", cũng có người nói đùa là "Thái tử phi", cho tới bây giờ chưa có ai gọi cô là " cô Hàn" cả——
Đối phương thật sự là thú vị, xưng hô " cô Hàn" này cũng đủ vi diệu.
Trần Y Tâm truy vấn: "Cô Hàn vừa nhìn đã thấy cô là người cao cả, khẳng định sẽ không để ý chuyện này đúng chứ?"
Bạch Hồng đi lên trước, kéo Trần Y Tâm xuống, dùng ánh mắt cảnh cáo đối phương một chút, lại giả vờ nở nụ cười, trực tiếp vươn tay, từ trong tay Trịnh Hào Dữ tiếp nhận đĩa bánh ngọt, nhét vào trong tay Trần Y Tâm:
"Tiểu thư Trần à, chia cái bánh ngọt mà thôi, cô mau lấy đi, đám người chúng tôi còn chờ Hào Dữ chia bánh ngọt đây, tôi thèm chảy nước miếng rồi!"
Rồi lại nhìn về phía Trịnh Hào Dữ, thúc giục nói: "Tiểu Trịnh Thái Tử, sinh nhật cậu cậu mau cắt đi..."
Trịnh Hào Dữ mặt lạnh băng nhìn Trần Y Tâm một cái, lại lấy đĩa từ nhân viên tiếp tục cắt bánh ngọt.
Miếng bánh ngọt thứ ba hẳn nhiên giao cho Hàn Thần Hội.
Hàn Thần Hội ngọt ngào nói: "Cảm ơn chồng~"
Sau đó, cô xắn một miếng bánh lớn nuốt vào bụng.
Đảo mắt qua, cô chợt phát hiện cô nàng tiểu thư Trần Y Tâm kia nhìn chằm chằm cô với con mắt lạnh lẽo mà cay độc.
Hàn Thần Hội: "......"
Thật lòng thì cô cũng không quen biết đối phương mà, đã làm gì chọc phải cô ta hay sao?
Và còn nữa...
Cái tên Hạ Hạ trong miệng cô ta lại là ai?
Hàn Thần Hội bên này đang ăn bánh ngọt vui vẻ, bên kia Bạch Hồng lặng lẽ kéo Trần Y Tâm sang một bên.
"Y Tâm! Cô điên đấy à?" Bạch Hồng nhỏ giọng trách móc cô ả, "Đang yên đang lành cô tự nhiên nhắc đến Hạ Hạ trước mặt Tôn Mạn Ninh và Trịnh Hào Dữ làm gì?"
Trần Y Tâm giống như nghe được chuyện cười nào đó, cười lạnh nói: "Sao nào? Không cho đề cập đến? Khi còn bé bác Tôn vẫn luôn dắt Hạ Hạ đến nhà bọn tôi đấy thôi, tôi và Sơ Hạ còn rất thân thiết, cô ấy vừa mới chết mấy năm thì giờ đến tên cũng không xứng nhắc tới sao?"
Bạch Hồng bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Trần Y Tâm một cái.
"Không phải không cho cô nhắc tới. Lúc trước Sơ Hạ gây ra chuyện lớn như thế trong Trịnh gia, cô đừng nói cô không biết chuyện gì? Hôm nay là sinh nhật Hào Dữ, cô đề cập đến cô ấy không phải cố ý tạo ra sự khó chịu hay sao? Cô thật là, cô chẳng hiểu đàn ông chút nào, cô làm như vậy chỉ khiến Hào Dữ càng ngày càng không thích cô thôi."
Trần Y Tâm nhìn chăm chú vào Bạch Hồng, chớp chớp mắt, đột nhiên cười một tiếng: "Bạch Hồng, cô đang nói gì với tôi cơ? Ít nhất so với Hàn Thần Hội tôi không hiểu đàn ông bằng cô ta cho nên Hào Dữ cưới cô ta, không cưới tôi, nhưng cô hiểu đàn ông? Cô hiểu đàn ông nên cô và chồng cô biến hôn nhân như một cuộc hội chợ chơi đùa!"
Bạch Hồng: "......"
Bạch Hồng im lặng giơ tay lên và ra hiệu đầu hàng.
"Được được được được, tôi và chồng tôi quả thật quản lý hôn nhân không tốt, để cho Trần tiểu thư chê cười, tôi đúng là phí miệng lưỡi nói với cô những lời dư thừa, cô cứ việc tiếp tục, làm Hào Dữ sau này nhìn thấy cô đều vòng đường khác mà đi..."
Nói xong, Bạch Hồng xoay người liền đi, vừa đi hai bước, Trần Y Tâm vội đuổi theo, ôm lấy cánh tay Bạch Hồng, mềm nhũn dỗ dành cô:
"Ui~ ui~ Chị Hồng Hồng, chị đừng chấp em mà! Em cũng là do Hàn Thần Hội kia khiến cho tức giận, miệng nói không suy nghĩ~ "
"............" Bạch Hồng nghiêng người Trần Y Tâm, nói lời thật, "Hàn Thần Hội người ta cũng không chọc tức cô, là cô tự mình rước tức vào mình."
Trần Y Tâm: "......"
"Cô nghĩ cô ấy muốn kết hôn với Trịnh Hào Dữ sao? Bọn họ là thực hiện theo mệnh lệnh của cha mẹ đời trước, vốn phải gả đến Trịnh gia là chị của cô ta, nhưng chị cô ta thà nhảy lầu cũng không muốn, việc đó khi ấy ồn ào rất to, đừng nói cho tôi là cô chưa bao giờ nghe qua?"
"Em gái mang cái danh "thay chị xuất giá" phải chịu áp lực lớn thế nào? Tất cả mọi người đều là phụ nữ, kể cả hôn nhân của tôi cũng là liên hôn sắp đặt, chúng ta không cảm thông cho nhau hà cớ gì còn muốn công kích lẫn nhau, tôi thật sự không hiểu nổi cô..."
Trần Y Tâm khinh thường.
Đoạn nhạc dạo trong lúc cắt bánh cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Hàn Thần Hội được.
Mặc dù trong lòng cô cũng rất băn khoăn.
Cái người khiến Trịnh Hào Dữ và Tôn Mạn Ninh, cùng với bạn bè quen thuộc ở đây vừa nghe thấy cái tên "Hạ Hạ" là đột nhiên biến sắc mặt, đến tột cùng là thần thánh phương nào?
Vì sao gả cho Trịnh Hào Dữ hơn hai năm, mà cho tới bây giờ cô chưa từng nghe bất cứ ai nhắc tới cái tên này?
Không đúng...
Tựa hồ đã nghe qua ở chỗ ông nội Trịnh?
Hàn Thần Hội nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện mình cũng không nhớ rõ lắm.
Bữa tiệc sinh nhật của Trịnh Hào Dữ, thiếu cái gì cũng không thể thiếu thuốc lá, rượu và bàn bài.
Du khách tụ tán khắp khu vườn.
Trên danh nghĩa là họ đến dự tiệc, nhưng trên thực tế đa phần là duy trì quan hệ xã hội và mở rộng mạng lưới.
Chỉ có mấy người bạn bình thường luôn chơi đùa cùng Trịnh Hào Dữ mới có thể xem nhẹ cơ hội xã giao này, mà "sát phạt" nhau trên bàn bạc.
Buổi đêm cuối thu luôn rất dài.
Gió lạnh thấu xương.
Hàn Thần Hội quay lại biệt thự khoác thêm một cái áo khoác.
Lại giống như thường lệ trong câu lạc bộ đêm, ngồi bên cạnh Trịnh Hào Dữ, cùng anh đánh bài.
Đám bạn bè bị Trịnh Hào Dữ liên tục "giết" mà kêu la thảm thiết, cuối cùng đành kéo Hàn Thần Hội lên sàn...
Những bằng hữu kia cũng sẽ không bởi vì Hàn Thần Hội là một người mới mà buông tha cho cô.
Bọn họ có thể buông tha Hàn Thần Hội, nhưng tuyệt đối không thể buông tha "Trịnh phu nhân", càng không thể buông tha "vợ Trịnh Hào Dữ".
Hàn Thần Hội bị bọn họ giết cho " tè ra quần", qua hai ván, cô đáng thương nhìn về phía Trịnh Hào Dữ —— anh đang nhìn bộ bài không còn gì chán hơn của cô, đầu ngón tay kẹp thuốc đặt bên môi, dường như đang che nụ cười, không cho cô thấy anh đang cười cô.
Cô điên cuồng liếc mắt đưa tình, cầu xin sự giúp đỡ.
Trịnh Hào Dữ tiến lại gần, một tay từ phía sau vòng quanh, đặt trên vòng eo thon nhỏ của cô, giống như vô tình đem cô ôm vào trong ngực, ngón tay kia lật lật quân bài cô.
"Này này này! Làm cái gì đấy? Đừng tưởng rằng hôm nay sinh nhật ông là muốn làm gì là làm nha!"
Mắt thấy sắp giết "Trịnh phu nhân" đến không còn một mảnh giáp thì thấy Trịnh Hào Dữ lại ra tay, phong thuỷ lại xoay chuyển, đổi lại thành bọn họ bị giết "tè ra quần"...
"Đúng thế! Chúng ta đánh bài với em dâu cơ mà, không có chỗ ông ở đây đâu đấy!"
"Tiểu Trịnh thái tử gia, xem cờ không nói mới là chân chính quân tử, ông qua một bên ngồi yên cho chúng tôi đi!"
"Đúng thế! Đúng thế! Hai người uống rượu kết thành vợ chồng đã quá đáng rồi giờ đánh bài còn chơi vợ chồng đấy à? Hai đánh một quá đáng lắm, để lại đường sống cho chúng ta đi!"
Trần Y Tâm đứng ở phía sau Đường Huyên, đang nhìn bài của anh ta, cũng giúp đỡ nói: "Hào Dữ, không phải chứ? Cùng lắm thì cô Hàn cũng chỉ thua thêm chút tiền của cậu mà thôi, cậu còn quan tâm chút tiền này sao? Tự mình ra tay, rớt giá nha~"
Trịnh Hào Dữ lười nhác nâng mí mắt lên...
Trần Y Tâm nhất thời cảm nhận được ánh mắt âm lãnh của anh!
Anh đột nhiên mỉm cười không nóng không lạnh: "Rớt giá thì rớt giá đi..."
Hàn Thần Hội nhìn bàn tay vừa trắng vừa dài, xương khớp rõ ràng của anh, một tay kẹp điếu thuốc, một tay di chuyển quân bài qua lại trước mặt cô..
Sau đó anh hơi nghiêng mặt, bất ngờ thơm lên má cô.
Hàn Thần Hội ngây ngẩn cả người.
Một giây sau, cô có thể nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh vang lên từ bên tai cô:
"......Ai bảo tụi bây dám bắt nạt vợ tao?"
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu thuyết mà thôi, đừng vì vậy mà tranh cãi
Thái Tử gia hộ thê!
Nhân vật Sơ Hạ là đầu mối trong toàn bộ nội dung truyện, mọi người đừng hoảng hốt... không phải tình đầu, bạch nguyệt quang của Thái Tử gia đâu _(:3∠)_