Khi An An được 7 tuổi, Tiểu Tiểu và Tâm Ngô cũng được 3 tuổi, lúc này Cố Bảo Bối lại sinh thêm cho Phó Quân Nhan một cậu con trai mập mạp, Phó Tử Ngọc. Tất nhiên cái tên này là do Phó Quân Nhan đặt.
Khi bạn học Cố Bảo Bối thấy người cha thân ái của mình Tiểu Mạc Tiếu nhao nhao muốn thử đặt bút viết xuống tờ giấy Tuyên Thành, cô vội vàng chạy tới đoạt lấy, nghiêm túc phồng mặt lên thành hình bánh bao, nói: “Cha, đời này con đã thảm lắm rồi, cha đặt tên cho Tiểu Tiểu cũng coi như xong, thế như con trai con vừa sinh ra sao có thể gọi là Phó Ngoan Ngoãn được chứ. Cha ơi, sẽ rất đau khổ đấy.” Sau đó, Cố Tiểu An tay trái dắt theo Tâm Ngô, tay phải dắt theo Tiểu Tiểu đi ra khỏi phòng, phía sau ba tiểu gia hỏa kia là bạn học Tiểu Khải với bộ lông trắng tinh oai phong đi theo. Hai nhóc con thấy mẹ có vẻ mặt sắp khóc đến nơi nên nhóc cũng muốn khóc, Cố Tiểu An tò mò quan sát cha và chị, Tiểu Khải lại thè lưỡi cười toe toét, đột nhiên Tiếu Mạc Tiếu lại cảm nhận được sức chiến đấu của lũ nhóc nhà mình, sau đó lại nhìn lại gương mặt ai oán của con gái, cũng là gián tiếp cho ông cảm nhận được mùi vị bắt nạt bọn nhỏ.
Vì vậy, Tiếu Mạc Tiếu nuốt xuống một ngụm nước bọt, ánh mắt tràn đầy nuối tiếc nhìn vào tờ giấy tuyên thành, bút còn chưa kịp hạ xuống Cố Tiểu An đột nhiên chạy đến ôm chân ông gọi to “Cha ơi.” Hai người hầu nhỏ sau lưng An An cũng khéo léo nháy mắt mấy cái, ngây thơ gọi: “Ông ngoại, ông ngoại ơi.” Hai nhóc con đạp đạp cái chân ngắn, cơ thể nhỏ bé đầy mùi sữa nhào vào người Tiếu Mạc Tiếu. Quả nhiên, Tiếu Mạc Tiếu hạnh phúc hết chỗ nói, ông vội vàng để bút lông trong tay xuống. Cố Bảo Bối nháy mắt mấy cái, nhanh tay nhặt bút lông đi về phía Phó Quân Nhan đưa bút và giấy Tuyên Thành vẫn cầm cho anh, mừng rỡ cười ngốc nghếch. Cố cá nóc đang suy nghĩ: “Con trai ngoan, là mẹ cứu con đó nha………”
Qua bao nhiêu năm, nhà họ Phó cũng không phải là được thuận buồm xuôi gió hoàn toàn. Hệ thống khách sạn Shikira năm sao của Cố Bảo Bối vì có kẻ trốn thuế mà cũng vướng vào kiện cáo, vì khủng hoảng tài chính nên cổ phiếu của Phó Quân Nhan cũng bị nguy cơ, sau đó công ty quốc tế Huy Đằng lại bị điều tra ra có mấy quản lí cấp cao và nghệ sĩ có sử dụng và buôn bán thuốc phiện. Khoảng thời gian này lại trùng hợp vào lúc bọn họ đang hoàn thành ‘Mê Võng’ năm đó chưa làm xong, vì vậy, phong ba nổi lên khắp nơi, các loại lời đồn đại thi nhau nổi lên, cổ phiếu của các xí nghiệp cũng theo đó mà có sự biến động lớn. Nhưng cho dù như vậy, bất kể bên ngoài có bão táp mưa xa như thế nào, trong nhà họ Phó vẫn là trời xanh mây trắng không khí trong lành hạnh phúc vui vẻ. Lúc khó khăn nhất Phó Quân Nhan cũng chỉ lạnh nhạt nói: “Không sao, chúng ta vẫn có cơm ăn…….” Mà Cố Bảo Bối cũng nắm chặt lấy tay anh, khó khăn cùng nhau đối mặt, không thấy cực khổ nở nụ cười thật tươi, nói: “Ừ, chúng ta còn có hai bàn tay……” Mọi chuyện qua, dù có mệt mỏi, nhưng cuối cùng những tai nạn này đều qua đi…
Mà khó khăn lớn nhất với nhà họ Phó là năm An An 10 tuổi. Sau này, bọn nhóc nhà họ Phó vẫn nói, cha mẹ cả đời không cãi nhau lần nào, luôn là một người giận dỗi, một người dịu dàng dỗ dành. Nhưng chỉ có một lần, mẹ khóc không ngừng, ánh mắt oán hận không thể hóa giải được, còn cha chỉ biết thở dài. Cả nhà là bầu không khí mây đen giăng kín.
Một năm kia, có hai ông bà già tìm đến nhà họ Phó, đầu tiên họ chỉ đi lại xung quanh chung cư. Thỉnh thoảng Bảo Bối mang theo bốn quả trứng nhỏ trong nhà đi chơi cũng gặp hai ông bà cụ. Cố Bảo Bối và Phó Quân Nhan mặc dù luôn cùng nhau tránh thông tin đại chúng, nhưng qua nhiều năm, lực thu hút của hai người vẫn rất cao. Thỉnh thoảng Bảo Bối cũng đi chụp một ít những quảng cáo từ thiện. hơn nữa, mấy đứa nhóc nhà họ Phó, một nhóc so với một nhóc càng thêm đáng yêu hơn, khéo léo, hiểu chuyện, vậy nên bị người vây xem là chuyện hết sức bình thường. Hơn nữa đều là những láng giềng của quê nhà nên cô cũng không quá để ý.
Có một lần An An dắt cháu trai, cháu gái chơi bóng, Tâm Ngô vốn muốn ném bóng cho Tiểu Tiểu nhưng không nắm chắc sức lực nên quả bóng bị lệch đi, mà quả bóng kia cũng ném chúng chân ghế đá mà hai ông bà cụ kia đang ngồi. Cố Tiểu An hiểu chuyện nhìn Tiểu Khải đang nằm chơi bên cạnh Tử Ngọc, lại nhìn về phía Tâm Ngô và Tiểu Tiểu đang xanh mặt khoát tay nói: “Ở chỗ này chờ cậu, không được lộn xộn biết không?” Sau đó xoay người đi nhặt quả bóng. Cố Bảo Bối cũng ngồi một bên vừa nhìn bọn nhỏ chơi đùa vừa nói chuyện điện thoại với Phó Quân Nhan đang đi công tác nước ngoài. Lúc này mới hơi không để ý một chút nhìn lại đã thấy hai ông bà cụ kia đang ôm lấy Cố Tiểu An lúc cậu nhóc đang khom người nhặt bóng. Cô vội vàng ném điện thoại xuống, đặt Tử Ngọc trong lòng vào xe đẩy của trẻ con, mang theo Tiểu Tiểu và Tâm Ngô chạy về phía trước. Tiểu Khải lúc này cũng sớm chạy phía trước Cố Bảo Bối. Lúc này Tiểu Khải đã rất cao lớn, so với chó thì coi như là trưởng thành rồi. Nó vừa kêu vừa dựng đứng lông lên, bổ nhào về phía hai người kia, lúc này An An mới mượn thế nhảy xuống, Cố Bảo Bối vuốt vuốt cái đầu nhỏ của An An đang ôm đùi mình khóc không ngừng.
Cố Bảo Bối nhìn An An hốc mắt cũng đỏ bừng, Tiểu Khải tức giận kêu gâu gâu, vừa che chở đứa nhỏ vừa tức giận mắng lên: “Cháu nói này ông bà, hai vị đang làm gì vậy, cháu còn đang ở đây nhìn đấy. Đứa nhỏ nhà cháu chỉ là cúi người nhặt quả bóng mà thôi, sao hai người có thể không chút kiêng kị mà ôm đứa nhỏ như thế, sau đó lại còn sờ linh tinh trên người nó, dọa đứa nhỏ sợ thì sao? Thật là.” Nói xong lại tiếp tục sờ sờ cái đầu dưa của An An, cúi đầu nhìn thoáng qua Tử Ngọc đang ngồi trên xe tự chơi tay mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra,d.i.ễ.n..đ.à.n..l.ê. q.u.ý..đ.ô.n., quay người nháy mắt với Tiểu Tiểu và Tâm Ngô đang bị dọa sợ đến không động đậy ngoan ngoãn đứng một chỗ, vì vậy hai cậu nhóc kia ngoan ngoãn gật đầu, ngây thơ gọi: “Cậu ơi, cậu ơi.” Nhanh chóng nhào vào lòng An An.
Buổi tối, Cố Bảo Bối vẫn theo nguyên tắc của Phó Quân Nhan, cưng chiều mà không nuông chiều dạy dỗ An An: “Nam tử hán đại trượng phu gặp chút chuyện như vậy sao có thể khóc chứ? Phải tỉnh táo bình tĩnh, đầu tiên phải suy nghĩ xem làm sao để thoát ra hiểu không?” gương mặt Cố Tiểu An hồng lên, nghiêm túc nói: “Chị ơi, An An hồng mắt là bởi vì bà đó ôm An An khóc, khiến An An thấy rất đau….” Vì vậy Cố Bảo Bối muốn bùng nổ….. cô nhớ tới Phó Quân Nhan luôn không ngại cười nói với cô: “Em á, là một cô nhóc yếu ớt, em cũng đã là mẹ rồi mà sao cũng không trưởng thành chút nào chứ…..”
Đây vốn là một câu chuyện nhỏ, ai cũng không nghĩ ra việc này lại mang đến một trận sóng gió cho nhà họ Phó.
Một ngày nọ, có hai vợ chồng già gõ cửa nhà họ Phó, mà đi cùng với họ là hai người nước ngoài mặc tây trang thẳng thớm. Ngay lúc Cố Bảo Bối trợn to hai mắt không hiểu chuyện gì xảy ra, Phó Quân Nhan đi đến, anh bình tính nhìn những người ngoài cửa, ánh mắt luôn im lặng cũng mất mấy giây sững sờ, sau đó mới xoay người khoát tay dỗ dành Cố Bảo Bối mấy câu để cô đưa bọn nhỏ vào trong phòng chơi xếp hình hoặc luyện đàn. Còn Phó Quân Nhan đứng ngoài cửa lịch sự gật đầu, mời họ vào phòng khách ngồi, xoay người đi rót nước cho họ. Ngày đó, Phó Quân Nhan nói chuyện với họ trong phòng khách rất lâu, mà mắt trái của Cố Bảo Bối vẫn nháy liên tục, nháy đến mức trái tim của cô cùng nhảy lên bùm bùm. Sau đó, Phó Quân Nhan lại gọi An An ra, Cố Bảo Bối không biết vì sao nhưng chóp mũi cô bắt đầu ê ẩm, không giải thích được ôm chặt lấy Tử Ngọc đang ngủ rơi nước mắt.
Sau đó Phó Quân Nhan nói: “Bảo Bối, đó là ông bà ngoại của An An, bọn họ mang theo luật sư và DNA chứng minh thân phận đến.” Cố Bảo Bối đang ôm Tử Ngọc đặt lên giường vừa xoay người lại, cả cơ thể giống như mất sức lực ngã ngồi xuống, Phó Quân Nhan vội vàng đỡ cô, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Phó Quân Nhan, hỏi: “Là sao?” Tay lại kìm không được bắt đầu run.
“Bọn họ muốn nhận An An về……….” Phó Quân Nhan bình tĩnh nói, đáy mắt giật giật muốn ôm cô vào lòng, nhưng cuối cùng vẫn lui ra một bước, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Cố Bảo Bối đã đầy nước mắt trên mặt nói: “Ngoan, đừng khóc, bây giờ không phải lúc để khóc…”
Vừa nghe thấy có người muốn nhận An An đi, Cố Bảo Bối đã không chịu nổi, cô hét lớn: “Bọn họ là ai chứ? Tại sao lại muốn cướp đi đứa nhỏ của em? Không thể giải thích được mà. Không giải thích được mà lại ôm đứa nhỏ của em đi, lại muốn giành đứa nhỏ với em. Tại sao chứ? Tại sao họ có thể cướp An An với em chứ. Mẹ An An là chúng ta chôn cất, hằng năm đều là chúng ta đi tặng hoa. Nhiều năm như vậy, tại sao bọn họ có thể đột nhiên nhảy ra muốn cướp đứa bé đi chứ? Không thể nào. Tuyệt đối không được.” Nói xong Cố Bảo Bối ôm chầm lấy Phó Quân Nhan, cả cơ thể đụng mạnh vào Phó Quân Nhan, làm cho Phó Quân Nhan đang không tập chung cũng bị đụng đến phải lui lại một bước, sau đó cô ngẩng mặt lên, tràn đầy hi vọng cười nói: “Bọn họ muốn tiền đúng không anh? Bao nhiêu tiền chúng ta cũng cho anh nhé. Chúng ta cho hết được không? An An đi theo người khác thì sẽ chịu khổ đến thế nào chứ? Ai cũng không được cướp An An đi.” Nhưng nụ cười này của Cố Bảo Bối so với khóc còn khó nhìn hơn………..
Phó Quân Nhan cũng chỉ thở dài, hốc mắt anh cũng có chút hồng, cuối cùng vươn tay xoa tóc cô, thương tiếc ôm chặt lấy Cố Bảo Bối, nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên lưng cô, nói: “Ngốc quá, em mệt mỏi quá rồi, em đi nghỉ ngơi một chút đi….”
Một người mẹ vì tình yêu cũng không phải luôn lạc quan hướng về phía trước sao? Một cô gái đến Itali du học, sau đó cô tình cờ gặp một chàng trai phi công phong lưu anh tuấn, từ đó họ yêu nhau. Cô gái vì tình yêu không để ý đến người nhà phản đối, thôi học đi cùng anh phi công kia. Vì ở cùng một chỗ với anh phi công nên cô và người nhà đoạn tuyệt quan hệ, lúc sắp đi còn trộm hộ châu báu của mẹ già. Nhưng về sau, khi anh phi công kia bỏ cô, cô không thể về nhà lại còn sinh thêm một đứa nhỏ, cuối cùng bởi vì tai nạn xe cộ mà qua đời. Sau khi biết chuyện này mặc dù Cố Bảo Bối cũng sinh lòng thương hại, nhưng vẫn không chịu buông ra, người chưa bao giờ dùng tiền để giải quyết công việc như cô lại luôn nói: “Anh nói cho bọn họ biết, phải trả bao nhiêu tiền em cũng đưa ra.” Phó Quân Nhan lắc đầu một cái nói: “Bảo Bối, em đừng hồ đồ nữa. Đứa nhỏ không phải món hàng. Bọn họ cũng nói chúng ta muốn bao nhiêu tiền họ cũng đưa, vậy em muốn bao nhiêu? Em cảm thấy An An đáng giá bao nhiêu?” Khi đó Cố Bảo Bối chỉ biết im lặng………… lúc ban đêm, Cố Bảo Bối ôm Phó Quân Nhan nói: “An An cũng như anh, đều là mạng của em. Phó Quân Nhan, anh có biết không?”
Ngày Cố Tiểu An bị nhận đi,voicoi08#dđlqđ, ba đứa nhỏ nhà họ Phó khóc không ngừng, ôm chặt lấy cửa làm sao cũng không chịu buông, mỗi đôi mắt đều là đẫm lệ, mông lung kêu gào: “Người xấu, không cho cướp cậu đi.” Cố Bảo Bối càng thêm ôm chặt lấy Cố Tiểu An không buông tay. Nhưng cuối cùng cô vẫn buông tay, vì đứa nhỏ trong ngực cô nói: “Chị, An An vĩnh viễn đều yêu mọi người. Nhưng An An muốn đi theo ông ngoại và bà ngoại, mẹ làm sai chuyện lại không kịp nói lời xin lỗi. An An muốn thay mẹ đi nói lời xin lỗi, An An muốn thay mẹ chăm sóc họ. Chị, chị phải tin tưởng An An, An An sẽ trở lại, chúng ta kết hôn rồi mà.” Sau đó đứa nhỏ nhón chân lên, ôm chặt lấy Cố Bảo Bối, học dáng vẻ của Phó Quân Nhan sờ sờ đầu cô. Khi đó Cố Bảo Bối đã nhắm chặt mắt lại nhưng nước mắt lại lã chã rơi không ngừng, cuối cùng cô cũng buông tay ra, nói: “Dù bất cứ lúc nào, chị và mọi người đều mong em trở về….”
Cả nhà họ Phó, chỉ có duy nhất Phó Quân Nhan còn bình tĩnh. Người đàn ông này một bên thân thiện tiếp đãi người muốn cướp An An đi, một bên cho hai ông bà cụ xem hình của An An, giới thiệu quá trình An An lớn lên, tỉ mỉ viết lại thói quen sinh hoạt và làm việc, nghỉ ngơi của An An, anh cũng đã điều tra qua cuộc sống của ông bà cụ, anh cũng không muốn An An phải chịu khổ. Anh, Mạc Nặc Vân và Thư Sảng cùng nhau thu xếp từng chút từng chút hành lí của An An, anh chăm sóc Tiểu Tiểu vì không bỏ được cậu mà sốt cao không ngừng. Anh vuốt ve đầu Tiểu Khải nói: “Thay ta chăm sóc tốt cho An An nhé.”
Sau đó An An mang theo Tiểu Khải rời đi. Đáng giận hơn là hai người kia cả đêm mang theo An An chạy đi, tất cả phương thức lưu lại để liên lạc qua mấy ngày trở thành con số không, không một chút tin tức. Cố Bảo Bối vì vậy mà bị một trận bệnh nặng. Phó Quân Nhan đã sớm biết sẽ như vậy, anh chỉ giương mắt nhìn mặt trời mọc ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói thầm: “Đứa bé sẽ lớn lên thật tốt…..”
Tác giả: tôi khóc…… Tôi thừa nhận, tôi yêu An An, tôi quá yêu An An.
Editor: chương này mình cũng khóc. Mình cũng yêu nhóc An An.