Editor: Voicoi08
Tôi như một đứa ngốc trốn trong lòng Phó Quân Nhan khóc, ngón tay áp út của bàn tay trái đeo một quả trứng bồ câu(chiếc nhẫn), ngơ ngác nhìn Phó Quân Nhan đang cầm hộp phấn, cứ mơ mơ màng màng được anh ôm về khách sạn.
Mở cửa phòng ra, căn phòng không còn giống với lúc tôi đi. Từ hành lang đi vào, trên mặt sàn rải đầy những cánh hoa hồng tạo thành một con đường, cửa phòng ngủ có một hình trái tim được xếp bởi cánh hoa, giữa hình trái tim có đặt một chiếc bánh ngọt và một bó hoa hồng, Ngẩng đầu lên thì thấy trên trần nhà có rất nhiều bóng bay màu hồng, xanh dương và màu trắng, không khí ấm áp, lãng mạn, giống như giấc mơ trên thế giới.
Tôi nhìn đến ngây người, vừa cười vừa khóc. Tôi không biết những người khác có hi vọng gì đối với tình yêu và hôn nhân. Nhưng đối với tôi mà nói, Phó Quân Nhan là tất cả ước mơ và hi vọng, anh quá tốt quá hoàn mĩ, tất cả mọi chuyện anh làm tôi đều thấy đúng, tôi đồng ý tin tưởng tất cả. Mà quan trọng hơn là loại tin tưởng này không phải bởi vì tôi yêu anh mù quáng, mà bởi trong lòng anh luôn thông suốt, sạch sẽ. Có những lúc anh lộ ra tính tình trẻ con của mình, tôi cũng cảm thấy đó là niềm hạnh phúc của tôi.
Chúng tôi từ quen nhau đến hiểu nhau, rồi lại từ hiểu nhau đến quý mến, lại từ quý mến đến yêu thương, cứ một đường thuận theo tự nhiên như vậy. Tôi yêu anh không phải bởi vì dáng vẻ bề ngoài của anh dễ nhìn, cũng không phải bởi vì phong cách trầm ổn của anh. Có lẽ chỉ bởi vì, một người như anh nhưng lại không để ý ánh mắt của người khác cùng chơi đùa với An An và Tiểu Khải ở cầu trượt. Có lẽ, chỉ bởi vì từ rất sớm trước đây, khi An An lộ gương mặt nhỏ nhắn vẫn dính đầy bọt sữa, nhìn anh bằng ánh mắt mong đợi, lắp bắp nói: “Anh ơi, em muốn lên người anh lăn lộn.” Lúc đó, người đàn ông ôn hòa, trầm ổn này chỉ gật đầu một cái, không chút do dự nằm xuống mặt thảm, mặc cho An An và Tiểu Khải chơi đùa trên người anh. Hoặc cũng có thể bởi vì ánh mắt dịu dàng mà chân thành, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp đưa tay về phía tôi.
Lúc này, trên mặt tôi toàn là nước mắt, tôi chưa bao giờ nghĩ Phó Quân Nhan có thể cầu hôn tôi như vậy, bởi vì quá thuận nước đẩy thuyền, tôi còn từng nghĩ rằng, chỉ cần anh nói rằng: “Bảo Bối, chúng ta kết hôn đi.” Tôi sẽ hấp ta hấp tấp mà cầm sổ hộ khẩu đi cùng anh. Chúng ta đều hiểu rằng tất cả tấm lòng của Cố Bảo Bối đều hướng về phía Phó Quân Nhan, nên thật ra anh không cần phải huy động nhiều nhân lực (sức người) như vậy. Thế nhưng anh lại làm, d.i.ễ.n..đ.àn...lê..q.u.ý..đô.n., anh cho tôi một lần được cầu hôn hoàn mĩ, cho tôi một niềm vui, anh lo lắng cho giấc mơ của những cô gái, giống như sự hư vinh không bao giờ mất đi……
Tôi nghẹn ngào nhìn Phó Quân Nhan vẫn ôm tôi, vẫn giúp tôi lau nước mắt, tôi nói: “Phó Quân Nhan, anh để em yên lặng một chút, em chỉ muốn khóc thôi…..” Anh nhìn tôi bằng ánh mắt bất đắc dĩ, lại nhìn căn phòng tràn đầy hơi thở lãng mạn, anh hơi cử động môi nhưng cũng không nói chuyện, chỉ sờ sờ đầu tôi, dắt tôi ngồi xuống ghế salon, mà anh lại đi lấy máy tính và tài liệu ra, ngồi bên cạnh tôi yên lặng làm việc.
Tôi cố gắng ổn định tâm trạng, cũng lấy máy tính của mình ra. Từ lâu tới nay, lần đầu tiên tôi có đủ dũng cảm mở máy tính để xem tin tức. Xem một lúc, những cảm xúc trong lòng cũng lắng xuống rất nhiều. Thỉnh thoảng nhìn thấy những hình ảnh chúng tôi cùng nhau đi dạo phố lại không nhịn được bật cười. Đáy mắt vẫn còn nước mắt nhưng miệng lại bật cười, Phó Quân Nhan dừng công việc trong tay vừa vỗ vỗ lưng giúp tôi, vừa lắc đầu than thở: “Xong rồi, xong rồi, Bảo Bối nhà ta kích động đến phát điên rồi…..”
Tôi lấy cùi chỏ đẩy đẩy anh, nhíu nhíu lỗ mũi, khinh bỉ nói: “Đi qua một bên….. em còn chưa trở lại bình thường đâu……” Mặt Phó Quân Nhan tràn đầy bất đắc dĩ, ánh mắt anh lại dừng lại trên quả trứng bồ câu (chiếc nhẫn) ở ngón tay tôi, trong mắt tràn đầy sự vui thích, thoải mái nhún vai một cái.
Khoa học kĩ thuật bây giờ phát triển quá mức, khiến mọi người đều có tiềm chất cẩu tử (khả năng làm phóng viên săn ảnh đó ạ). Một tờ báo đưa tin, ‘Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối có tình cảm lưu luyến nổi lên mặt nước, ở sân bay, công tử dịu dàng bảo vệ hoa.”
Bên trên còn có ảnh tôi đắp chăn ngủ, Phó Quân Nhan nghiêng mặt nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, tình cảm dịu dàng lan sang bốn phía, chính tôi nhìn thấy cũng cảm thấy có gian tình………. Trong tin tức có nói, một nữ tiếp viên hàng không trên chuyến bay hôm đó có tiết lộ: “Trong cả chuyến bay hôm đó, chắc do mệt mỏi nên Bảo Bối ngủ suốt, công tử ở bên cạnh dịu dàng chăm sóc, từ đút ăn, đắp chăn, tất cả mọi việc, khéo léo giữ tâm nữ thần. Toàn bộ hành trình, Bảo Bối đều theo công tử, giống như chim nhỏ nép vào người vậy……”
Còn có cái gì, ‘Cuối cùng là Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối là hợp tác hay là tình yêu?” Vậy mà lại kết luận là tôi và Phó Quân Nhan chỉ có quan hệ hợp tác trong công việc, đơn giản chỉ là anh trai yêu thương em gái mà thôi, tôi vừa nhìn tên tòa soạn báo viết lên bài báo kia, tôi quẫn, rõ ràng chính là tòa soạn báo mà Tiếu Thị thu mua. Từ sau khi chúng tôi đến Tô Châu, hình như mỗi ngày tôi và Phó Quân Nhan đều lên trang đầu, nhưng chỉ cần là tin tức của chúng tôi, xì căng đan vừa ra lập tức xuất hiện những tin đồn bác bỏ, những bài báo phủi sạch mối quan hệ của chúng tôi, nếu không phải là công ty thuộc Tiếu thị thì chính là công ty thuộc Mạc thị. Tôi quẫn, lâu như vậy tôi mới biết tất cả mọi chuyện đều do cha và anh họ tôi làm. Vậy mà cha tôi còn gọi điện thoại thông bào cho Phó Quân Nhan mấy câu. Âm hiểm không chịu nổi.
Nhìn xuống tất cả những bài báo về chúng tôi, tôi chú ý một bài viết có tiêu đề là ‘Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối ngọt ngào du lịch đường Bình Giang’. Bởi vì dưới bài báo này có một bài viết ‘Kinh ngạc, Quý Khiết Nhi và N phú hào (nhà giầu đó) cùng nhau du lịch ở nước Thái.’ Vậy nên tôi bó tay, đẩy đẩy Phó Quân Nhan, khi anh nhìn sang tôi chỉ vào hai tin tức nói: “Như vậy có phải chúng ta đang đứng thẳng không, người ta du lịch nước ngoài, chúng ta….” Tôi hiểu trong lòng nhưng cũng không nói, hơi nhíu nhíu mày. Anh lại coi như không nhìn thấy tin tức về Quý Khiết Nhi, mà mở bài báo về thông tin của chúng ta trên đường Bình Giang, không chút để ý nhìn hai bức hình tôi bị chụp trộm, thỉnh thoảng còn nhìn những bức hình khác, sau đó lạnh nhạt nói: “Chúng ta yêu nước.”
Tôi nhịn không được châm chọc nói: “Tại sao anh không nói em vì bộ phim tuyên truyền ở Tô Châu nên mới cố gắng hết sức đây?”
Phó Quân Nhan nghe, yên lặng nhìn tôi một cái, sau đó lại nghiêm túc gật đầu, nghiêng mặt sang một bên cười một cái, nụ cười như nắng ấm hòa tan, anh nói: “Cũng vậy.” tôi bĩu bĩu môi, ôm máy tính về trong lòng………… lại thấy Phó Quân Nhan cầm tài liệu lên, lật xem rất nhanh, khẽ nghiêng mặt sang nhìn tôi, cười nhẹ nói: “Bảo Bối, cứ để những tấm ảnh đẹp đó ở đấy đi, một hôm nào đó chúng ta sẽ lấy nó xuống.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh, lại thấy anh nhìn vào bài báo, nhìn những tấm hình chúng tôi bị cẩu tử hoặc người đi đường chụp, nhẹ nhàng nói: “Em xem như thế này không tốt sao, luôn có người giúp chúng ta lưu lại kí ức.” Nói xong anh lại nhanh nhẹn kí hợp đồng, âm thanh bút máy viết lên giấy soàn soạt soàn soạt, lưu loát mà dễ nghe.
Tôi lại không nhịn được nghĩ,d/i/ễ/n/ /đ/a/n/ /l/ê/ /q/u/ý/ /đ/o/n, cuối cùng thì người này thông minhf đến thế nào? Trong giới nghệ sĩ, có nghệ sĩ nào mà không sợ đám cẩu tử và người khác làm phiền, khiến tức giận trong lòng. Chỉ có anh, ngày qua ngày, luôn dắt theo tôi, mang theo cả trái tim tình bình tĩnh, nói cho tôi biết: “Không cần giả bộ, không cần tránh, nghiêm túc sống qua ngày, khi đó sẽ tìm được sự tha thứ và yêu mến”, hơn nữa bây giờ anh còn có thể kiếm ra giá trị thặng dư (lời lãi theo triết học) trong đó nữa…… Anh lại có thể tưởng tượng ra những người đi đường luôn cầm máy ảnh hoặc điện thoại chụp hình chúng tôi thành những nhà nhiếp ảnh gia miễn phí. Tôi điên mất…….
Tôi nghe lời Phó Quân Nhan, thật sự tìm ra rất nhiều bức hình mọi người chụp chúng tôi rất đẹp. Trong đó có một tấm hình, lúc đó tôi mới quen biết với Phó Quân Nhan, đó là ở tổ diễn của bộ phim ‘Hám tình’, trong một phòng chụp ảnh bên sườn núi, tôi ôm An An trong ngực, cậu nhóc ôm cổ tôi, hai chúng tôi đều mở to mắt nhìn về phía trước. mà ở phía trước là Tiểu Khải đang đứng thè lưỡi, bộ lông trắng như tuyết bị gió thổi tung lên che khuất một bên mắt, nó đang vui vẻ chạy về phía chúng tôi. Mà Phó Quân Nhan đi bên cạnh Tiểu Khải, trên tay anh còn cầm một bình sữa vừa mới pha cho An An, anh nhìn về phía tôi và An An, chậm rãi đi về phía chúng tôi, gương mặt tinh sảo của anh nở một nụ cười chân thành tha thiết, ấm áp như ánh nắng mặt trời ngày xuân.
Tôi nhìn người chụp hình còn để lại lời nhắn, nói: “Lúc đó đi du lịch ở Itali, bọn họ cũng chưa chính thức xuất đạo, tôi vô tình nhìn thấy cảnh này, chỉ nghĩ rằng họ là người một gia đình, cảm thấy quá ấm áp và tốt đẹp, mới chụp hình lại. Sau này khi bọn họ xuất đạo, tôi chỉ nhìn một cái là nhận ra họ ngay, từ từ, tôi cũng chỉ có một nguyện vọng, thật sự hi vọng bọn họ có thể trở thành một đôi, thật sự hi vọng Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối có thể đến với nhau.”
Xem đến đây, tôi lại bị sự ấm áp làm cho muốn khóc, tôi cũng nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ tới lần đầu tiên chúng tôi chia xa, tôi không có cách nào tìm được anh, lúc này tôi mới phát hiện người đàn ông này tốt như vậy. Mà tôi cứ như vậy bất tri bất giác không muốn rời xa anh, nhớ nhung anh. Vì vậy tôi cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là viết lên web “An An rất nhớ Tiểu Khải rồi………… Vậy Tiểu Khải có nhớ An An không?”
Sau đó, vậy mà anh cũng đăng lên câu trả lời cũng với hình của Tiểu Khải: “Tiểu Khải cũng rất nhớ An An ………..”
Cuối cũng tôi nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, suy nghĩ một chút, tôi đăng lên trang cá nhân, lần đầu tiên chính thức tôi đưa tình cảm ra ánh sáng, tôi viết một bài trên Microblogging, và tag cả tên của Phó Quân Nhan vào, sau đó viết một bài thơ:
“Nguyện gửi tình yêu và cánh hoa
Mặc gió đung đưa tận chân trời,
Chàng đi chiêu phục mỏ chim phượng,
Thiếp cứ nơi này bán rượu cay.”
Sau đó tôi hít vào một hơi, lây tay đẩy đẩy Phó Quân Nhan đang ngồi làm việc nghiêm túc bên cạnh, tôi xấu hổ nói: “Phó Quân Nhan, anh dừng lại một chút, lên microblogging một chút được không?”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, đặt tài liệu trong tay xuống, đưa tay nhận lấy máy tình của tôi. Tôi lại lắc đầu, dùng tay lấy tư thế bao che ôm chặt lấy máy tính, bĩu môi nói: “Dùng máy của anh ấy…..”
Phó Quân Nhan thấy tôi thần bí như vậy, cũng chỉ rút tay về, khẽ cười siết chặt mặt tôi một cái, tính tình tốt cũng không nói nhiều, đứng dậy đi lấy máy tính anh đặt bên kia.
Rất nhanh Phó Quân Nhan đã ôm máy tính trở lại, cũng học tôi ngồi xếp bằng trên ghế, ghế salon bên cạnh lõm xuống vì sức nặng, tôi len lén nhìn anh đang mở máy, tim bắt đầu chạy loạn.
Fan của tôi ở bên này đã bắt đầu sôi trào rồi, có Hải Bảo oán trách: “Nữ thần, chúng tôi muốn biết chân tướng. Sao cô có thể xấu như vậy,ban ngày lại đi đang thơ cổ để kích thích mọi người chứ. Mọi người xem không hiểu gì hết…..”
“Công chúa cá nóc của chúng tôi ơi, tôi không có học văn, cô nói một chút về chuyện giữa cô với công tử đi, mỗi ngày tôi đều hóng chết mất thôi………..”
“Cá nóc ơi, chuyện của em với công tử tốt đẹp thì thiếu gia Phòng Đinh Việt của chúng ta sẽ thế nào? Lo lắng. Lo lắng.”
“Xin chân tướng nha.”
“Cùng cầu xin chân tướng, cùng cầu xin.”
“Nữ thần ơi, nếu cô theo công tử Quân Nhan, vậy nhóm người chúng tôi phải làm sao bây giờ? Không cần chân tướng. Không cần chân tướng…..”
“Cá nóc ơi, chẳng lẽ cô và anh Thư Sảng không phải một đôi à?”
Tôi sờ sờ mũi, thật sự là nhiều người cũng nhiều khẩu vị nha….
editor: Khổ, ngày nghỉ để các nàng không có người yêu như gia có cái mà gặm. mặc dù mình biết nó không thấm vào đâu cả. Ngày lễ vui vẻ.