Cố Tiểu An rất ngoan, từ ngày Phó Quân Nhan nói cho cậu biết, mẹ cậu phải đi làm việc ở một nơi rất xa, đợi An An lớn rồi sẽ trở về. Cậu liền không khóc nháo đòi mẹ nữa. Chỉ là vào ban đêm lúc ngủ cậu rất thích dính lấy cô, nhìn thân hình nhỏ bé của cậu gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng của cô là cô cứ cảm thấy đau lòng. Cô cẩn thận hồi tưởng lại, cái hôm trước khi cô trọng sinh, cô thực tế không có gặp phải tai nạn giao thông, nhưng quả thật cô có lái xe đi ngang qua con đường đó. Sau này lại một lần nữa quay về Italia, cũng đi tìm qua hai mẹ con họ, nhưng mà trong nhà lại trống không. Chỉ là trong kí ức, trên còn đường này không lâu trước đó quả thật phát sinh vụ án liên hoàn về tai nạn xe cộ, lúc đó cô đã gia nhập đoàn làm phim, từng nghe nhân viên trong đoàn thở dài tiết nuối nói không còn ai sống sót trong vụ tai nạn đó. Có lẽ, Cố Tiểu An, trước lúc cô trọng sinh thật sự đã không còn trên thế gian này nữa. Nghĩ như vậy, cô càng thương xót đứa bé này hơn.
Cô không biết người khác sống lại thì sẽ như thế nào, nhưng mà những ngày tháng sau này, bất luận là Cố thị, Tiếu gia hay là Mạt gia, còn có ngân hàng của bà cô đều phát triển rất tốt, tuy rằng trong quá trình có chút bấp bênh, nhưng vẫn tiến triển ổn định. Cô dường như không cần phải làm gì cả. Những thứ ấy vốn phát triển rất tốt. Còn về con đường diễn viên của cô, trừ những bộ phim không ra gì mà sau này cô quay, bị mắng từ trong ra ngoài, cũng xem như không quá bi thảm. Chỉ duy nhất có Jay, câu chuyện của cô và anh là một mùa dài đằng đẵng, từ lúc trời bắt đầu chuyển sang âm u thì chưa bao giờ sáng trở lại, cũng như cô ở trong tâm tình áp lực phiền muộn đầy đau khổ, từ đó không thể thoát ra được nữa……
Cũng may bây giờ có An An ở đây, vì có An An, phải bận chăm sóc cậu, so với kiếp trước cô ít đi rất nhiều cơ hội ở cùng với Jay. Có mấy lần anh đến tìm cô tập kịch bản cũng đều bị nhóc con Cố Tiểu An này quấy rầy không yên ổn.
An An thật sự rất ngoan, cũng rất làm người khác yêu mến. Cậu biết tự mình cầm lấy cái muỗng nhỏ mà ăn cơm, trước khi ăn cơm sẽ đem khăn ăn đắp lên cổ mà chờ cô, đôi mắt to tròn cứ chớp chớp mà đợi cô cột lại giùm.
Lúc muốn đi vệ sinh cậu sẽ đứng thẳng lưng, hai tay che lại há miệng hô to: “Chị! An An tiểu!” Có một lần An An ở phim trường, lúc quay được một nữa thì đột nhiên hô to: “Chị a, An An tiểu!” Tiểu Khải bên đó cũng phụ họa mà “gâu” theo một tiếng, khuôn mặt của lão John đen lại, tức đến nỗi thở phì phò. Cô gấp gáp ôm lấy cậu một mạch chạy ra ngoài, anh Đinh Việt là người cất lên tiếng cười trước, sau đó khiến cả đoàn làm phim đều cười ầm lên.
Tuy cậu đã hai tuổi rồi nhưng vẫn thích dùng núm vú cao su mà uống sữa, đối với điểm này cô thật cảm thấy không biết nói gì hơn, khiến cô từng hoài nghi rằng có phải uống sữa bằng núm vú cao su sẽ ngon hơn không, có một lần vào lúc nữa đêm cô xuống lầu uống nước, ma xuôi quỷ khiến cầm lấy bình sữa của An An mà hút vài cái, lúc xoay người lại thì thấy Phó Quân Nhan đang mặc bộ đồ thể dục màu trắng đơn giản, nhìn cô như cười mà không cười (tựa tiếu phi tiếu). Cô ngay lập tức 囧, nghẹn tới nỗi sặc không ngừng. Ngày hôm sau anh pha xong sữa, lúc đem sữa trong ly thủy tinh đưa đến trước mặt cô, cô cứ cảm thấy khóe môi anh như giương lên mà cười nhạo cô.
Cô hỏi qua vài người, rốt cuộc cũng ở trên con đường Trung Quốc tìm được một tiệm may để may cho An An một cái chăn nhỏ, kết quả khi cái chăn nhỏ mà cô đặt được đưa đến thì Phó Quân Nhan cũng đem một giường đầy chăn mà đi vào cửa. Cả hai một người bên trái một người bên phải đứng trước cửa mà nhìn nhau, không tự chủ được mà bật cười. Lúc đó cô nghĩ, như vậy thì có chăn để thay khi giặt rồi.
Nhưng cũng bắt đầu từ ngày đó mà An An không ngủ cùng cô nữa, cậu và Tiểu Khải, một người một chó cùng nằm trên một cái giường lớn, tóc của An An mềm mại dựa vào bụng của Tiểu Khải, theo hô hấp mà nhẹ nhàng phập phồng. Phó Quân Nhan đưa ngón trỏ lên đặt ở trên môi ý bảo cô đừng lên tiếng, xong rồi mới nhẹ tay nhẹ chân đi vào trong đắp lại chăn cho hai tiểu gia hỏa, cô đứng bên cửa rất lâu cũng chưa hồi lại thần, không biết tại sao dưới đáy mắt lại trở nên ươn ướt.
“Hai đứa nhỏ ở cùng nhau thật tốt.”Sau khi đóng cửa lại cô không nhịn được mà thở dài.
“Chó là một loại động vật rất thông minh, em đối xử tối với nó, nó cũng sẽ đối xử tốt với em. Trẻ con rất đơn thuần, càng dễ dàng cảm nhận được thiện ý.” Phó Quân Nhan nói xong rất tự nhiên mà kéo cô đi đến phía bếp, giúp cô pha một ly sữa. “Chó rất trung thành, em đối xử tốt với nó một lúc, nó đối xử tốt với em cả đời. Cho nên rất có lời. Tiểu Ái, em không cần phải sợ nó.”
Cô rất kinh ngạc khi anh biết được cô sợ động vật, cô cứ nghĩ rằng mình đã che đậy đủ tốt rồi, chỉ là đối với anh, trong lòng cũng trở nên thản nhiên hơn, cô uống một hớp sữa, rồi nói: “Em không sợ Tiểu Khải.”
“Ừm, Tiểu Ái thật thông minh.” Anh lại dùng giọng điệu đối với An An mà nói với cô.
“Anh như vậy, có chỗ nào giống với Tiếu Mạt Tiếu.” Cô lại nhớ về daddy, daddy sẽ không giống anh, đối với cái gì cũng ôn hòa như vậy.
“Em cảm thấy Tiếu Mạt Tiếu thì phải có bộ dáng như thế nào?” Phó Quân Nhan hỏi cô, giọng điệu rất nghiêm túc.
Cô nghĩ nghĩ, giương mắt lên hỏi anh: “Anh nghĩ nếu như Tiếu Mạt Tiếu xem xong bộ phim truyền hình này sẽ nói những gì?”
Đôi mắt anh thâm sâu mà nhìn cô một cái, kéo lấy tay cô đi về phía trong phòng, nói thật thì ở trongbiệt thự này lâu như vậy, cô thật sự chưa tử tế mà đánh giá căn nhà này, lại là đêm dài tĩnh lặng, trong lòng có chút rối ren, “Anh dẫn em đi đâu?”
Anh như hiểu được sự căng thẳng trong lòng cô mà nắm tay cô thêm chặt: “Phòng chiếu phim, cho em xem một vài thứ.”
Cô gật đầu, mặc anh dẫn cô đi, những ngày ở cùng anh, cô phát hiện Phó Quân Nhan có một loại năng lực làm cho người ta cảm thấy ấm áp, đó không phải chỉ vì anh chăm sóc An An rất tốt, cũng không phải vì anh có một chú chó có nhân tính như Tiểu Khải, cũng không phải vì anh làm đồ ăn rất ngon, cũng không phải vì anh pha cho cô những ly sữa ấm, nói tóm lại, cô cũng không rõ……là vì sao……
Sau khi Phó Quân Nhan mở cửa chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, cô thuận theo ánh đèn mà tìm cho mình một chỗ ngồi rồi ngồi xếp bằng trên thảm lông, anh xoay người lại đưa cho cô một cái gói ôm, cô đem ly thủy tinh đã uống xong đặt qua một bên, nhìn anh khom lưng xuống điều chỉnh máy chiếu phim, sườn mặt anh rất đẹp, tinh xảo và tinh tinh tế giống y như con gái, lông mi đen dài và rậm, nhìn anh,làm cô nhớ đến câu thơ lý năm chữ mà mình đã từng đọc qua, ‘Thanh nhãn ảnh trầm trầm’, anh như một bức tranh thủy mặc, có thể chống lại được năm tháng, người con trai đẹp đẽ tinh khiết.
Anh ngồi ngay ngắn bên cạnh cô, hình ảnh bắt đầu chiếu, đó là đoạn video của hai mươi mấy năm trước, cô nhìn một cái liền thấy được daddy cô đang ngồi bên một góc, gương mặt lạnh lùng đầy vẽ kiêu ngạo và tuấn mỹ, người con trai đứng ở phía trước như tuyên cáo mà nói: “Tôi không hy vọng lại có người muốn làm tổn thương Tâm Dao, tôi hiểu chúng tôi là thần tượng của các bạn, các bạn yêu thích chúng tôi, nhưng mà, các bạn ai cũng có bạn trai bạn gái không phải sao, tôi hy vọng sẽ không lại xảy ra những chuyện làm tổn thương cô ấy, nếu không, năm người chúng tôi sẽ rút khỏi giới giải trí.”
Phó Quân Nhan ở một bên nói: “Đây chính là Mộc Thôn Cẩm.” Cô từng nhìn qua ảnh của họ, nhưng chưa từng nghỉ qua sẽ xem tư liệu video của họ. Một Mộc Thôn Cẩm tươi sáng và hào hùng, tình yêu của anh ta không hề che đậy, nghĩ đến cuối cùng anh ta còn vì mẹ mà chết, sự đau lòng nói không thành lời.
“Chị Tâm Dao là bạn tốt của chúng tôi, trước khi ra mắt chúng tôi đã quen biết nhau rồi, lúc đó cùng nhau ở trong phòng luyện tập, chị nghe chúng tôi ca hát đánh đàn, sau đó gia nhập vào với chúng tôi cùng nhau hát cùng nhau nhảy múa, tình cảm của chúng tôi rất sâu nặng, như người thân vậy, đối với tôi mà nói chị là người chị xinh đẹp làm tôi đau xót và yêu thương, là người thân, cho nên hy vọng mọi người cũng thích chị ấy, đừng phát sinh ra loại chuyện giống như vậy lần nữa.”
“Đây là Sở Vũ trong nhóm.” Trong phim tôi và ‘Sở Vũ’ không có nhiều cảnh diễn chung, địa vị của anh ta, luôn như những gì anh ta nói, là người thân, là bạn bè.
Cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh của daddy trong video, biểu cảm trên mặt ông vẫn thản nhiên, mang theo vài phần hứng thú, nhưng đôi môi lại mím chặt lại, đáy mắt không nhìn rõ cảm xúc, nhưng mà cô biết, ông là đang tức giận. Quả nhiên, ông đột nhiên mở miệng, giống như coi tất cả không ra gì “Có bệnh thì nên đi bệnh viện, đây là thường quy.”
Là một nhân vật công chúng, nói ra những lời như thế, khó trách giới giải trí năm đó người ta lại gọi daddy là ‘con ong lớn’, chọc không nổi, cô ‘phụt’ một tiếng bật cười.
“Đây là Tiếu Mạt Tiếu”
Cô gật đầu, xoay đầu lại, mượn ánh sáng màu vàng của màn hình mà nhìn Phó Quân Nhan: “Phó Quân Nhan, anh có khuôn mặt như châu như ngọc, thật sự rất đẹp trai. Nhưng so với Tiếu Mạt Tiếu, sâu trong đáy lòng ông ấy là một người điên. Anh là người ôn hòa như vậy, làm sao có thể điên như ông được?” Cô nghĩ về daddy, lại nghĩ về Phó Quân Nhan. Bọn họ, một người cho cô xem cái đuôi thô tụccủa con Bích Hổ, một người cho cô xem đôi mắt đen láy của Tiểu Khải, trong tim một lần nữa đánh dấu ‘X’ lớn, không thể so sánh a……
Anh không trả lời, chỉ là bảo cô xem tiếp đoạn video. Anh nói: “Tiểu Ái, xem rõ vào, đây là phần diễn của em.”
Một mảng tối đen dần dần dâng lên, trên sân khấu không có ánh đèn, màn hình lớn chậm rãi sáng lên, xuất hiện người con trai đó, người con trai có tên là Mộc Thôn Cẩm, trên màn hình là những tấm hình được lặp đi lặp lại của anh và Cố Tâm Dao, còn có hình ảnh bọn họ cười đến vui vẻ trong buổi tiệc sinh nhật, tiếp đó là một đoạn ghi âm, anh nói anh nhìn cô, ngóng trông cô, đợi cô, yêu cô, anh hỏi cô, một thiên chi kiêu tử được vạn người sủng ái như anh, lộ vẻ hèn mọn mà hỏi cô, ‘em có thể quay đầu lại mà nhìn anh không, có thể không, chỉ một lần, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em, chỉ xin em nhìn anh một lần, cả đời chỉ cầu được ở bên cạnh em, xin em hãy gả cho anh.’
Đáy mắt cô nhịn không được mà cay trướng lên, trong đoạn video, nay đã là một mảng tiếng khóc. Chỉ nghe Phó Quân Nhan chầm chậm lên tiếng: “Đây là buổi nhạc hội cuối cùng của nhóm Raibow, lúc đó, đội trưởng làMộc Thôn Cẩm đã vì cứu Cố Tâm Dao mà qua đời rồi. Nhưng cuối cùng, bốn thành viên còn lại vẫn quyết định sẽ đem đoạn ghi âm sớm được chuẩn bị này phát ra.”
Trên sân khấu dần dần hạ màn, giọng ca nữ thanh thót dần dần vang lên. “Tại sao, em chỉ nhìn về nơi xa xôi ấy, anh đang đứng bên cạnh em đây này! Chỉ cần em nhẹ nhàng quay đầu lại, là em có thể thấy được anh rồi. Lúc đầu chỉ được nhìn thấy em là anh đã rất vui rồi. Nhưng mà sự phản phúc chờ đợi làm cho anh không thể chấp nhận được suy nghĩ nếu sau này sẽ không gặp được em nữa thì phải làm sao.” Trên sân khấu dần dần hiện lên ánh sáng, Cố Tâm Dao đứng ở giữa sân khấu, một thân váy trắng, cô ấy hát hay như vậy, yên lặng như vậy, cô ấy vẫn luôn mở to đôi mắt màu xanh đậm, tràn đầy hơi nước, lại thủy chung không có rơi một giọt nước mắt nào, cô ấy vẫn cứ thế mà hát, cứ như vậy chầm chậm mà hát “Anh vẫn luôn đứng phía sau em, nhưng vì sao em vẫn luôn không nhìn thấy anh? Chỉ cần em ở bên cạnh anh, dù chỉ là có thể nhìn em như vậy, anh cũng vẫn sẽ mãi mãi yêu em. Mỗi đêm anh đều mơ thấy em, mơ thấy được ở bên em. Nhưng sau khi thất giấc, nỗi đau đó, em sẽ không bao giờ hiểu được. Anh vẫn luôn đứng phía sau em, nhưng vì sao em vẫn luôn không nhìn thấy anh? Thế thì cứ như vậy đi! Chỉ cần được ở bên cạnh em, như vậy cũng đã đủ rồi, hãy để anh mãi mãi yêu em.” Cho đến khúc cuối cùng cô ấy từ từ nhắm mắt lại, lúc ánh đèn sắp biến mất hoàn toàn, cô nhìn thấy được những ngón tay đang run rẫy của cô ấy, còn có gương mặt dần đẫm lệ đó.
“Đây là bài hát của Mộc Thôn Cẩm viết cho Cố Tâm Dao, chỉ đáng tiếc là anh ta đã không còn nữa, buổi nhạc hội hôm đó, không ai nghĩ rằng bài hát đó sẽ do Cố Tâm Dao hát……”
Tiếp đó, ống kính lướt qua phía mép sân khấu chỗ daddy đang đứng, cô chưa bao giờ nhìn thấy qua gương mặt tràn ngập vẻ yếu đuối này của daddy, đầy vẻ mờ mịt và non nớt như đứa trẻ sơ sinh, chạm nhẹ một cái sẽ vỡ ngay.
“Anh nghĩ vào lúc đó, ông ấy đã phát hiện mình yêu Cố Tâm Dao rồi……” Phó Quân Nhan đứng lên đi mở đèn.
Cô theo bản năng muốn tránh đi, thế nhưng lại bị anh ôm vào lòng, anh dùng bàn tay anh lau đi nước mặt trên mặt cô, thở dài mà nói: “Nha đầu ngốc, khóc cái gì.” Nói rồi lại nhìn chầm chầm vào mặt cô, cô cứ ngơ ngác mặc cho anh nhìn, nghe anh lại thở dài mà nói: “John đúng là có phúc khí, sao ông ta lại có thể tìm ra em, Tiểu Ái, em và bà ta thật giống, hơn nữa so với bà ta còn đẹp hơn……” Ngữ khí đó, làm cho tim cô siết lại, có vài phần run run.
Anh kéo cô ngồi lại ngay ngắn, lại xoay người đưa cô khăn giấy, mới nói: “Tiếu Mạt Tiếu lúc đầu chỉ xem Cố Tâm Dao không vừa mắt, ông ta nhìn Cố Tâm Dao đứng trên đỉnh cao cao tại thượng, họ đều là những gia đình giàu có, ông ta lại luôn kiêu ngạo, từ nhỏ ông ta cái gì cũng rất ưu tú hơn người, kéo được một tay violon cực giỏi. Kết quả, người con gái ấy lại phê bình âm nhạc của ông ta không đủ tốt. Ông ta lòng dạ hẹp hòi, thù dai. Sau này khi vào nhóm nhạc, ít nhiều cũng biết được câu chuyện về cô, lúc ban đầu ông dò thám cô, mang tâm trạng là người xem diễn. Chỉ là, đâu còn là con hát nhập vai, người xem diễn cũng có lúc sẽ rơi lệ. Có lẽ là vào những lúc tuyên truyền, có lẽ là vào buổi nhạc hội lần này, ông đã dần dần yêu cô gái si tâm, quật cường nhưng lại đầy đau khổ này. Vì vậy, ông ấy chỉ là một đứa trẻ vừa quật cường vừa khó tính không hiểu được tình yêu là gì, ông đem chính mình trốn trong một cái vỏ bọc, vụng trộm nhô đầu ra mà xem thế giới bên ngoài, cứ nghĩ như vậy là sẽ không bị làm tổn thương, nhưng ông đâu biết được chính vì đã bị tổn thương nên mới không dám từ cái vỏ bọc đó mà đi ra.”
Anh cười cười, khóe mắt hơi hơi nhếch lên, trông rất đẹp: “ Nếu như Tiếu Mạt Tiếu xem bộ phim này nhất định ông sẽ nói, bộ phim này quay rất tốt, nói với những đứa khốn nạn bên ngoài đầy nợ đào hoa đó nhanh chống xử lí gia môn cho rõ ràng . Nhưng lúc chỉ còn một mình, ông chỉ nói, Tâm Dao anh rất nhớ em.”
Cô chấn động, không phát ra được lời nào, chuyện tình bi kịch của Cố Tâm Dao và Mạt Khiêm, chỉ là vì ân oán tạo nghiệt của đời trước mà dẫn đến cho con cháu đời sau, quan hệ rối loại của cha mẹ, dẫn đến cha mẹ con cái ngộ nhận chính họ là anh em ruột, một cuộc tình bi kịch đầy cẩu huyết về ngụy huynh muội(1). Cho nên lúc daddy xem bộ phim này chỉ nói một câu, “Tốt nhất là để bộ phim này nổi tiếng, miễn cho tình trạng những cặp tình nhân đi trên đường là anh em thất lạc từ lâu, cho những người làm ra những chuyện thiếu đạo đức nhanh chóng mà thanh lý môn hộ.” Nhưng vào lúc xoay người lại, những lúc chỉ còn một mình ông thực sự chỉ nói: “ Tâm Dao, anh rất nhớ em, thật sự rất nhớ em……”
“Anh……”
“Đoán đúng rồi?”
Cô gật đầu, trong tim lại nghĩ, Phó Quân Nhan - con người này vì sao lại giống như cái gì cũng không thể làm khó được anh……trong lòng lại có chút chờ mong về những cảnh diễn tay đôi cùng anh.
Ngày thứ hai khi vào đoàn làm phim, bởi vì cô và Phó Quân Nhan quay cảnh đầu tiên nên An An cũng dậy rất sớm, vừa ngáp vừa được bế đến phim trường, Tiểu Khải cũng không có tinh thần, lười biếng mà đi theo phía sau. Như thường lệ đem những tiểu bảo bối của cậu máng ở trên ghế, rồi đặt cậu ngồi xuống, nhóc con hôn ‘chụt’ vào mặt cô, vừa ngáp vừa nũng nịu mà nói: “Chị, chào buổi sáng.” Đợi lúc cô trang điểm xong đi ra, thấy An An nằm bò trên người Tiểu Khải, Tiểu khải lại cuộn tròn lại nằm dưới đất, rồi hai đứa cứ thế mà cùng nhau ngủ. Cô sợ cậu lạnh, liền mà mang mấy cái chăn nhỏ ra, một cái thì đắp lên người cậu, còn lại thì trải xung quanh Tiểu Khải, chỉ sợ An An sẽ lăn xuống.
Cô chưa thấy qua hình dáng lúc Phó Quân Nhan định trang(2), vì thế lúc anh đi vào trong phim trường đi theo là những tiếng hút khí mạnh, cô cũng nhìn anh đến ngây người. Trong đầu bắt đầu có tiếng ‘Ong ong’, không ngừng mà xuất hiện câu, ‘Phó Quân Nhan a, nếu như anh ta nhìn bạn một cái, chỉ là một ánh mắt đó, nếu bạn nhìn lại, cả cuộc đời này coi như xong.’
(1)Ngụy huynh muội: Anh em không có huyết thống
(2)Định trang: tạo hình và trang điểm của nhân vật trong phim