Phương Tình nhún vai làm ra vẻ không sao cả, nhỏ giọng nói: “Tớ thấy gần đây cậu vất vả tập múa và trượt băng nên mới muốn cậu nhanh chóng thi xong rồi về nhà nghỉ ngơi nhiều một chút thôi.”
Tôi vẫy vẫy tay tỏ vẻ không cần. Nếu rảnh rỗi lại lo lắng về Phó Quân Nhan thì không bằng vội vàng tìm chút việc để làm…..
Người gọi là nghé con không sợ cọp chính là người đầu tiên lên đài, người này không phải người trong giới giải trí đang làm mưa làm gió mà lại là một cô sinh viên đang đi học ở Bắc Ảnh. Cô ấy bốc trúng đề thi là “Té xỉu”. Vô cùng đơn giản chỉ có hai chữ té xỉu, kết quả là sau khi nữ sinh kia ngạc nhiên một lúc lâu thì nhắm mắt lại bịch một tiếng ngã xuống sàn nhà. Phương Tình nhịn không được che miệng cười, chính bản thân tôi cũng vậy. Tôi thấy cô gái kia vừa đứng dậy vừa xoa mông, chính tôi ngồi xem cũng thấy đau thay cô ấy.
“Đứa nhỏ ngốc, diễn viên đều được tự mình thêm lời kịch vào mà…… Nếu kịch bản mà chỉ có lời diễn mà không có hành động hay vẻ mặt gì đó, mà chỉ ngốc nghếch đi lại lời kịch thì đó chính là đọc diễn cảm chứ đâu phải đóng phim …..” Không ngờ được vì quá xúc động nên đã nhỏ giọng nói ra suy nghĩ trong lòng, vì quá đột ngột nhưng lại khiến cho những người vẫn không chú ý đến tôi bây giờ đều quay sang nhìn tôi, mấy diễn viên nữ bên cạnh cũng ngạc nhiên nhìn tôi, nhỏ giọng thì thầm, tôi chỉ nghe được đứt quãng: “Là?” “Không phải?” “Dáng vẻ có phần giống mà….” Tôi nghe thấy những tiếng thảo luận nhưng không quá rõ ràng. Tôi lén thè lưỡi, liếc nhìn Phương Tình cười.
Phương Tình không thèm quan tâm đến những lời nghị luận và ánh mắt nghiên cứu kia, nghiêm túc nhỏ giọng nói với tôi: “Cái gì mà đứa cơ chứ. Cô ấy còn lớn hơn em đó. Người ta vừa tự giới thiệu là 21 tuổi, mà em chỉ mới mười chín thôi đó. Em so với An An thì em cũng chỉ là một đứa trẻ lớn mà thôi….” Tôi không nói gì, coi như không có những ánh mắt đang nhìn về phía tôi, đeo kính dâm lên, vùi đầu chơi game trên điện thoại.
Trong phòng hội nghị vẫn líu ríu nhưng tiếng thảo luận không hề yên tĩnh, đạo diễn Hoài An từ trước tới giờ luôn là khác người, ông cũng không nhắc nhở tiếng nào, tùy ý mọi người thảo luận, yên tĩnh ngồi trên ghế bắt chéo hai chân híp mắt nhìn. Không biết là người diễn viên thứ mấy lên biểu diễn, toàn phòng đột nhiên lại yên tĩnh trở lại, thật là kì lạ, chỉ là một chuyện xảy ra trong nháy mắt, nhưng lại giống như đã được bàn bạc trước vậy. Trong giây phút đó, cả phòng hội nghị giống như chỉ nghe thấy âm thanh hô hấp mà thôi.
Tôi kinh ngạc dừng tay, còn chưa tắt trò chơi đi, Phương Tình lại giống như không thể tự điều khiển hành động của mình nắm chặt lấy tay tôi, miệng thì thào nói: “Trời ơi, trời ơi….” Tiếp theo, liên tục truyền đến những âm thanh thán phục của mọi người. Không phải tự nhiên có một chú ngựa đen chạy vào phòng chứ? Hay là một tuyệt thế mỹ nữ? Là chuyện gì vậy nha?
Tôi thở ra một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn về phía mọi nguoif đang nhìn, một cái liếc mắt tôi đã thấy anh….. Phó Quân Nhan …….
Một người đàn ông vô cùng hoàn hảo, trên tay anh đang kéo vali hành lí mà hôm rời nhà anh cầm đi, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro đơn giản, ống tay áo tùy ý kéo lên cao, cứ như vậy thản nhiên đứng trước cửa, sạch sẽ, dịu dàng. Tóc của anh ngắn hơn một chút, cả người cũng gầy đi một vòng, cũng bị bắt nắng đen hơn, nhưng vẫn đẹp mắt như cũ, hơn nữa còn thêm một chút cảm giác không nói lên lời.
Anh bước hai bước, lại giống như một hành động theo bản năng dừng lại, khẽ nghiêng đầu, cũng không được tính là thiên vị, ánh mắt không dừng lại quá lâu ở một góc nào cả, tầm mắt của anh giống như nhìn thẳng về phía góc khuất mà tôi đang ngồi, nhìn thật kĩ về hướng tôi ngồi, không nói tiếng nào, không bày ra quá nhiều vẻ mặt, chỉ hơi hơi nhếch lên khóe môi, giống như gió mát đang quất vào mặt. Tôi ngơ ngác nhìn anh, quên mất cả ngạc nhiên, quên mất cả vui mừng, tất cả mọi giác quan đều không còn, chỉ có mắt nhìn mắt, rõ ràng, tôi có thể nghe được tiếng tim tôi đang đập rộn ràng.
Tôi thấy anh lại quay đầu lại, tiếp tục bước đi, để hành lí sang một góc, sau đó ngồi trên ghế giám khảo, quay sang nói với đạo diễn Hoài An: “Xin lỗi, chuyến bay bị hoãn.” Tốt lắm, nghe thấy giọng nói kia cả phòng càng thêm yên lặng.
Đột nhiên tôi lại nhớ đến hôm đó, tín hiệu âm thanh không rõ ràng, khiến cho giọng nói của anh cũng không rõ ràng, nhưng tôi vẫn có thể nghe ra được anh đang nói với tôi: “Em hãy an tâm chờ anh trở về. Hai người chúng ta cùng nhau đến Tô Châu có được không?” Sau đó hầu như hôm nào tôi cũng thấy anh trên các tờ báo, nhưng sự nhớ nhung vẫn không tránh khỏi, tôi càng thêm nhớ tới giọng nói của anh, nhiệt độ cơ thể anh, mùi vị trên người anh. Tôi còn đang nghĩ chỉ còn mấy hôm nữa chúng tôi phải đến Tô Châu chuẩn bị công việc, tôi còn đang nghĩ rằng anh sẽ không về kịp…..
Chẳng lẽ chỉ tới công ty quốc tế Huy Đằng một chuyến mà Phó Quân Nhan đã biến trở lại rời ạ?
Trong nháy mắt tôi có suy nghĩ liệu những chuyện này có phải chỉ là ảo giác của tôi thôi đúng không, là do tôi quá nhớ anh nên ảo tưởng rằng anh đã trở lại. Tôi tháo kính mắt xuống, đưa tay lên dụi dụi mắt, là Phó Quân Nhan. Trừng mắt nhìn, vẫn là Phó Quân Nhan. Cuối cùng, tôi lấy tay bấm bấm vào người mình, vẫn là Phó Quân Nhan. Đang lúc tôi rất vui mừng trong lòng, đột nhiên có một đồ vật gì đó nhẹ nhàng rơi vào cánh tay phải của tôi, trong nháy mắt, tôi thấy tay mình lạnh lạnh, còn có chút ướt. Tôi khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn cánh tay của mình, lại ngước mắt nhìn nữ diễn viên đang ngồi bên phải tôi, miệng cô ta há hốc, tôi không biết người này. Nhưng mà………..
Tôi trợn tròn hai mắt, cả gương mặt cứng ngắc, trong một mảnh yên tĩnh, cuối cùng tôi không nhịn được xù lông nói: “Người đẹp, cậu nhìn Phó Quân Nhan cũng được, về phần chảy nước miếng thì sao? Chảy nước miếng thì sao?” tôi khó chịu giơ cánh tay phải lúc lâu không cử động, trong mắt tôi nhìn chằm chằm vào giọt nước trên tay mình, vẻ mặt ghét bỏ cánh tay, tôi phồng gương mặt bánh bao của mình lên thật là muốn khóc…………. Ô. Buồn nôn quá………… Người lớn như vậy rồi mà còn chảy nước miếng………….. Còn chảy vào tay tôi nữa chứ…………
Phương Tình đầu tiên muốn đưa tay kéo tôi lại nhưng không kịp, chị ấy chỉ có thể bỏ qua, rất nhanh chị đã móc khăn giấy ra lau tay cho tôi, sau đó lại lấy khăn ướt cho tôi lau một lần, mà tôi cũng cảm thấy rất ghét bỏ, rũ đầu yên lặng.
Giống như một viên đá nhỏ làm gợn những làn sóng, những lời này rất nhỏ nhưng trong một căn phòng yên lặng thì lại vang lên rất rõ ràng, khiến tất cả mọi người đưa mắt nhìn tôi, vốn là có chiếc kính lớn để che mặt, nhưng vừa nãy vì để xác định là Phó Quân Nhan nên tôi đã tháo xuống rồi. Vì vậy bốn phía lại lần nữa có những tiếng kêu kinh ngạc rồi lại rơi vào im lặng.
Phó Quân Nhan lúc này đang ngồi trên ghế giám khảo, trên mặt nở nụ cười, một tay tùy ý để trên bàn chống đầu, thoải mái nhẹ nhàng vươn tay về phía tôi vẫy vẫy, giọng nói chậm chạp mang theo ý cười: “Được rồi, cá nóc ngốc nghếch, đừng bướng bỉnh nữa.” Giọng nói thân mật khiến tôi vừa tức nhưng cũng thấy an tâm. Nhưng mà, đâu dễ dàng như vậy, người gây nên chuyện này không phải là Phó Quân Nhan anh sao? Cười. Còn cười. Cười cái gì mà cười. Tôi phồng gương mặt bánh bao của mình lên, cứ như vậy nhìn anh, tức giận lườm anh một cái.
“Trời ạ, thực sự là Cố Bảo Bối, mặt em ấy thật là nhỏ.”
“Cô ấy có trang điểm không? Không trang điểm sao? Trời ạ, ánh mắt của cô ấy thật đẹp.”
“Tôi về, mặt mộc của cô ấy đã đẹp như vậy rồi, tôi không cần so cũng biết kết quả.”
“Em ấy giống như đang phình má ra ấy. Thật là đáng yêu, giống như cá nóc vậy……”
“Nếu hôm này mà biết em ấy tới thì tôi còn tới làm gì cơ chứ, tới chịu thua hay sao…………….”
“Cô ấy và công tử Quân Nhan hình như rất quen thuộc…..”
“Hai người bọn họ cùng nhau xuất đạo, hơn nữa lại cùng nhau đóng phim và quảng cáo………. Cậu không biết sao?”
…………… đây là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong lòng tôi đang đánh trống reo hò, nhưng vẫn xử lí lạnh nhạt giữa những tiếng bàn luận xôn xao. Tôi đứng lên, đưa túi sách cho chị Phương Tình cầm giúp, tôi đã trở thành tiêu điểm sau Phó Quân Nhan mất rồi, tình cảnh này tôi cũng không thể ngồi yên được, thôi đơn giản nhất chính là lên biểu diễn luôn cho xong.
Lúc đi ra khỏi chỗ ngồi, tôi lén ngước mắt nhìn trộm Phó Quân Nhan một cái, lại vừa vặn bị anh tóm luôn, tôi tức giận thè lưỡi với anh, anh lại chỉ khẽ cười một tiếng, tươi đẹp đến sáng chói. Tôi sờ sờ cái mũi của mình, trong lòng nhịn không được tự lầm bầm, anh đang muốn mê hoặc mọi người chứ gì? Anh muốn cười chứ gì? Phó Quân Nhan anh chính là yêu nghiệt có đúng không?