Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 665



Chương 668:

 

Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi lần lượt đi ra, xuống phòng ăn dưới tầng.

 

Hoắc Quan Thần cũng đi rồi. Vì người nhà họ chương không chịu dẫn Hoắc Gia Lan đi cùng nên Hoắc Quan Thần đành dẫn Hoắc Gia Lan về nhà họ Hoắc đón giao thừa. Hiện giờ, ở đây cũng chỉ còn lại có bọn họ mà thôi.

 

Tống Cẩm Ninh và Âm Thế Hùng ngồi trong phòng ăn, thấy hai người đi xuống thì vẫy tay gọi Cố Niệm Chi: “Niệm Chi, lại đây ngồi cạnh bác.”

 

Cố Niệm Chi vui vẻ bước đến ngồi xuống bên cạnh Tống Cẩm Ninh.

 

Hoắc Thiệu Hằng cũng không khách sáo, ngồi ở vị trí đầu tiên, một bên là Tống Cẩm Ninh một bên là Âm Thế Hùng.

 

Triệu Lương Trạch ngồi đối diện với Cố Niệm Chi, bên cạnh hai người lần lượt là Âm Thế Hùng và Tống Cẩm Ninh.

 

Năm người đang chuẩn bị ăn thì nghe thấy ngoài cửa phòng khách vang lên một tiếng rầm, một người đàn ông mập tròn như quả bóng, mặc áo lông vũ cổ lông chạy vào gào ầm lên: “Hoắc thiếu! Bệnh nhân đâu? Nghe nói ông nội cậu bị ốm à?”

 

Trần Liệt đã đến rồi.

 

Hoắc Thiệu Hằng cạn lời, đặt ly rượu xuống, vẫy vẫy tay với người ngoài phòng khách.

 

Bảo vệ đứng ở cửa phòng ăn vội ra phòng khách đón Trần Liệt vào.

 

Trần Liệt đi rất nhanh, hai cánh tay vung vẩy cởi áo khoác ngoài ném lên ghế xô-pha ngoài phòng khách rồi đi vào phòng ăn.

 

Anh ta đếm số người đang ngồi trong phòng ăn rồi gãi đầu, kinh ngạc nói: “Ông nội cậu đâu? Chẳng lẽ đang nghỉ ngơi trêи tầng à?”

 

Hoắc Thiệu Hằng gọi anh ta lại ngồi: “Cậu đến rồi thì ăn cơm cùng mọi người đi. Ông cụ nhà tôi làm mình làm mẩy tí thôi, không sao nữa, về nhà rồi.”

 

Trần Liệt thở phào một hơi: “Đáng ra tôi đến sớm cơ, nhưng trêи đường xe lại trục trặc, suýt nữa thì phải bỏ xe, tôi gọi điện đến thì Tiểu Trạch nói không phải vội…”

 

Triệu Lương Trạch nghẹn lời.

 

Hoắc Thiệu Hằng nhìn Triệu Lương Trạch, anh ta vội đứng dậy cụp mắt nói: “Khi bác sĩ Trần gọi điện đến, ông cụ vừa tỉnh lại, nên tôi bảo bác sĩ Trần không phải vội.”

 

Thật ra chính là lúc ông cụ Hoắc nói muốn kết hôn với chương Phong.

 

Triệu Lương Trạch thấy ông cụ Hoắc hăng hái thế thì đoán là bệnh không có gì nghiêm trọng nên không giục bác sĩ Trần nữa mà bảo anh ta cứ từ từ.

 

“Ngồi đi, không sao.” Hoắc Thiệu hằng nâng ly chúc mọi người ngồi quanh bàn: “Tối nay mọi người đều mệt mỏi rồi, ăn nhiều một chút, thích gì uống nấy nhé.”

 

Trong ngành này, phải uống được nhưng không được say sưa làm lỡ việc. Bình thường trong những cuộc gặp gỡ riêng, nếu không cần uống thì phần lớn mọi người đều không động đến một giọt rượu nào.

 

Nhưng đêm Giao thừa thì thế nào cũng phải uống một ly.

 

Cố Niệm Chi uống một hớp rượu vang rồi nhìn thấy món ngó sen hầm xương sườn mình nhắc đến lúc sáng đang bày ngay trước mặt.

 

“Món này làm chính tông quá.” Cố Niệm Chi ăn một miếng ngó sen hầm mềm thơm vị nước xương, lại ăn một miếng xương sườn mềm đến mức cho vào miệng là tan ra. Hai tầng hương vị được rượu vang phóng đại lên khiến cô ngây ngất, ánh mắt long lanh như có nước, bất giác liếc sang phía Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng không ừ hữ gì, thỉnh thoảng nói chuyện với Tống Cẩm Ninh hoặc chạm ly với Âm Thế Hùng, không nhìn lại Cố Niệm Chi.

 

Cố Niệm Chi lén liếc nhìn Hoắc Thiệu hằng rất nhiều lần, thấy anh vẫn không nhìn mình thì không vui, uống hết ngụm này đến ngụm khác. Hơi rượu nhanh chóng bốc lên, cô bắt đầu không sợ không nể gì nữa.

 

Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch nhìn thấy thì cuống lên, chỉ sợ Cố Niệm Chi làm loạn bị người khác phát hiện ra sẽ không ổn.

 

Âm Thế Hùng ngồi bên cạnh Cố Niệm Chi lấy ly rượu ra khỏi tay cô, cười nói: “Niệm Chi, em đừng uống nhiều quá, tí nữa còn phải đốt pháo hoa cơ mà, uống say rồi là không đi được đâu.”

 

Cố Niệm Chi lắc đầu lẩm bẩm: “Em không xem pháo hoa… Ai muốn xem pháo hoa đâu chứ? Có đẹp thế nào cũng sẽ tàn trong nháy mắt, em không thích…”

 

Thứ cô muốn là thiên trường địa cửu, không muốn những thứ ngắn hạn tạm thời.

 

Âm Thế Hùng nhếch miệng, thầm nghĩ, đúng là cô nhóc này được chiều hư rồi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv