Cô bắt máy, âm thanh của Jay ở đầu bên kia rất rõ ràng, anh gọi cô: “ Tiểu Ái”.
Cô mỉm cười nhẹ, nhưng răng đã cắn nát cánh môi, có chút đắng. Vẫn tiếp tục lái xe, chỉ là bàn chân phía dưới không biết từ lúc nào đã đè nặng vào chân ga, cô nghe anh nói: “Tiểu Ái, cô ấy đã sinh cho anh một bé gái rồi”. Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn trước mặt, cô nói: “ Chúc mừng, anh lên chức ba rồi, thật sự chúc mừng,……”
Sau đó là “ONG” một tiếng cực vang, cô không còn nhìn rõ được gì nữa chỉ nghe thấy đầu bên kia điện thoại liên tục thét tên cô: “Tiểu Ái…..” Chỉ là cô dần dần không nghe rõ nữa, rất đau, đau như muốn chết đi vậy…..
--- ------ ------ ------ ------ ------
Cô là bảo bối của Tiếu gia, daddy chỉ có một đứa con là cô, nhưng cô lại họ Cố, Cố Bảo Bối, cô theo họ mami. mami cô rất đẹp, nhưng sức khỏe không được tốt, sau khi sinh cô không bao lâu thì đã rời khỏi thế gian này. Từ nhỏ, cô đã có thể nhìn thấy ảnh mami ở khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng, daddy sẽ nhìn vào mắt cô, sau đó đóng cửa phòng lại yên lặng mà rơi lệ, ông nói, ông không có một cọng tóc bạc nào, nhưng dưới đáy mắt lại chứa đầy vẻ tang thương đến mức dọa người, ông nói: “ Tâm Dao, anh lại nhớ em rồi…..” Tâm Dao – là tên của mami cô……
Vào những lúc như vậy, cô sẽ rất đau lòng, nên không ít lần cô nghĩ ngợi lung tung, rốt cuộc cô nhịn không được nữa mà hỏi daddy: “Có phải là tại vì Bảo Bối, mami có phải là vì sinh Bảo Bối nên mới không còn nữa không?” Cô nhớ lúc ấy daddy nhẹ nhàng xoa đầu cô, cười và mắng cô ngốc nghếch, ông nói: “mami con đó là mắc bệnh si(1),căn bệnh ấy đã khắc sâu vào xương cốt nên mới tự giày vò mình thành người không ra người.” Nói xong ông nheo mắt lại giống như là nhớ lại chuyện lớn gì, ông nói: “Bảo Bối à, làm người đừng nên quá cố chấp!” Từ đó về sau một đoạn thời gian rất dài, ông bắt đầu từ căn bệnh si mà giáo dục cô, ví như ông sẽ dẫn cô đi xem Bích Hổ(2) sau đó nói: “Đây là loài động vật thông minh nhất trên thế giới, con xem, nếu nó gặp phải kẻ địch, vì bảo vệ chính mình nó sẽ tự cắt đứt đuôi của mình.” Sau đó cô thấy được một cái đuôi của con Bích Hổ đang lắc lư ở phía góc tường, ghê tởm chết được. Nhưng daddy lại nói: “ Bảo Bối à, con phải giống nó…..” Cô lập tức dựng cả da gà, mấy ngày về sau cô luôn đem theo gương bên người, làm gì cũng không chịu buông ra, trong lòng lại cảm thán thật may là không giống nó…...sao lại có thể giống nó….xấu chết đi được….
Cô giống mami, có một đôi mắt màu xanh thẳm, họ đều bảo nó rất đẹp.
Sau này, cô thật sự mắc phải bệnh si. Chú Phong ôm cô và nói: “Sao lại ngốc như mami con vậy….. đừng khóc, Bảo Bối đừng khóc…..”
Cô trở thành diễn viên, không ai biết cô là thiên kim hào môn. Cô đã yêu một người đàn ông có tên là Jay, anh ấy cũng yêu cô. Cô và anh ấy là cặp đôi được mọi người ngưỡng mộ nhất trên màn ảnh. Trong phim, cô và anh ấy diễn qua kẻ địch của nhau, diễn qua người yêu của nhau. Trong phim, cô si luyến anh ấy, đau khổ vì cầu mà không được, vì anh mà chết. Trong phim, cô từng vì anh ấy mà bỏ rơi cả giang sơn bá tánh. Trong phim cô cũng vì anh ấy mà sinh con, đỡ lấy cái bụng to lớn, anh dịu dàng ôm cô vào lòng mà hôn. Trong phim cô chỉ thẳng vào mặt anh mà chửi lớn, sau đó lại lâu ngày mà nảy sinh tình cảm. Trong phim chúng cô yêu nhau, kết hôn, sinh rất nhiều rất nhiều đứa con. Chúng tôi một lần lại một lần hợp tác với nhau, diễn qua rất nhiều cuộc đời, cứ giống như là cuộc đời của chính mình vậy…..giống như yêu tới mức, chỉ muốn luôn ở bên nhau như thế……
Nhưng mà sau này, chúng tôi không ở bên nhau…..thời tiết hôm ấy đẹp như vậy, anh nhìn cô, lau đi những giọt nước mắt đang rơi. Anh nói: “Tiểu Ái…..”Anh ấy chưa bao giờ gọi cô Bảo Bối, anh ấy chỉ gọi ‘Tiểu Ái của anh’, cách xưng hô chỉ thuộc về mình anh.
Anh nói với cô, từ nhỏ anh ấy đã mơ thấy một cô gái, có một đôi mắt ôn nhu sâu lắng, sẽ nhìn anh, nghe anh gọi cô ‘Tiểu Ái’. Tiểu Ái – là cái tên tượng trưng cho tình yêu của anh. Anh nói, từ lần gặp đầu tiên thì đã phải lòng cô, không có bất kì lý do nào…..
Lúc anh ấy gọi cô, âm thanh thật hay, giống như tất cả những gì đẹp nhất hạnh phúc nhất trên thế giới này đều được anh nâng niu trong lòng bàn tay mà dâng đến trước mặt cô. Niềm vui ấy khiến người ta sợ hãi, hạnh phúc đến nổi khiến người ta rơi lệ.
Nhưng mà hôm ấy anh nói: “Tiểu Ái, anh phải kết hôn….Tiểu Ái, anh không thể phụ lòng cô ấy, từ khi debut đến giờ, cô ấy luôn ở bên anh, bảo vệ anh. Cô ấy đặt tất cả mọi thứ vào trên người anh, ân tình như vậy thật sự quá nặng…..Tiểu Ái, cô ấy lớn hơn anh 7 tuổi, cô ấy đợi anh nhiều năm như vậy, sức khỏe cô ấy lại không tốt, không còn cách nào đợi được nữa. Một người phụ nữ tốt như cô ấy, nên có một nơi nương tựa tốt, nên có một đứa con. Tiểu Ái, anh phải cưới cô ấy……” Ngày hôm ấy, người quản lý của anh ấy cắt mạch máu tự tử không thành, anh mang một thân mệt mỏi đến gặp cô, ánh mắt anh ấy chứa đầy nỗi đau như vậy, cứ thế đâm vào cô khiến toàn thân cô bất giác run lên.
Sau đó, anh cưới cô ấy – người quản lý của anh. Anh yêu cô, anh không yêu cô ấy, nhưng người anh cưới là cô ấy…..
Anh đã phụ cô, phụ cả tình yêu của cả hai, nhưng anh không phải là người xấu, chỉ là không có cách nào khác…… đến cả người daddy luôn bao che khuyết điểm cho cô, còn có anh Nặc, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, ngay cả sức lực để trút giận cho cô cũng không có. Ở một mặt nào đó anh là người tốt, tốt đến mức không có người nào tốt bằng anh, chỉ đáng tiếc, anh không phải là của cô……
--- ------ ------ --------
Rất đau, thật sự rất đau, cô cố gắng mở mắt ra, mơ màng nhìn về bốn phía, một màn khói bụi ngăn trở tầm mắt, mùi xăng dầu làm cho cô không ngừng ho khan. Cô dùng hết sức đẩy cửa xe ra, từ chỗ thân xe đã bị đụng đến muốn sụp mà bò ra ngoài. Chiếc xe chở hàng phía trước bốc lên đám khói cuồn cuộn dày đặc, bên dưới là một chiếc xe nhỏ đã bị đè bẹp, máu tươi mơ hồ một mảng, cô cố nhịn cảm giác buồn nôn xuống, lùi về sau mấy bước. Đầu xe ở phía sau lưng cô đã bị đụng nát toàn bộ, xăng đang tí tách nhỏ xuống, cô lảo đảo lùi về sau mấy bước, có một người phụ nữ đang bị kẹt ở chiếc xe phía sau, thân thể bổ nhào về phía trước , trên tay trên mặt cô nhuộm đầy máu. Mùi xăng ngày càng nặng, cô gắp gáp chạy đến trước lay cô ta, “Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!”Nhưng lay mãi vẫn không thấy phản ứng, tay cô run run đẩy đẩy cô ta, đưa tay lên phía mũi cô ta. Chết rồi…..người phụ nữ này chết rồi……
Đúng vào lúc này, từ phía ghế sau của xe truyền đến tiếng khóc của trẻ con, như nghe được tiếng động, tiếng khóc ngày càng lớn, thanh âm nhỏ bé từng tiếng từng tiếng run run kêu: “Mama! Ma!….ưm…..Mama! Mama!” Kêu khan cả giọng, làm cho trái tim của cô co rút lại.
Cô thật sự không lo được cho người phụ nữ đã chết này, cô đẩy cô ta qua một bên, từ trong xe đẩy cửa xe ở phía sau ra, lập tức ôm lấy đứa bé, đứa bé ấy trông còn rất nhỏ, trên mặt còn dính một ít bọt sữa, không nhẫn tâm để đứa bé nhìn thấy cảnh tượng này. Cô che đi mắt của nó, ôm chặt đứa bé vào lòng liền quay lưng chạy về phía sau. Trong vòng tay là một khối thịt nhỏ bé, có chút nặng, nhóc con quàng tay lên cổ cô, khóc tới nổi toàn thân đều run rẩy, vài lần còn hít thở không thông.
Tiếp đó là “Bùng” một tiếng, mấy chiếc xe bùng cháy, một tiếng nổ cực lớn, chỉ trong chốc lát đã thành một biển lửa. Cô ngã ngồi trên mặt đất, nhìn ra xa, dưới đáy mắt là một mảng mờ mịt. Không khí xung quanh cực nóng, nóng đến nỗi như muốn đốt cháy người khác. Nhóc con như cũng bị làm cho kinh sợ, run mạnh một cái, tay quàng ở cổ cô, khóc đến thê lương, khóc đến cả khuôn mặt đều đỏ cả lên, cô vỗ nhẹ vào lưng cậu, một lần lại một lần dỗ dành: “Ngoan, đừng khóc, đừng khóc….” Nhưng lại bị cậu ảnh hưởng, nước mắt của cô cũng từ từ mà rơi xuống, bàn tay run run lấy ra điện thoại di động nghĩ cũng không nghĩ đã gọi vào số của Jay, : “Jay, Jay, ở đây xảy ra tai nạn giao thông rồi, tất cả xe đều đang bóc cháy……đều chết cả rồi……đều chết cả rồi……em rất sợ…..thật đó, Tiểu Ái rất sợ…..Jay…..Tiểu Ái rất sợ…..”Đầu bên kia điện thoại có người bắt máy, nhưng lại không có âm thanh trả lời, lại là một tiếng nổ lớn, tay cô đang dần buông lỏng lại lập tức ôm chặt lấy đứa bé toàn thân không ngừng run lên.
Cô ngồi ở cục cảnh sát, trong lòng vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng , cô đã nhìn rõ được khuôn mặt trẻ con đang ngủ say trong lòng cô, Cố An. Đứa trẻ nhà kế bên khi cô còn ở Italia, mami của đứa bé là người mẹ đơn thân, cũng là người Trung Quốc. Cả hai sống nương tựa lẫn nhau, không có người thân nào khác. Cô và mẹ của đứa bé không thân cho lắm, nhưng nhóc con này lúc nào cũng nhìn cô chằm chằm bằng cặp mắt lông lanh và gọi cô “ Chị ơi ”, có lúc cô cũng giúp cô ấy chăm sóc cậu bé, dẫn cậu bé đến nhà cô chơi. Chỉ là sau này cô gặp được ông đạo diễn râu ria, nhận được vai diễn đầu tiên trong cuộc đời. Không lâu sau đã bị đưa đến đoàn phim, rời khỏi nơi đó, từ đó không còn liên lạc nữa.
Chỉ là Cố An tại sao lại ở đây, lại còn là hình dáng lúc 2 tuổi? Cô tại sao lại ở Italia?
“Cố tiểu thư, là vì chiếc xe tải chở hàng phía trước đi ngược chiều nên mới xảy ra tai nạn giao thông, cô không có lỗi nên không cần phải gánh trách nhiệm, còn về việc bồi thường, công ty bảo hiểm đã đi đến hiện trường, đến lúc đó sẽ có người liên lạc với cô, bây giờ thì cô có thể đi được rồi.” Cô mơ màng gật đầu, cô bây giờ phải đang ở Hồng Kông mới đúng, tại sao lại ở Italia? Vừa đi được vài bước thì lại bị cảnh sát giữ lại.
“Cố tiểu thư, đứa bé này cô phải để lại đây.”
Cô nhìn đứa trẻ đang ở trong lòng, cậu ngủ rất không an ổn, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy áo của cô, hốc mắt cũng hồng hồng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên. Cô yêu thương sờ nhẹ má cậu. Lại nhớ đến cuộc điện thoại của Jay, anh nói, anh có một đứa con gái……Cô vuốt ve gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn, ôm nhóc con trong lòng chặt thêm một chút, lắc lắc đầu, ý niệm trong đầu càng rõ ràng. Quay đầu lại cô nói: “Cậu bé đã mất mẹ, cũng không có người thân nào khác. Nếu như có thể tôi muốn xin nhận nuôi cậu bé.”
“Cố tiếu thư, cô chưa kết hôn, cũng không có thu nhập ổn định, điều này là không được cho phép.” Người cảnh sát đưa tay ra ngăn cô lại, trong mắt có thêm mấy phần nghiêm nghị.
“Tiền tôi không thiếu, mười Cố Tiểu An tôi cũng nuôi nổi!” Trong đầu cô đang rối lên, cũng có mấy phần tức giận, trừng mắt với người cảnh sát và thét vào mặt anh ta. Nói xong mới cảm thấy có chút thất lễ, cô lớn đến như vậy cũng chưa từng dựa vào quyền uy mà ức hiếp qua người khác, sau khi Jay và người quản lý kết hôn, cô mới công khai thân phận thiên kim tiểu thư của mình. Lúc đó cô hy vọng có thể thấy được sự hối hận từ trong mắt Jay, lại sợ rằng sẽ thấy được ánh mắt hối hận đó. Nhưng anh không có, thái độ gì cũng không có, chỉ nhìn cô như trước kia, anh nói anh sẽ yêu cô cả đời, hy vọng cô được hạnh phúc. Anh nói biết được cô có được gia đình tốt như vậy cũng an tâm vài phần.
Cô lắc đầu, không muốn nghĩ ngợi lung tung nữa, sợ đánh thức đứa trẻ nên lùi về mấy bước, có chút dỗi ngồi về vị trí lúc nãy. Bình tĩnh lại một chút rồi nói: “Cảnh sát tiên sinh, là như vậy. Mẹ của đứa trẻ là hàng xóm của tôi, tôi thường xuyên giúp cô ấy chăm sóc An An. Cậu bé nhận ra tôi, cũng thích ở gần tôi. Cậu bé còn nhỏ như vậy,cái gì cũng không hiểu, cũng sợ người lạ. Gặp phải chuyện như thế này, cậu bé cũng không còn người thân nào khác, trước tiên hãy để tôi chăm sóc cậu bé có được không? Nếu không đợi cậu bé tỉnh lại, mở mắt ra thấy ai cũng là người lạ sẽ cô đơn sợ hãi đến thế nào?”
Người cảnh sát lại huơ huơ tay, không chịu thỏa hiệp. Ngọn lửa không dễ dàng áp chế xuống nay lại muốn bốc lên, nhưng nghĩ lại người ta cũng theo quy định mà làm việc, trái lại là cô như đang cố tình gây sự. Nhưng cô biết không thể bỏ rơi An An, tuy rằng cô không biết là loại duyên phận gì lại để cô gặp được An An, gặp phải vụ tai nạn giao thông này. Nhưng, người chỉ có daddy như cô, tuy hưởng thụ đủ mọi sự sủng ái của trưởng bối mà vẫn cảm thấy cô đơn, vậy một đứa bé không nơi nương tựa như An An thì phải làm thế nào? Cô thật không dám nghĩ đến. Vào lúc này cô nghĩ ngay đến người daddy vạn năng của cô, tuy có chút không tốt lắm, nhưng cô chuẩn bị gọi cho ông.
(1)Bệnh si: chỉ những người si tình.
(2)Bích Hổ: một loại thằn lằn.