Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 10



Edit: Ngọc Hân

Haizzz, Đỗ Tiểu Nhiễm buộc lòng phải đi lên toàn nhà kiến trúc giả cổ kia.

Ở đây xây dựng theo phong cách cổ xưa, nhưng tầng lầu lại có chút không giống.

Có lẽ vì xây dựng trên chân núi, nhìn từ xa có vẻ giống phong cách thần tiên.

Cửa chính màu đen đang mở rộng, cánh cửa còn có cả bậc cửa, Đỗ Tiểu Nhiễm bước qua đi vào.

Ngược lại bên trong không gian rất rộng rãi, nhưng phía trước có hòn giả sơn rất lớn che chắn tầm nhìn.

Đỗ Tiểu Nhiễm vốn nghĩ rằng ở chỗ này mặc dù không được 100 người thì cũng có mười mấy người, có thể ở phía sau hòn giả sơn, nhưng lại phát hiện chỗ này vắng vẻ, không nghe động tĩnh gì cả.

Cô còn đang kinh ngạc thì Vu Kỳ vốn đang đi đằng trước chợt xoay người lại, đi tới trước mặt cô nói: “Tôi dẫn em tới chỗ ở.”

Lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới hỏi anh: “Ở đây có những ai? Đúng rồi, ba mẹ anh ở đây?”

Nếu là ba mẹ anh ở đây thì vì lý do lễ phép, mình phải đi tới hỏi thăm.

“Đã qua đời, em muốn đi thăm thì tôi dẫn em tới Từ đường.”

“…. Xin lỗi….” Đỗ Tiểu Nhiễm ngượng ngùng nói: “Tôi không biết.”

Không nhịn được liếc nhìn về phía anh, lờ mờ nhớ tới khi còn bé anh đã từng đề cập tới thân thể ba mẹ anh không khỏe lắm, cô cũng không biết ba mẹ anh đã sớm qua đời, có chút buồn rầu: “Lúc ấy anh rất khó vượt qua đúng không?”

“Cũng tạm, trong nhà rối loạn một thời gian.” Dường như anh không muốn nhắc tới đề tài này.

Chỗ này rất rộng, phòng trống càng rất nhiều, Đỗ Tiểu Nhiễm phát hiện đi một vòng như vậy thế nhưng chẳng gặp được một người nào.

Không gian bên trong quá lớn, còn có cả vườn hoa hồ nước nhân tạo, trong hồ còn có cả cá chép này nọ.

Thậm chí bên trong vườn hoa giả cổ còn có cả hành lang, đi dọc theo hành lang, cuối cùng có một sân nhỏ.

Đỗ Tiểu Nhiễm tò mò nhìn vào bên trong, biết đây là chỗ ở của mình, không nhịn được quét một vòng đằng sau lưng, lúc này đang là mùa hè, cây nho bên trong sân nhỏ đang có vẻ tươi tốt.

Có mấy chùm nho từ bên trên thọng xuống, phía dưới còn có hai ghế làm từ cây trúc, nhìn rất sạch sẽ mát mẻ. lêquydon

Anh đẩy cửa ra dẫn cô đi vào bên trong phòng.

Vốn thấy những kiến trúc này đều mang màu sắc cổ xưa, còn tưởng rằng bên trong cũng sẽ được trang trí theo phong cách giả cổ, không nghĩ tới bên trong phòng ngược lại được hiện đại hóa hết sức.

Tổng cộng có ba gian phòng, phòng ở giữa có thể làm phòng khách, bên trái là thư phòng, bên trong đặt một chiếc bàn đọc sách, bên phải là phòng ngủ có đặt một tủ treo quần áo và chiếc giường cỡ lớn.

Anh đặt hành lý trong tay xuống, sau đó hỏi cô: “Buổi trưa muốn ăn gì tôi đi chuẩn bị.”

“À, anh chuẩn bị sao?” Đỗ Tiểu Nhiễm kinh ngạc nói: “Ở đây không có những người khác ư?”

“Có mấy người, mấy hôm trước đi chơi bên Hongkong rồi.” Anh cười cười, “Muốn ăn cá không, cá ở đây mùi vị rất ngon, hấp hay là thịt kho tàu?”

“Cá hả, hấp đi.” Đỗ Tiểu Nhiễm rất xấu hổ, “Phải bắt anh bận rộn rồi, nhưng ở đây không phải chỉ có mình chúng ta chứ?”

Chỗ ở rộng như vậy, chỉ có hai người bọn họ thì có khoa trương quá hay không.

“Hơn nữa chỉ mình anh ở lại, sao anh có thể quét dọn chứ?” Không nhịn được nói tiếp: “Cho dù muốn ăn cơm cũng gặp khó khăn nhỉ, món ăn từ đâu mà có, còn có cá hả, cũng phải chạy ra ngoài đi mua sao?”

“Thịt có tủ chuyên ướp đồ lạnh, ao hồ hằng năm đều có cá để bắt, rau thì có ở vườn hiện giờ có thể hái vào ăn, nếu muốn ăn trứng gà thì có chuồng nuôi gà ở bên ngoài kia.”

“Giống như nhà nông vui vẻ hả….” Trong lòng Đỗ Tiểu Nhiễm cảm thấy không được tự nhiên, tấm lòng hiệu trưởng Lưu quá rộng rãi, thế mà đưa mình thả vào cái nơi như thế này.

Cô lấy điện thoại ra, nhìn qua màn hình, thấy hoàn toàn không có tín hiệu, không nhịn được nói: “Ở đây ngay cả tín hiệu di động cũng không có, nếu muốn đi ra ngoài thì làm sao bây giờ? Có xe không?”

“Thỉnh thoảng cũng sẽ có.” Anh cười đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô, ánh mắt này có cảm giác như đang nhìn vào miếng thịt kho.

Chờ sau khi anh đi, Đỗ Tiểu Nhiễm buồn rầu ngồi trên giường, ngắm hành lý trên đất ngây ngốc trong chốc lát.

Trong lòng thấy kỳ quái không nói ra được, kiểu kiến trúc giả cổ này đúng ra là từ đời trước để lại, nhưng dọc đường đi cô phát hiện kiến trúc ở đây rất nhiều thứ đều là sau này mới xây.

Nói cách khác, người ở đây phải có thực lực kinh tế rất tốt, ít nhất là người có tiền, mới có thể xây công trình lớn trong vùng núi hoang vu như thế này.

Hồ nước nhân tạo vừa mới đi qua kia cũng đủ không rẻ tiền, chứ đừng nói tới những chất liệu kia vừa nhìn cũng đã biết rất quý giá.

Nghĩ tới đây cô đi tới phòng khách, bên trong có ghế salon và TV, ôm ý nghĩ thử một lần nhấn nút mở TV, không nghĩ tới chỗ này tín hiệu di động không thu được, nhưng ngược lại TV rất rõ nét, hơn nữa có rất nhiều kênh, còn có mấy kênh nói tiếng Tây Ban Nha và tiếng Anh.

Bật mở mấy kênh, cũng không phải muốn xem lắm nên cô tắt TV.

Sau đó ngáp một cái, nhìn ghế dựa dưới cây nho bên ngoài, không nhịn được đi ra ngồi trên đó.

Đừng xem ghế làm từ cây trúc, nhưng nằm lên trên đó rất thoải mái, có lẽ gió thổi người rất dễ chịu, bất tri bất giác cô lại ngủ thiếp đi.

Mơ mơ màng màng không biết ngủ bao lâu rồi, trên người nhưng không cảm thấy có cảm giác lạnh, chờ tỉnh lại lần nữa, cô mới phát hiện thế mà mình đã ngủ một lúc lâu rồi, hơn nữa trên người không biết từ khi nào thì đắp một chiếc chăn nhỏ. Còn đang kinh ngạc thì thấy người từ bên trong phòng mình đi ra, cười nói: “Tỉnh hả, món ăn đã làm xong, đứng lên đi ăn thôi.”

“À.” Cô từ trên ghế ngồi dậy ôm chăn vào người nói, “Anh đắp chăn cho tôi?”

Cô ngủ say cỡ nào, thế mà anh tới đây cũng không phát hiện.

May là quen biết từ nhỏ, nếu không cô phải cẩn thận không bị quấy nhiễu tình dục.

Anh gật đầu một cái, người lại quay vào.

Lúc này bàn ăn đơn giản trong phòng khách, trên bàn ăn bày bốn món ăn, món ăn không phải quá cầu kỳ, nhưng tươi mát ngon miệng.

Đỗ Tiểu Nhiễm không ngời tới anh còn có tay nghề như vậy, nhìn thoáng qua sau đó nói: “Những thứ nãy đều là anh làm? Không nghĩ tới anh rất biết nấu ăn nhé.”

“Em nếm thử xem.” Anh gắp một miếng cá cho cô.

Vốn tưởng rằng cá ở đây rất nhiều xương, chẳng nghĩ tới xương cực kỳ ít, cá ăn vào trong miệng mềm nhuyễn vô cùng, thịt rất tươi non, mang theo mùi vị thiên nhiên.

“Đây là cá gì, ăn ngon như vậy?” Cô không nhịn được lấy di động ra chĩa về con cá chụp vài tấm, cười híp mắt nói: “Ăn ngon quá, tôi muốn lưu lại làm kỷ niệm!”

“Không tính là hiếm đâu, em thích ăn, mỗi ngày đổi món làm cho em ăn.”

Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không ngốc, len lén ngước mắt quan sát anh.

Bất kể là anh chợt xuất hiện trước mặt mình, hay là bây giờ ân cần nấu cơm cho mình, cũng có thể cảm giác được tình cảm của anh đối với mình rất tốt.

Nói thật mình cũng chẳng ghét anh, chỉ là năm đó anh lỡ hẹn, sau đó cũng không viết thư trả lời cô, những năm này dường như mất liên lạc bây giờ chợt xuất hiện nói muốn kết hôn với cô, nghĩ như thế nào thì cô cũng không có cách nào đồng ý được.

Đây xem như là cơ hội và duyên phận? Không nghĩ tới giờ này ngược lại bị đẩy tới bên cạnh anh.

Song rất kỳ quái, rõ ràng là thức ăn bình thường ăn vào trong miệng lại như uống rượu, đều khiến người ta có cảm giác mê man.

Ngay cả tâm tình dường như cũng bị phóng đại lên vô số lần.

“Anh, những năm này anh có kết giao với bạn gái không?” Cô hỏi vấn đề này căng thẳng đến đầu lưỡi cũng bị cứng lại, nếu là trước kia thì nhiều lắm cô chỉ tò mò trong lòng, tuyệt đối sẽ không hỏi ra miệng. Nhưng lúc này không biết thế nào, kể từ khi ăn bữa cơm này, cô thay đổi có chút khác lạ, mạch máu như bị thứ gì đó rót vào, xao động không kiềm chế được.

“Không có.” Anh nhìn đồng hồ, ánh mắt chuyên chú trong suốt trước sau như một.truyện bên lquydon

Cô đỏ mặt, “Không phải anh luôn ở trong này…..”

Cô chỉ vào cách trang trí hai bên: “Tôi thấy đồ đạc xung quanh rất mới, là mới sửa chữa sao?”

“Là mới lắp đặt, muốn lúc cưới em nhìn có vẻ đẹp đẽ một chút.”

Đỗ Tiểu Nhiễm suýt nữa bị sặc cơm trong miệng, “Anh, anh còn nói hồ đồ như vậy.”

Lần này thật sự cảm giác được đầu lưỡi tê dại, cũng không biết có phải ăn nóng quá nhiều khiến đầu lưỡi không phản ứng được nhanh.

“Tôi, lần này tôi chạy tới đây cũng là không còn cách nào….” Cô cúi đầu nhìn mặt bàn: “Đợi, đợi đủ một năm có lẽ sẽ tôi đi về….”

Ngược lại anh cười rất vui vẻ, cũng không biết có nghe thấy lời cô nói hay không.

Chờ ăn xong cơm, thời gian còn sớm, vì trưa có nghỉ ngơi, lại vừa mới ăn xong, thân thể Đỗ Tiểu Nhiễm có chút khô khan.

Quả thật muốn chạy đi thăm thú mọi nơi, nhưng còn chút lý trí tự nói với mình, nơi này núi non hoang vu chỉ sợ không an toàn, nhưng thân thể không biết thế nào mà vô cùng muốn chạy loanh quanh.

Đang lúc ở tình thế khó xử, sau khi anh dọn dẹp đồ ăn xong, Vu Kỳ không đầy một lát sau trở lại tìm cô, lần này anh còn đặc biệt mang theo một chiếc đèn pin.

“Ở đây cảnh đêm rất đẹp, muốn đi xem không?” Anh cười nhìn thoáng qua khuôn mặt cô.

“Muốn! Muốn!” Đỗ Tiểu Nhiễm như bị kích thích, vừa nghe thấy lời này vội chạy tới bên cạnh anh.

Chờ sau khi đi ra ngoài, bên ngoài phần lớn đều đen tối, chỉ có trăng trên bầu trời rất sáng.

Nhìn ra xa, những dãy núi liền kề ban ngày, giờ chỉ còn bóng dáng màu đen mờ ảo.

Đỗ Tiểu Nhiễm có chút mất mát, đôi bàn chân không nhịn được nhảy lên: “Chính là cảnh sắc như ở đây hả? Có muốn cùng chạy mấy bước không hả?”

Nói xong cánh tay còn vung vẫy theo, “Không biết làm sao, tôi cảm thấy cơ thể rất nóng, rất muốn chạy mấy bước!”

Dễ nhận thấy anh chần chừ một lát, sau đó đưa tay kéo tay cô nói: ‘Nếu như vậy, em theo tôi tới chỗ này.”

Lần này anh không đi đường cái, mà là xuyên qua rừng cây bên cạnh.

Nửa đêm đen tối chạy vào trong rừng rậm rạp, Đỗ Tiểu Nhiễm có chút run rẩy, vừa khua tay chân vừa nói: “Chỗ này có thể đi vào không, tôi, tôi cảm thấy sợ!”

“Suỵt.” Anh đặt tay lên môi cô.

Miệng Đỗ Tiểu Nhiễm như không dừng lại được, vẫn còn nói: “Rất nhiều cây quá, khắp nơi đều là cây, anh xem trăng sáng chưa, trăng to tròn sáng tỏ.”

Trong lòng cũng có chút tự trách mình không bình thường, trước kia cô không phải là người như vậy? Sao lại giống như người có đa tính cách, hoàn toàn không giữ được mình.

Đang đi chợt nghe thấy tiếng ếch kêu.

Lúc này anh mới dừng lại, ghé sát vào bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Em nghe đi.”

Không cần nín thở cũng có thể nghe thấy tiếng ếch kêu từng đợt từng đợt liên miên không ngớt.

Đỗ Tiểu Nhiễm không hiểu: “Anh nói đây là?”

Đang nói chuyện anh tắt đèn pin, trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy bóng cây mờ ảo.

Thật ra trong rừng cây rất nhiều âm thanh, tiếng con ếch kêu, chim hót còn cả mấy loại côn trùng kêu vang, hết đợt này đến đợt khác.

Ban đầu cô nghe một lúc lâu, trong suy nghĩ chắc anh muốn cho mình cảm thụ thiên nhiên, chợt trên bả vai nặng xuống, anh đã cởi áo khoác khoác lên cho cô.

Cô vội vàng nói: “Tôi không lạnh.”

“Ngăn muỗi.” Anh nói xong cúi người, trong bóng tối cài nút áo lại cho cô.

Đỗ Tiểu Nhiễm vội lùi về sau mấy bước, cúi đầu nói: “Tự tôi cài, nhưng anh gọi tôi tới chính là nghe cái này?”

Mới vừa hỏi xong, chợt nghe thấy một âm thanh lanh lảnh từ bên kia truyền tới, hình như anh thổi bằng lá cây.

Cánh rừng nhanh chóng yên tĩnh lại.

Đỗ Tiểu Nhiễm tưởng lỗ tai mình xảy ra vấn đề, trong nháy mắt những tiếng ếch kêu chim hót lúc nãy biến mất.

Trong không khí chỉ có âm thanh sắc bén này lay động.

Chờ sau khi âm thanh kia dừng lại, vừa mới không có tiếng vang nào ngoài âm thanh lanh lảnh kia, vậy mà đợi mấy giây dần dần bắt đầu có tiếng chim hót yếu ớt đang thử thăm dò vang lên.

Đỗ Tiểu Nhiễm chơi rất thích thú, không nhịn được nhìn về phía bên kia.

“Tôi nhớ ra rồi, trước kia anh cũng từng trêu chọc tôi như vậy!”

Cô cao hứng học kêu một tiếng, kết quả âm thanh thật không dễ nghe, cô hoảng sợ vội che kín lỗ tai, nói thầm: “Hôm nay tôi rất lạ, anh không phát hiện tôi kỳ lạ lắm sao? Là vì lâu lắm không lên núi ư?”

Cô cau mày, còn chưa kịp ngẫm nghĩ nữa thì thấy ánh trăng xuyên thấu qua khe hở của cây cối, dịu dàng rọi bốn phía xung quanh….

Cảnh sắc này thật sự quá đẹp mắt…..

Cô đưa tay đón những ánh trăng kia, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo những bóng cây bước đi.

“Cẩn thận.” Anh chợt đưa tay ngăn cô lại.

Lúc này cô mới phát hiện có một cành cây rất dài chắn trước mặt cô, nếu vừa rồi mình cứ bước qua thì bị đụng vào trán rồi.

Cô cười hì hì, “Tôi, vừa rồi tôi rất vui… Giống như uống rượu…. Trong thức ăn anh làm hình như có bỏ rượu vào…..”

Ánh mắt dường như có chút rời rạc, cô chợt ôm cổ anh, dán vào ngực anh nói: “Hình như vừa về thành phố tôi liền quên mất tháng ngày sống với anh, khi đó nửa đêm chạy vào trong rừng cũng không cảm thấy có việc gì, nhớ có lần tôi bị muỗi đốt hơn mười phát, nếu hiện giờ bị đốt hai phát ở thư viện thì tôi đã cảm thấy ngứa không chịu được….”

Giọng dần dần thấp xuống, tựa như sợ hãi, lại nhỏ giọng hỏi tiếp: “Mấy năm nay anh thật sự không quen bạn gái, không thích người khác sao?”

Lúc ngẩng đầu thì đối diện với tầm mắt của anh.

Từ động tác của anh có thể cảm giác được, có lẽ anh muốn cúi xuống hôn mình, cô do dự, tựa như bị hấp dẫn không tránh né….

Đôi môi chạm nhẹ, ở chung một chỗ như đang thử dò xét…..

Cô quên nhắm mắt lại, lúc ánh mắt đã thích ứng với đêm tối, có thể thấy anh đã nhắm chặt hai mắt.

Trong lòng không thể nói là cảm giác gì, rất hỗn loạn, hoàn toàn không biết nên làm thế nào, trong đầu cô càng thêm trống rỗng, cũng biết rất nhiều chỗ có cái gì đó không đúng, nhưng hết lần này tới lần khác đều không kịp phản ứng….

Bị anh hôn có chút thở không ra hơi, cánh tay vẫn đang buông lơi cố gắng đẩy anh ra một chút, nhưng tại thời khắc đó, anh thế mà dùng sức ấn cô lên trên thân cây…..

Hoàn toàn không chống đỡ được, đầu choáng váng, người càng giống như uống say… Thân thể phản ứng nhanh nhạy, đầu óc làm thế nào cũng không đuổi theo kịp… Bị đánh tơi bời…. Quân lính tan rã….

Hết chương 10

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv