Mộ gia
Mọi người trong Mộ gia đang vui vẻ trò chuyện với nhau thì bỗng tiếng chuông điện thoại của Âu Tĩnh Như vang lên, nhìn thấy người gọi đến là Ivy cô ngay lập tức nghe máy: “Alo, Ivy! Cậu đột nhiên gọi cho tớ là có chuyện gì sao?”
“Esther! Cứu tớ, tớ đang ở sân bay cậu hãy mau đến đón tớ đi, tớ không biết đường đi.” Ivy khóc lóc, giọng nói nghe qua vô cùng bi thảm muốn Âu Tĩnh Như đến ngay lập tức.
“Hả? Cậu đang ở sân bay? Được, được tớ sẽ đến ngay cậu cứ ở yên ở đấy.” Âu Tĩnh Như đứng dậy vội vàng nói với mọi người: “Bạn của con đột nhiên đến đây hiện tại cậu ấy đang ở sân bay, bây giờ con phải đi đến đó đón cậu ấy.”
Vừa nói dứt tiếng Âu Tĩnh Như đã nhanh như bay chạy đi mất, Âu Hoằng Phong nhanh chóng căn dặn người đưa cô đi đến sân bay. Từ Phương Hiểu khẽ lắc đầu với đứa con gái của mình, bà xoay người căn dặn Âu Tĩnh Kỳ: “Tĩnh Kỳ! Sau này ở trường con nhất định phải trông chừng Tiểu Như đừng để nó quậy phá.”
“Dạ, đó là điều tất nhiên rồi mẹ.” Âu Tĩnh Kỳ gật đầu đáp lại, tuy nói là trông chừng nhưng với bản lĩnh phá phách, nghịch ngợm của cô thì không biết anh trông chừng được bao lâu đây.
Sân bay thành phố S
Âu Tĩnh Như vừa bước xuống xe thì ngay lập tức đã đảo mắt dáo dác tìm kiếm bóng dáng của Ivy, bỗng từ đằng sau của Âu Tĩnh Như vang lên một giọng nói êm tai: “Esther!”
Một cô gái mặc chiếc váy màu hồng dài đến gối, đeo một cái túi xách hình con thỏ, trên đầu cài một cái băng đô màu hồng, chân mang giày búp bê chạy đến Âu Tĩnh Như, Âu Tĩnh Như vui vẻ ôm lấy cô vỗ nhẹ lên lưng: “Ôi, cô bạn bánh bèo của tớ, tớ nhớ cậu quá đi mất. Ivy! Sao đột nhiên cậu lại đến đây vậy?”
Ivy nhéo hai má của Âu Tĩnh Như tỏ vẻ giận dỗi nói: “Cậu còn dám hỏi? Cậu nói cậu nhớ tớ vậy mà lại bỏ tớ lại một mình, tớ đã nói rồi chúng ta luôn luôn là cặp bài trùng cậu ở đâu tớ ở đó, tớ đã xin ba mẹ chuyển về đây học cùng cậu rồi.”
“Hả? Vậy…vậy cậu ở đâu?” Âu Tĩnh Như sửng sốt, bất ngờ trước câu trả lời của Ivy, không ngờ ba mẹ của Ivy lại đồng ý cho cô đến đây học hơn nữa còn sống một mình nữa chứ.
“Tớ vẫn chưa biết vì tớ quyết định quá đột ngột nên ba mẹ tớ vẫn chưa kịp chuẩn bị gì cho tớ cả, vì vậy, trong ngày hôm nay cậu phải cùng tớ đi mua nhà, sau khi tìm được nhà rồi thì ba tớ sẽ đưa người hầu sang đây chăm sóc cho tớ.” Ivy vừa nói vừa kéo Âu Tĩnh Như lên xe, bắt cô bạn thân phải đi mua nhà cùng mình.
Âu Tĩnh Như tất nhiên sẽ không từ chối, cô mỉm cười chuẩn bị lên xe thì vô tình nhìn thấy Dạ Khải Hiên, cô khẽ cau mày thầm hỏi: “Anh Tiểu Hiên? Tại sao anh ấy lại ở đây? Anh ấy đón ai ở đây sao?”
“Cậu đang nhìn ai vậy?” Ivy thấy Âu Tĩnh Như nhìn chăm chăm về một phía thì vội nhìn theo, cô ngơ ngác hiếu kì hỏi. Theo hướng nhìn của Âu Tĩnh Như, Ivy nhìn thấy có bốn anh chàng đẹp trai bọn họ từng người từng người một ôm lấy một cô gái, tuy khoảng cách khá xa nhưng cô có thể nhận cô gái và bốn chàng trai đó đều có vẻ ngoài xuất chúng.
Đôi mắt Âu Tĩnh Như hơi nheo lại, sắc mặt cũng dần lạnh đi, vừa nhìn cô đã nhận ra người mặc bộ vest xanh dương kia là Dạ Khải Hiên, cô chưa từng thấy anh ôm một cô gái nào như thế hơn nữa anh còn cười với cô ấy. Quay sang bắt gặp vẻ mặt hiếu kì, tò mò của Ivy Âu Tĩnh Như không nhanh không chậm thản nhiên nói: “Người mặc vest kia là vị hôn phu của tớ.”
“Sao? Vị hôn phu?” Ivy trợn mắt há mồm nhìn Âu Tĩnh Như chòng chọc, nhìn gương mặt lạnh tanh của Âu Tĩnh Như không lẽ là muốn đến đó dằn mặt sao?
Trong phút chốc, sắc mặt của Âu Tĩnh Như đã trở lại bình thường cô mỉm cười vui vẻ nói: “Chúng ta đi tìm nhà thôi, còn về anh ấy tớ hoàn toàn tin tưởng, cô gái đó chắc chắn chỉ là bạn thôi.”
Ivy không hỏi gì thêm cùng Âu Tĩnh Như đi tìm nhà. Hai người các cô đã đi tìm nhà này đến nhà khác vẫn không ưng ý cái nào, ngồi trên xe Ivy cùng Âu Tĩnh Như nhìn nhau thở dài, đột nhiên Âu Tĩnh Như chợt nhớ ra điều gì đó liền vội lấy điện thoại nhắn một dãy số, bên kia một giọng nói dịu dàng, ngọt ngào khiến người ta muốn tan chảy cất lên: “Alo, Tiểu Như! Em gọi chị có chuyện gì sao?”
“Chị Tiểu Vi! Em nhớ không nhầm thì chị có một căn biệt thự riêng đúng không?”
“Đúng vậy, sao thế em?” Phương Tuệ Vi đang ngồi đọc sách ở thư viện, tuy giọng nói dịu êm, khe khẽ nhưng biết bản thân đang ở thư viện không thể làm ồn người khác nên cô càng nói nhỏ hơn một chút.
“Căn biệt thự đó vẫn chưa có ai ở đúng không? Nếu đã không có vậy chị cho em mượn một thời gian được không? Bạn của em vừa mới từ Thụy Sĩ về vẫn chưa tìm được nhà ưng ý nên muốn ở nhờ nhà chị một chút.”
“Được, em hãy đến thư viện gần khu trung tâm mua sắm đi, chị hiện tại đang ở đó.” Phương Tuệ Vi nghe thế thì ngay lập tức đồng ý, không một chút do dự nào.
Hai người các cô cùng nhau đến thư viện lấy chìa khóa xong thì sẵn đấy cùng nhau đi vào khu trung tâm mua sắm mua một chút đồ dùng. Vừa bước vào đột nhiên bụng của Âu Tĩnh Như đau quặng lên, cô ôm bụng mặt mày nhăn nhó nói với Ivy: “Ivy! Cậu hãy đi mua sắm trước, tớ phải vào nhà vệ sinh một chút.”
Ivy gật gật đầu bắt đầu đi mua sắm trước, một lúc sau Âu Tĩnh Như giải quyết xong cái bụng của mình thì thoải mái bước ra, cô vui vẻ cầm điện thoại định gọi cho Ivy hỏi cô đang ở đâu thì chợt nghe tiếng động vô cùng lớn phát ra từ nhà vệ sinh nam, dường như có ai đó đang đánh nhau trong đó, bản tính tò mò của Âu Tĩnh Như lại trỗi dậy cô từ từ tiến lại gần áp sát tai nghe thử, chưa kịp bước đến thì cánh cửa đột nhiên bị văng ra, hai ba người ở trong đấy bị hất mạnh ra ngoài khiến cho cô giật mình, hoảng sợ đánh rơi cả điện thoại xuống đất.
Chưa đầy bốn giây lại có thêm hai người bị bay ra ngoài, mặt mày của Âu Tĩnh Như đã tái mét, chân cô mềm nhũn sắp đứng không nổi nữa rồi, cô nuốt nước bọt đứng ở đấy ngay cả thở cũng không dám thở mạnh sợ bản thân sẽ bị bọn họ đánh.
Chỉ trong chớp mắt có năm người đang nằm gần ở chân Âu Tĩnh Như, ai nấy đều kêu la đau đớn, từ trong nhà vệ sinh một bóng dáng cao lớn, quen thuộc dần hiện ta, cô trợn mắt môi mấp máy suýt nói không thành lời: “Anh…anh Tiểu Hiên?”
Ngay tại thời điểm này Âu Tĩnh Như hoàn toàn sửng sốt, cả kinh khi thấy Dạ Khải Hiên bước ra với dáng vẻ lạnh lẽo, ánh mắt khát máu như muốn lấy mạng của năm người kia, trên áo của anh còn dính máu, cô hoàn toàn không thể nhận ra người đứng trước mặt của mình lại chính là Dạ Khải Hiên, trước mặt cô anh luôn xuất hiện với dáng vẻ ấm áp, hiền lành, ôn nhu, dáng vẻ như quỷ đòi mạng này cô chưa từng thấy bao giờ.