Xin Em Hãy Quên Anh

Chương 2



Em không phải người bi quan chán đời.

Lần này em đi những hai ngày, trong nhà rất bừa bộn, tôi muốn dọn dẹp, nhưng sợ em phát hiện, nên bỏ mặc không quan tâm, tôi quanh quẩn trong phòng ngủ, ánh mắt luôn không tự chủ bị chiếc áo của mình hấp dẫn.

May mắn là, mỗi lần tôi tìm vận may đều có thể gặp được em.

Tôi nói liên miên lải nhải, lâu lắm rồi tôi chưa nói chuyện cùng em, cho dù là lẩm bẩm, cho dù đối phương không nghe được, tôi cũng muốn nói gì đó, “Em phải chăm sóc bản thân cho tốt, anh không có ở đây, không thể dọn phòng, giặt quần áo nấu cơm cho em nữa, những chuyện này em phải tự làm…”Em vốn bất cẩn như thế.Vừa nhìn thấy nó, tôi đã có thể tưởng tượng được mỗi đêm người khiến tôi đợi hai ngày ôm nó ngủ như thế nào.

“Bảy ngày sau, tôi sẽ đến đón cậu.” Quỷ Sai đưa tôi về dặn dò một câu sau đó biến mất không thấy nữa.

Em không phải người bi quan chán đời.“Thư tình.”Lọ thuốc ngày đó bị em mang đi chỉ còn lại cái nắp lọ ở trên mặt đất, tôi nhớ trong nhà hình như không có thuốc dạ dày đựng trong lọ, đều đựng trong hộp, thuốc này chắc là em vừa mua.

Em vốn bất cẩn như thế.

Người sống không nhìn thấy ma, trừ khi em sắp chết, hoặc là đã từng suýt chết.Sau khi trở về, chuyện đầu tiên em làm đó là – nấu cháo, chuyện thứ hai – dọn nhà. Trước kia em chưa bao giờ làm nhưng việc này, đều là tôi làm, “cậu chủ nhỏ” chưa từng làm việc nhà, thật sự bắt tay làm nhìn khá vụng bề, tôi nhìn mà sốt ruột, tôi đứng bên cạnh không nhịn được nhắc nhở: “Không được gấp áo sơ mi, em treo lên, nếu không đến lúc em mặc toàn là nếp gấp, quần mỏng và quần dày chia ra rồi cất…”Nhưng tôi mở hòm thuốc trong nhà ra, thuốc dạ dày tôi mua vẫn còn.

Nghi vấn khiến tôi không khỏi suy nghĩ nhiều, ngày đó mọi ánh nhìn bị người kia thu hút, không chứa được cái khác, ánh mắt tôi chỉ liếc qua cái lọ kia một cái, cái nhìn này tôi chỉ thấy một đoạn chữ, không biết tên đầy đủ, lọ thuốc kia thật sự là thuốc dạ dày hả…

Điều này khiến tôi vui mừng, lại không vui mừng nổi.

Tôi ngước mắt, đúng lúc bắt gặp ánh nhìn của em.

Chúng tôi đã ở bên nhau, giấu giếm tất cả mọi người, đám bạn cùng phòng của tôi tưởng là tên ngu ngốc tôi đây cuối cùng cũng theo đuổi được cô gái mình thích. Nhưng chỉ có tôi biết, em không phải con gái, em là con trai.Rất nhiều chi tiết xâu chuỗi thành một sợi dây vô hình trong đầu tôi, phác họa ra lọ thuốc ngày đó chưa thể nhìn thấy tên, phỏng đoán không tốt nhảy ra trong đầu.

“Bảy ngày sau, tôi sẽ đến đón cậu.” Quỷ Sai đưa tôi về dặn dò một câu sau đó biến mất không thấy nữa.

Lúc này, tôi ý thức được ý nghĩa của cái chết một cách sâu sắc. Ngày đó khi chết không có quá nhiều cảm giác đã đến âm phủ, đau đớn chốc lát đó không khiến tôi nhận ra được chết có nghĩa là gì, cho dù đã đến âm phủ, tôi đã trải qua bảy ngày trong nhớ nhung mơ hồ.Sẽ không, nhất định sẽ không, tôi an ủi mình.

Tôi không làm được gì cả.

Sách của em rơi trên mặt đất trong lúc va chạm, tấm thẻ màu hồng kẹp trong sách rơi xuống.

Lọ thuốc ngày đó bị em mang đi chỉ còn lại cái nắp lọ ở trên mặt đất, tôi nhớ trong nhà hình như không có thuốc dạ dày đựng trong lọ, đều đựng trong hộp, thuốc này chắc là em vừa mua.

“Anh về rồi.”Em không phải người bi quan chán đời.

Chiếc áo đã nhăn nheo đến độ không còn hình dáng dẫn đến sự chú ý của tôi, đó là chiếc áo khoác tôi thường hay mặc.

Tại sao tôi đã biến thành ma lại không di chuyển tức thời được, chạy chậm đã đành, biến thành hồn rồi bay cũng bay không nhanh.

Trong phòng rất tối, không bật đèn.Vì đau dạ dày à?Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau trên một con đường cây xanh rất dài, hôm đó trời mưa, em che cái ô giấy dầu, tóc dài dùng một cây trâm gỗ búi lại, trên người mặc Hán phục màu trắng thêu hoa văn chìm màu bạc.

Tôi hy vọng em đừng nhớ tôi, tốt nhất hãy quên tôi.

May mắn là, mỗi lần tôi tìm vận may đều có thể gặp được em.Một thoáng kinh hồng, từ ấy đã lọt vào đôi mắt.

“Thư tình.”

Em vốn bất cẩn như thế.Sau này chắc đến chuyện cũ với em mới biết được ngày đó em vừa tham gia biểu diễn xong, cố ý mặc, về phần ô giấy dầu kia, đó là đạo cụ, bị em lấy ra làm ô che mưa, em còn cằn nhằn ô giấy dầu đểu, mưa dột.

Em cầm lấy lọ thuốc dưới đất, chạy vội ra ngoài, cơ thể nghiêng ngả, tựa như mất thăng bằng sắp sửa ngã xuống, cơ thể đụng vào vách tường mấy lần, tôi rất muốn duỗi tay đỡ em, để em cảm nhận được sự tồn tại của tôi.

Em nói với tôi: “Mong anh nhận lấy.”Học viện Kỹ thuật và Học viện Nghệ thuật của đại học A nằm tách biệt, ở giữa có một khu vực rất rộng, con đường cây xanh kia nằm trong khu vực này, mà tôi là sinh viên Học viện Kỹ thuật.

Lúc ấy tôi không biết tên em, lại càng không biết em là sinh viên Học viện Nghệ thuật, để gặp em lần nữa, tôi tìm vận may mỗi ngày đều đi ngang qua đường cây xanh kia vào thời gian đó. 

Nhìn em che dạ dày nôn mửa, lòng tôi thắt lại, cảm giác bất lực đang lôi kéo tim tôi.

May mắn là, mỗi lần tôi tìm vận may đều có thể gặp được em.

Vì đau dạ dày à?

Sau khi tốt nghiệp và đi làm, chúng tôi đã sống chung, trước mặt người khác, em là bạn ở chung phòng với tôi, chỉ có tôi biết, mỗi đêm chúng tôi ôm nhau, làm những chuyện thân mật và kích thích.783 lần gặp thoáng qua, là khởi đầu tình yêu của chúng tôi, tôi là người vụng về, trước khi gặp được em chưa bao giờ yêu đương, không biết phải theo đuổi người trong lòng như thế nào, thậm chí không biết làm sao để chủ động bắt chuyện với em. Đám bạn cùng phòng của tôi bày rất nhiều chiêu, nhưng tôi vừa gặp em, trái tim sẽ loạn, không nhớ nổi gì nữa.

Tôi không làm được gì cả.Nhưng tôi mở hòm thuốc trong nhà ra, thuốc dạ dày tôi mua vẫn còn.Thế là vừa kéo dài, đã kéo dài đến khi sắp tốt nghiệp.

Ở ven đường, em đón một chiếc xe, ngồi lên xe taxi, tôi chuẩn bị lên xe cùng em, nhưng mà lúc hồn thể của hôn xuyên qua thân xe, tài xế đã lái xe đi trong tiếng thúc giục của em, đằng sau đuôi xe xuyên qua hồn thể của tôi, chạy đi như bay.

Cuối cùng, tôi vẫn xuyên qua cánh cửa kia, trạng thái hồn thể giúp tôi có thể bỏ qua bất kỳ chướng ngại vật nào, nghe thấy một tiếng bịch trầm vang lên trong phòng ngủ, hòa với âm thanh dày đặc lộn xộn như thứ gì rơi xuống đất, tôi đi vào phòng ngủ nhìn thấy người yêu tôi nhớ chung tột cùng.Đi ngang qua lần thứ 783, tôi đụng em một cái, tôi không hề cố ý, mỗi lần trước kia tôi đều có thể vừa vặn đi ngang qua người em, nhưng lần đó chẳng biết tại sao, bả vai chúng tôi đụng nhau một cái.

Sách của em rơi trên mặt đất trong lúc va chạm, tấm thẻ màu hồng kẹp trong sách rơi xuống.

Lần này em đi những hai ngày, trong nhà rất bừa bộn, tôi muốn dọn dẹp, nhưng sợ em phát hiện, nên bỏ mặc không quan tâm, tôi quanh quẩn trong phòng ngủ, ánh mắt luôn không tự chủ bị chiếc áo của mình hấp dẫn.

Cho đến giờ phút này, cuối cùng tôi đã nhận ra chết là gì.Tôi vừa nói xin lỗi, vừa nhặt sách và tấm thẻ trên đất lên giúp em, trong lúc vô tình nhìn thấy chữ viết trên thẻ:

Người sống không nhìn thấy ma, trừ khi em sắp chết, hoặc là đã từng suýt chết.

Em ngồi dưới đất, tay vịn lên tủ đầu giường, viên thuốc màu trắng vương vãi bên chân, và một lọ thuốc đang liên tục lăn lóc, tôi đoán vừa rồi em ngã xuống, lọ thuốc trong tay rơi xuống theo.Như người uống say.Một bông hồng đã nở trên vùng đất cằn cỗi hoang vu trong lòng tôi.

Nó nở rộ ở đây, chờ đợi được người nhìn thấy.

Thật ra loại ma có thêm công đức như tôi có thể hóa ảo thành thật, tôi có thể chạm vào đồ đạc ở dương gian, tôi có thể khiến em nhìn thấy tôi, để em nghe thấy tôi nói chuyện, thậm chí ôm em. Nhưng vậy thì sao, bảy ngày sau, tôi lại biến mất không thấy gì nữa, tôi không muốn khiến em trải qua đau đớn khi mất tôi một lần nữa.

Nó nở rộ ở đây, chờ đợi được người nhìn thấy.Nghi vấn khiến tôi không khỏi suy nghĩ nhiều, ngày đó mọi ánh nhìn bị người kia thu hút, không chứa được cái khác, ánh mắt tôi chỉ liếc qua cái lọ kia một cái, cái nhìn này tôi chỉ thấy một đoạn chữ, không biết tên đầy đủ, lọ thuốc kia thật sự là thuốc dạ dày hả…Trước kia uống thuốc, cũng là tôi đút vào miệng em, có lẽ bị tôi chiều quen rồi, người này ngày càng không biết chăm sóc bản thân.Nó nở rộ ở đây, chờ đợi được người nhìn thấy.

Tôi không làm được gì cả..

Em nói với tôi: “Mong anh nhận lấy.”

Tôi ngước mắt, đúng lúc bắt gặp ánh nhìn của em.

Chúng tôi đã ở bên nhau, giấu giếm tất cả mọi người, đám bạn cùng phòng của tôi tưởng là tên ngu ngốc tôi đây cuối cùng cũng theo đuổi được cô gái mình thích. Nhưng chỉ có tôi biết, em không phải con gái, em là con trai.

Nhưng sao có thể.Em nói với tôi: “Mong anh nhận lấy.”

Xem ra dạ dày không đau lắm, tôi hơi yên tâm.

Tôi vừa nói xin lỗi, vừa nhặt sách và tấm thẻ trên đất lên giúp em, trong lúc vô tình nhìn thấy chữ viết trên thẻ:Thế là vừa kéo dài, đã kéo dài đến khi sắp tốt nghiệp.Một thoáng kinh hồng, từ ấy đã lọt vào đôi mắt.“Hả?” Tôi lập tức ngẩn ngơ.

Em chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía trước, nhìn về phía cửa, cười một tiếng yếu ớt vô lực, biểu cảm không đau đớn nữa, ngược lại có sự giải thoát và thoải mái.

Tôi đã chết, người yêu tôi còn sống.“Thư tình.”

Người sống không nhìn thấy ma, trừ khi em sắp chết, hoặc là đã từng suýt chết.

Tôi đã chết, người yêu tôi còn sống.

Chúng tôi đã ở bên nhau, giấu giếm tất cả mọi người, đám bạn cùng phòng của tôi tưởng là tên ngu ngốc tôi đây cuối cùng cũng theo đuổi được cô gái mình thích. Nhưng chỉ có tôi biết, em không phải con gái, em là con trai.

Tôi nói liên miên lải nhải, lâu lắm rồi tôi chưa nói chuyện cùng em, cho dù là lẩm bẩm, cho dù đối phương không nghe được, tôi cũng muốn nói gì đó, “Em phải chăm sóc bản thân cho tốt, anh không có ở đây, không thể dọn phòng, giặt quần áo nấu cơm cho em nữa, những chuyện này em phải tự làm…”

Nghi vấn khiến tôi không khỏi suy nghĩ nhiều, ngày đó mọi ánh nhìn bị người kia thu hút, không chứa được cái khác, ánh mắt tôi chỉ liếc qua cái lọ kia một cái, cái nhìn này tôi chỉ thấy một đoạn chữ, không biết tên đầy đủ, lọ thuốc kia thật sự là thuốc dạ dày hả…

Em không phải người bi quan chán đời.Sau khi tốt nghiệp và đi làm, chúng tôi đã sống chung, trước mặt người khác, em là bạn ở chung phòng với tôi, chỉ có tôi biết, mỗi đêm chúng tôi ôm nhau, làm những chuyện thân mật và kích thích.

Em vốn bất cẩn như thế.

Tôi muốn khóc, nhưng tôi là ma, không khóc được, vừa không có nhục thể, vừa không có phản ứng sinh lý, nhưng tôi vẫn sẽ cảm nhận được trong cổ họng như thể có ngàn vạn lưỡi dao xẹt qua.Tôi đã chết, người yêu tôi còn sống.Rời đi hai ngày, cuối cùng em cũng trở về, sắc mặt trông hơi tái nhợt.

Lúc ấy tôi không biết tên em, lại càng không biết em là sinh viên Học viện Nghệ thuật, để gặp em lần nữa, tôi tìm vận may mỗi ngày đều đi ngang qua đường cây xanh kia vào thời gian đó.

Sau này chắc đến chuyện cũ với em mới biết được ngày đó em vừa tham gia biểu diễn xong, cố ý mặc, về phần ô giấy dầu kia, đó là đạo cụ, bị em lấy ra làm ô che mưa, em còn cằn nhằn ô giấy dầu đểu, mưa dột.Sau khi trở về, chuyện đầu tiên em làm đó là – nấu cháo, chuyện thứ hai – dọn nhà. Trước kia em chưa bao giờ làm nhưng việc này, đều là tôi làm, “cậu chủ nhỏ” chưa từng làm việc nhà, thật sự bắt tay làm nhìn khá vụng bề, tôi nhìn mà sốt ruột, tôi đứng bên cạnh không nhịn được nhắc nhở: “Không được gấp áo sơ mi, em treo lên, nếu không đến lúc em mặc toàn là nếp gấp, quần mỏng và quần dày chia ra rồi cất…”

Chúng tôi đã ở bên nhau, giấu giếm tất cả mọi người, đám bạn cùng phòng của tôi tưởng là tên ngu ngốc tôi đây cuối cùng cũng theo đuổi được cô gái mình thích. Nhưng chỉ có tôi biết, em không phải con gái, em là con trai.

Sẽ không, nhất định sẽ không, tôi an ủi mình.Nhưng em không nghe thấy, nên để thế nào thì để thế đó, tôi suýt tái phát chứng ám ảnh cưỡng chế, muốn tự mình ra tay làm xong cho em.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv