Tôi vốn tưởng rằng, cuộc sống đã có thể trở lại bình thường hoặc ít nhất cũng là phát triển theo hướng tốt lên. Nhưng mà, sáng sớm hôm nay, điện thoại của tôi vang lên, ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy lo lắng của Thư Sảng: “Cố Bảo Bối, mở máy tính lên rồi vào trang wed của Jay nhanh lên.” Từ lần trước khi tôi bị kéo vào xì căng đan của Jay và Từ Hồng, Thư Sảng trở nên nhiệt tình vô cùng, lúc đó miệng lưỡi sắc bén của cô ấy luôn quay ra bên ngoài, gặp quỷ diệt quỷ, gặp thần đánh thần, rất nhiều lần cô ấy công khai đứng lên giải thích cho tôi. Tôi rất cảm động, đồng thời tôi càng cảm thấy An An gọi cô ấy là “anh” cũng rất chính xác.
Tôi mơ mơ màng màng vào wedsites, sau đó hoàn toàn là bị dọa sợ mà tỉnh lại.
Trên trang đầu trong wedsites của Jay hiện bài thông báo chỉ có sáu chữ rất hoành tráng: “Cố Bảo Bối, anh yêu em.” Tôi nhìn thấy, im lặng trong lòng, tôi cũng không biết nên khóc hay nên cười bây giờ.
Trên một trang wed khác lại sáng lên tin tức: “Người đại diện Từ Hồng khởi tố Jay tội cường gian.” Cường gian? Có lẽ phải là Từ Hồng cường gian anh ta thì mới đúng đi. Nhìn lại một loạt sự lên án của Từ Hồng tôi nhịn không được mắng thành tiếng: “Mẹ nó. Kẻ điên này.” Người phụ nữ này yêu ai thì chính là hại kẻ đó nha. Vì tức giận mà thiếu chút nữa tôi đập máy tính của mình ra. Sau đó suy nghĩ lại, nếu đập ra thì vẫn là chính mình phải tự bỏ tiền ra mua thôi, vì vậy lại đáng khinh thu tay lại. Được rồi, là do bản thân tôi không có tiền đồ…
Từ Hồng lăn lộn trong làng giải trí nhiều năm như vậy chỉ có thể nói là càng già càng lão luyện. Cái khác không nói đến chứ riêng thủ đoạn thì có thừa. Lần trước Jay đến tìm tôi mặc dù đột ngột một chút, nhưng chỉ có thể nói là do Từ Hồng ép gấp quá, tình cảm của hắn đến điểm cuối vì thế mới bạo phát. Nhưng mà, tôi không tin ngay lúc đầu sóng ngọn gió này anh ta sẽ viết thông báo ngay đầu trang wed chính thức của bản thân như vậy. Như vậy thì bất kể là fan của anh ta hay nhóm Hải Bảo nhà tôi cũng đều sẽ bắn ngược lại anh ta. Huống chi là trong thời điểm bất kể là thiên thời, địa lợi hay nhân hòa đều không có như này mà còn đi tìm tình yêu thì quả thực là quá không thông minh rồi.
Nghĩ tới đủ loại tin tức ở kiếp trước, tôi đều tin anh ta, cũng tin chắc chắn rằng tin tức lần này không phải anh ta tung lên. Anh ta cũng có lỗi khổ tâm trong lòng, khi một người phụ nữ đã điên lên thì chuyện gì họ cũng giám làm. Tính tình của Jay luôn rất dịu dàng, ngoan ngoãn, anh ta luôn luôn nhường nhịn người khác. Nhưng những chuyện làm ảnh hưởng đến người khác anh ta không biết làm. Lần trước sau khi hình và xi căng đan được tung ra, anh ta cũng vì danh dự của tôi mà đứng lên giải thích công khai với báo chí, đồng thời cũng gửi cho tôi một tin nhắn chỉ có ba chữ ngắn ngọn: “Rất xin lỗi.” Ba chữ kia rất nặng nề, khiến cho đến bây giờ vẫn cảm thấy nặng trĩu.
Sau đó anh ta không hề liên lạc với tôi nữa, làm sao có thể ngay lúc đầu sóng ngọn gió như thế này kéo tôi vào cơ chứ? Đây chính là tự đánh vào miệng mình đây? Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, tôi đều không thể gạt bỏ tình yêu của anh ta với tôi, thực sự anh ta rất yêu tôi. Cho dù hiện tại anh ta còn rất trẻ, tình yêu của anh ta cũng không sâu đậm bằng kiếp trước, anh ta cũng không đủ trưởng thành già dặn, nhưng tính cách của anh ta thì vẫn như vậy không hề thay đổi. Tôi không thể bác bỏ anh ta, bởi vì nếu vậy thì giống như không thừa nhận mắt tôi bị mù, nhận một mối tình không thuộc về mình.
Nghĩ nghĩ, tôi lại nghĩ đến Từ Hồng, rồi lại nhịn không được muốn trách Jay có phải đời trước thiếu nợ Từ Hồng rất nhiều hay không? Làm sao lại có thể dây dưa không rõ như vậy cơ chứ? Không nghĩ ra được câu thổ lộ kia là ai làm ra, Thư Sảng ở đầu kia lại gửi đến một tin nhắn: “Cố Bảo Bối, mình giúp cậu đưa anh ta vào trang wed đen nhé.” Trong nháy mắt tôi thấy hình ảnh Thư Sảng với đôi mắt sáng rực rỡ, xung quanh người phát ra hơi thở nhân tài ẩn dật, rồng núp hổ nằm, rồng cuốn hổ phục.
Lúc lâu sau, tôi vẫn cảm thấy tức giận, do dự mãi, cuối cũng cũng quyết tâm, nhanh chóng thay đồ xong. Xoay người dùng chăn gói kĩ Cố Tiểu An đang ngủ say, đống thời gọi Tiểu Khải đang ngủ say cạnh chân giường dậy, nó nức nở một tiếng nhưng rất ngoan ngoãn không hề kêu to, chỉ đi sau lưng tôi. Tôi ôm An An xuống tầng, gõ cửa phòng Phó Quân Nhan, đêm nay tôi muốn nhờ Phó Quân Nhan trông An An. Tuy tôi cũng rất tức giận, từ khi trùng sinh đến nay tôi luôn trốn tránh không muốn dính việc này, nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần luôn dính cả tôi vào trong đó. Tôi biết tôi nên nghe theo Thư Sảng, chẳng thèm quan tâm, tôi biết như vậy mới là tốt nhất, nhưng…….. Nhưng tôi không muốn nhìn thấy Jay bị phá hủy như thế….. Kiếp trước tiền đồ của anh ta thành công như vậy, mà lúc này, làm sao lại có thể vừa mới xuất phát đã không thấy con đường phía trước được cơ chứ?
Cho dù như thế nào đi nữa, tôi nên đi gặp Từ Hồng, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, trên con đường này của Jay tình yêu của cô ta là viên đá lớn chắn đường, vậy nếu như không phải tôi? Có phải tất cả sẽ tốt hay không? Mặc dù trong lòng tôi biết tôi không đánh thức được cô ta, nhưng giống như Phó Quân Nhan đã nói, tình yêu có trăm nghìn loại, nhưng cô ta lại chọn loại ích kỉ nhất. Nhưng mà, mặc kệ có hiệu quả hay không, ít nhất tôi cũng phải nói cho rõ ràng với người phụ nữ điên kia, ít nhất cũng phải để cho cô ta biết tôi không phải là mối đe dọa của cô ta, tôi không phải chướng ngại của cô ta và Jay, cô ta không cần phải ép mình và Jay vào con đường cùng như vậy. Hơn nữa…. nói tôi ích kỷ cũng được, vô tình cũng được. Tôi rất nóng lòng muốn gạt tôi sang một bên, bây giờ tôi không phải chỉ có một mình…. Tôi cúi đầu nhìn An An đang ngủ say, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cậu bé.
Tôi ấn chuông một lúc lâu nhưng không ai mở cửa, tôi khó khăn chống một tay lên để ấn mật mã vào phòng, nhưng mà Phó Quân Nhan không có trong phòng, trong phòng giống như không có ai trở lại. Hôm nay anh diễn đêm sao… Tôi không thể hiểu được…. Tôi quan tâm anh quá ít… Trong lòng tôi vang lên một tiếng rầm rất lớn, nhìn An An mềm nhũn như không có xương nằm trong lòng tôi, tôi kéo chăn lên cho cậu bé, lại quay đầu lên tầng muốn đi tìm Thư Sảng. Tôi nhanh chóng suy nghĩ một chút lại đổi hướng, xoay người đi tìm chị Nhược Phàm. Nếu để cho Thư Sảng trông An An, thì có trời mới biết liệu có thể chỉ vì một tiếng “anh” mà nháo đến trời sáng hay không. Cái người thiếu hụt giới tính đó, cô ấy thực sự thiếu hụt tình mẫu tử, tính kiên nhẫn, và dịu dàng chỉ có nhiệt tình mạnh mẽ, đặc biệt vào lúc đấu võ mồm….
Sau một lúc gõ cửa thì cửa cũng mở. Chị Nhược Phàm đang vuốt tóc dựa vào cửa, nhìn thấy tôi lập tức hoảng sợ, vốn chị ấy đang ngẩn người, thấy tôi đang ôm Tiểu An, vội vàng dùng tay sờ trán Tiểu An, miệng lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Làm sao vậy? An An bị bệnh sao? Chị gọi điện thoại cho xe cấp cứu nhé.” Chị ấy vội vàng hỏi, dọa cho tôi vội vàng nhờ chị nhỏ giọng, sau đó lại chỉ chỉ vào lòng nói: “An An chỉ đang ngủ thiếp đi thôi.”
“Làm chị sợ muốn chết, cháu đích tôn nhà chị bị bệnh vào lúc nửa đêm, chị dâu chị cũng có dáng vẻ này, em thật là chỉ biết đi dọa người khác thôi.” Chị thở dài một tiếng, nhỏ giọng oán trách tôi.
Tôi xấu hổ cười với chị ấy, nói với chị ấy tôi có chút việc gấp, đem An An sang nhờ chị trông giúp. Chị cũng không hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu, rất nhẹ nhàng đón lấy An An trong lòng tôi, ngẩng đầu cười với tôi: “Cậu nhóc này ngủ trầm thật đấy.” Tôi gật đầu dẫn Tiểu Khải đi theo sau lưng chị vào phòng. Nhìn Cố Tiểu An được chị ấy đặt yên ổn ngủ trên giường, lại nhìn Tiểu Khải dính lấy An An nằm xuống chân giường, sờ sờ cái đầu mượt mà của nó, nói cảm ơn với chị Nhược Phàm rồi mới rời đi.
Không nghĩ tới chỉ mới đi mấy bước đã thấy Phòng Đinh Việt đứng ở đầu kia hành lang, trên đầu ngón tay anh là điều thuốc đang tỏa khói, ánh lửa nho nhỏ nhưng trong bóng đêm rất sáng ngời. Anh mở cửa phòng tạo ra chút tiếng vang.