Phó Quân Nhan nghe xong nở nụ cười ấm áp khác thường, bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêng mặt nhìn Cố Bảo Bối nháy mắt mấy cái, sau đó vỗ vỗ đầu của cậu nhóc kia nói: “An An muốn chụp hình thì phải ngồi xuống, không thể ôm anh rể và chị em như vậy được biết không?”
Cố Tiểu An vừa nghe xong lập tức lấy lại tinh thần, nở nụ cười hiện lúm đồng tiền, nháy nháy mắt nói: “An An sẽ nghe mà, An An ngồi ạ.” Nói xong lặp tức ôm chân Phó Quân Nhan ngồi lên. Phó Quân Nhan lại để cậu nhóc ngồi xuống dưới chân. Chính anh lại ngồi lên trên, bình tĩnh nói nhỏ mấy câu với nhiếp ảnh gia, nhiếp ảnh gia gật đầu một cái, quay người ra ngoài, một lát sau đã mang về một băng ghế ngồi. Phó Quân Nhan nhận lấy, ôm lấy An An để cậu nhóc ngồi bên cạnh chân anh và Bảo Bối, vỗ vỗ đầu cậu nhóc, khiến cậu nhóc ngồi nghiêm chỉnh bên chân anh và Cố Bảo Bối. Cố Tiểu An rất vui mừng, ngoan ngoãn đặt hai tay nhỏ bé lên chân, phồng gương mặt bánh bao, cười khúc khích nhìn về phía máy ảnh. Rất nhanh đã chụp xong hình của giấy hôn thú.
Một bạn học ngốc nghếch có tên là An An lại vui mừng rất lâu, thấy ai cũng kêu lên: “An An kết hôn rồi, An An gả cho chị.” Cậu nhóc không biết mình bị người anh rể đen tối của mình lừa dối. Hình trên giấy hôn thú là nửa người, cậu nhóc à, trong hình không có nhóc đâu. Anh rể nhóc đạo hạnh quá cao thâm rồi, đúng là An An ngốc nghếch.
Có một hôm bạn học An An ở nhà, cậu nhóc vui vẻ thấy tờ giấy hôn thú màu đỏ chị đặt trong ngăn tủ, Cố Tiểu An lấy ra nhìn, cậu nhóc vốn là rất mong đợi mở ra, vừa nhìn xong là bắt đầu khóc oa oa, chạy lung tung khắp phòng hô lên: “ô ô ô, không thấy An An. Không thấy An An. Bắt nạt An An. Ô ô ô ô. Lừa gạt đứa trẻ. Ô ô ô ô.”
Cố Bảo Bối ôm nhóc dỗ hết cách, lấy tấm ảnh nhỏ cho Cố Tiểu An chơi nhưng cậu nhóc vẫn mếu máo. May mắn lúc này Phó Quân Nhan giơ hai túi thức ăn trở về, xoay người vào phòng, không hiểu anh biến đâu ra một tấm hình ngày đó chụp ở cục dân chính có đầy đủ hình của An An. Sau đó nghiêm túc dính vào giấy hôn thú ngay trước mặt của An An. Vì vậy, cuối cùng bạn học An An cũng nín khóc mỉm cười, cũng vì vậy hình trên giấy hôn thú của Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối có thêm cả Cố Tiểu An.
An An vì thế mà lại vui sướng thật lâu, rất nhiều năm về sau, có cô gái xinh đẹp theo đuổi cậu nhóc, An An của chúng ta rất bình tĩnh nói với người ta: “Thật xin lỗi, tôi đã kết hôn từ rất lâu rồi….”
Bảo Bối cũng có tình cảm với Tiểu Khải, nhưng bởi vì cô đang mang thai nên không thể nuôi chó, cô phải đưa Tiểu Khải đi nhưng trong lòng cũng không thấy thoải mái. Sau đó trong một lần ý tưởng đột phát, cô bắt anh họ mình mỗi ngày đều ôm Tiểu Khải để Tiểu Khải nói chuyện với cô qua video. Vì vậy, mỗi tối, trong nhà họ Phó lại nhìn thấy hình ảnh một cô gái xinh đẹp ôm một cậu nhóc đáng yêu, nhìn vào màn hình máy tính nói chuyện với một con chó màu trắng, nói không ngừng, con chó kia cũng thỉnh thoảng gâu gây vài tiếng, giống như họ đang thực sự nói chuyện với nhau. Thật sự rất buồn cười, nhưng tất cả mọi người lại nhìn mãi cũng không chán, thấy Mạc Nặc Vân nói, từ ngày thứ ba Tiểu Khải bắt đầu đúng giờ là nhảy lên chỗ máy tính,voicoi08#diễn#đàn#lê#quý#đôn, nhìn vào camera kêu gâu gâu….
Nhìn người phụ nữ và trẻ con của nhà mình, thỉnh thoảng lại nhìn về phía con chó trong màn hình với ánh mắt tội nghiệp. Phó công tử của chúng ta chỉ biết bất đắc dĩ than thở. Vậy nên anh phải suy nghĩ liên tục, hỏi qua ý kiến của bác sĩ Phương, sau đó anh cũng đón Tiểu Khải về nhà. Chỉ là, trước đó anh nghiêm túc dặn dò Cố Bảo Bối, có thể nhìn nhưng không thể đụng, cả khi Tiểu Khải chơi với An An, thì cũng phải để An An tắm rửa rồi mới được ôm An An. Cố Bảo Bối nghe xong chỉ ngây ngô cười khúc khích, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Vì vậy, Phó Quân Nhan dọn một căn phòng chứa đồ thành phòng trống không, phá vỡ một bức tường, thay vào đó là một bức tường bằng thủy tinh. An An chơi trong phòng đó với Tiểu Khải, Bảo Bối đứng trong phòng khác cũng nhìn thấy. Cố Bảo Bối không thể đến gần Tiểu Khải, vì vậy cô thường ngồi trên ghế hoặc xích đu, vừa nghe nhạc dưỡng thai, vừa nhìn hai cậu nhóc kia chơi đùa loạn thành một đoàn. Thỉnh thoảng cô lại vẫy vẫy tay qua bức tường thủy tinh nói: “Tiểu Khải, em nhịn một chút, sau khi sinh bảo bảo xong chị có thể ôm em rồi.” Tiểu Khải như hiểu tiếng người, nằm cách bức tường thủy tinh giống như đang nằm cạch chân của Cố Bảo Bối vậy, lẽ lưỡi, vẫy đuôi, thấp giọng kêu gâu gâu….
Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối cùng nhau lập một ngân sách tình yêu, nội dung chủ yếu của ngân sách tình yêu là về trồng cây trồng rừng, giúp đỡ những khu vực khó khăn về vấn đề nguồn nước. Vì không muốn gây áp lực cho fan của mình, ngân sách tình yêu không chấp nhận bất kì ai quyên tiền, nhưng lại có nhận những người làm tình nguyện, sau đó ngân sách tình yêu sẽ phát lương.
Sau khi trụ sở chính của ngân sách tình yêu được xây xong, Cố Bảo Bối và Phó Quân Nhan cùng nhau viết một bài, nói: “Nếu như bạn có cơ hội giúp đỡ người khác, xin bạn hãy ra tay giúp đỡ. Giống như chúng tôi, hiện tại chúng tôi có tiền, nhưng ngày mai xảy ra vấn đề gì thì không ai biết được.”
Năm sau, Cố Bảo Bối sinh được một đôi long phượng thai, anh trai ra khỏi bụng mẹ trước em gái một chút, cơ thể nhỏ bé rất khỏe mạnh, tiếng khóc cũng đặc biệt vang. Em gái lại giống như một con mèo nhỏ, ở trong bụng cũng không tranh giành với anh trai nên nhẹ hơn anh trai một chút, tiếng khóc cũng nức nở nghẹn ngào, rất yếu đuối, khiến người ta yêu thương.
Lúc Bảo Bối sinh Phó Quân Nhan cũng theo vào phòng sinh, anh mặc quần áo vô khuẩn nắm chặt lấy tay Cố Bảo Bối, sinh con rất thuận lợi, nhưng sau đó anh cũng không thèm lo lắng cho đôi trẻ con còn nằm trong tã lót mới ra đời. Mà là ôm chặt lấy cả cơ thể Cố Bảo Bối toàn mồ hôi, máu và mệt mỏi, một lần lại một lần lau mồ hôi trên trán cô, đáy mắt như sắp trào nước mắt, vô cùng thân mật nói: “Cám ơn em, cám ơn em……” Bác sĩ và y tá ở xung quanh nhìn thấy thế không khỏi lộ vẻ xúc động….
Hai đứa nhỏ nhà họ Phó, con trai là anh, đôi mắt to tròn đen láy, làn da trắng nõn, xinh đẹp vô cùng, lúc đó Phó Quân Nhan nhìn Cố Bảo Bối cười nói: “Đây là chỗ khiến trái tim anh yên ổn, đó chính là nhà của anh.” Sau đó anh đặt tên cho con có ba chữ Phó Tâm Ngô.
Mà tiểu nữ nhi của nhà họ Phó là để Tiếu Mạc Tiếu đặt tên. Ông nhớ năm đó Cố Tâm Dao từng nói, đặt tên càng xấu thì càng dễ nuôi, vậy nên ông nhanh chóng viết xuống ba chữ ‘Phó Tiểu Tiểu’. Cố Bảo Bối nhìn con gái trong lòng cũng có ánh mắt xanh thẳm giống mình, cả cơ thể nhỏ bé trắng hồng nõn nà, thở ra một hơi trong lòng, may mắn cha không đặt tên cho con gái là ‘Phó Bảo Bảo’…..
Hôm sau, Phó Quân Nhan đã đăng lên trang cá nhân hai tấm hình,anh cả nhà họ Phó, Phó Tâm Ngô, lòng bàn tay nho nhỏ mũm mĩm đang cầm một ngón tay của Bảo Bối. Bức hình thứ hai là con gái nhỏ nhà họ Phó, Phó Tiểu Tiểu, với cánh tay cẳng chân múp míp dễ thương. Không lâu sau, trên mạng lại xuất hiện thêm một tấm hình, ngườiphụ nữ xinh đẹp, người đàn ông hào hoa phong độ, mỗi người ôm một đứa con nít, còn có một cậu nhóc ngồi giữa ôm chặt lấy bình sữa nhỏ, miệng đang ngậm núm vú cao su, cậu nhóc ngồi trên lưng một con chó với bộ lông trắng muốt, cậu nhóc nở nụ cười với hai lúm đồng tiền đáng yêu.
Đại gia đình nhà họ Phó, ai cũng xinh đẹp, dịu dàng, anh tuấn.
Sau đó không lâu, gia đình Hải Bảo rối rít nhắn tin cho Cố Bảo Bối, hỏi khi nào thì cô quay lại. Khi đó Cố Bảo Bối chỉ quay sang nhìn Phó Quân Nhan, hai người cũng nhìn hai quả trứng nhỏ đang ngây thơ ngủ, còn có Cố Tiểu An nằm trên người Tiểu Khải ngáy o o o, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu hôn lên môi Phó Quân Nhan, cười cười nói: “Đi cùng công tử đến cuối đời….”