Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 647



Chương 650:

 

“Nếu như không phải thằng cả xảy ra chuyện, có phải bà định mãi mãi cũng không nói ra đúng không?”

 

Ông cụ Hoắc càng thêm thương xót cho chương Phong.

 

“Ừm.” chương Phong thành thạo quấn băng đo huyết áp lên tay ông cụ Hoắc, theo dõi đồng hồ đo huyết áp rồi khẽ nói, “Khi đó ông quá buồn bã, tôi lo cho sức khỏe của ông. Tôi biết, tâm trạng mà không tốt rất dễ ảnh hưởng tới sức khỏe. Tôi làm y tá trưởng của ông đã nhiều năm như vậy, sức khỏe của ông là sự nghiệp của tôi. Ông có khỏe mạnh, tôi mới có thể tốt được.”

 

Thật ra đâu chỉ có nguyên nhân này.

 

Ông cụ Hoắc biết, nếu như năm xưa chương Phong lộ chuyện đó ra, không chỉ có gia đình ông ta bị hủy, mà tất cả mọi thứ trong Quân đội của ông ta cũng hủy theo.

 

Đừng nói chuyện sau này thăng lên tới Thượng tướng, có lẽ là ngay lúc đó đã bị cách chức, lập tức phục viên rồi.

 

Ông ta biết vợ mình là người không chịu đựng được một hạt cát trong mắt tới cỡ nào, gia tộc của vợ ông ta sẽ càng không bỏ qua cho ông ta…

 

Nghĩ tới đây, ông cụ Hoắc cảm thấy vô cùng phức tạp trong lòng.

 

Có điều, nghĩ tới cách đối nhân xử thế của vợ mình, ông cụ Hoắc đột nhiên khẽ “A” lên một tiếng, nhưng rất nhanh lại không nói gì thêm.

 

Chương Phong nhìn ông cụ Hoắc, khó hiểu hỏi, “Lão Hoắc, ông sao thế?”

 

“Không có gì. Năm xưa, bà chỉ là một cô gái trẻ lại về nhà sinh con một mình, may mà người nhà bà đối xử với bà cũng không tệ lắm.” Ông cụ Hoắc thở dài, “Người thân nhà mẹ đẻ bà…”

 

“Ông đừng lo cho bọn họ nữa. Nhiều năm qua ông đã giúp bọn họ đủ nhiều rồi.” chương Phong ung dung thu dọn dụng cụ đo huyết áp, để vào trong hộp, “Tôi thấy huyết áp của ông vẫn còn ổn định đấy. Mỗi lần ông tức giận, tim tôi lại như nhấc lên tận cổ họng ấy.”

 

Ông cụ Hoắc vỗ nhẹ vào tay bà ấy, “Trong lòng tôi tự biết phân tấc mà. Bà yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi bà, cũng sẽ không bạc đãi cả nhà Bảo Thần đâu.”

 

“Tôi biết mà.” chương Phong nhìn khuôn mặt tuy già nua nhưng vẫn anh tuấn của ông cụ Hoắc, ánh mắt tràn đầy vẻ sùng kính. Lần đầu tiên bà ấy chủ động nắm tay ông cụ Hoắc, khẽ nói, “Lão Hoắc… Học Nông, những lời này tôi chỉ nói một lần thôi: Tôi chưa từng oán trách ông, sinh con cho ông, là tôi cam tâm tình nguyện…”

 

Toàn thân ông cụ Hoắc chấn động, vô thức nắm chặt lấy tay bà ta, đôi môi mấp máy rất lâu mới nói, “… Phong, bà chờ thêm một chút, tôi sẽ nghĩ cách để đổi họ hai đứa bé kia về họ Hoắc.”

 

Chương Phong lắc đầu, “Không cần đâu, lão Hoắc, chuyện này người trong nhà chúng ta biết là được rồi. Nếu như gióng trống khua chiêng sửa họ sẽ khiến cho người ta chế giễu.”

 

“Nhưng mà…”

 

Ông cụ Hoắc muốn con cháu mình đều mang họ Hoắc, ngay cả một người không phải cháu mình là Hoắc Gia Lan ông ta cũng chấp nhận được, vậy thì sao có thể đồng ý cho cháu trai và cháu gái mình mang họ khác được chứ?

 

“Ông không nghĩ cho Thiệu Hằng sao? Ông đã về hưu, nhưng Quan Thần và Thiệu Hằng còn trong Quân đội, bọn họ biết xử sự như thế nào bây giờ?” chương Phong tận tình khuyên bảo ông cụ Hoắc, “Như thế không được đâu. Lúc trước, khi chúng tôi vào nhà cũng đã làm nổi cơn phong ba bão táp rồi.”

 

Sắc mặt ông cụ Hoắc trầm xuống.

 

Năm ấy, khi chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ dẫn chương Văn Na và chương Văn Kiệt tới nhà họ Hoắc ở, người phản ứng kịch liệt nhất chính là Hoắc Thiệu Hằng.

 

Nhưng lúc đó không ai để ý tới anh, anh cũng không có sức ảnh hưởng để khiến người khác nghe lời mình. Kể từ đó, anh càng thêm trầm mặc ít nói, thậm chí còn có vài lần vô cùng ác liệt với chương Văn Na và chương Văn Kiệt.

 

“… Thiệu Hằng và bà nội nó vô cùng thân thiết. Mẹ nó bận rộn làm thí nghiệm, bố thì một lòng vùi đầu vào công việc trong Quân đội, ông cũng quá bận bịu, Thiệu Hằng gần như được bà nội một tay nuôi nấng. Do đó, phản ứng lúc ấy của nó tôi hoàn toàn có thể hiểu được, ông đừng giận nó.”

 

Chương Phong nhìn sắc mặt ông cụ Hoắc, biết được ông ta đang suy nghĩ gì, cũng không nóng nảy, chỉ nhẹ giọng thầm thì phân tích cho ông ta.

 

Giọng nói ông cụ Hoắc vẫn rất lạnh lùng, “Vậy cũng không được! Bà là bậc bề trêи của nó, nó không thể không biết lễ phép như thế được!”

 

“Được rồi, được rồi, hôm nay là ngày Tết, ông kiềm chế lại một chút, có chuyện gì cũng đừng nói vào hôm nay.” chương Phong thở dài, “Nếu ông thật sự muốn làm ầm lên, tôi cũng chỉ có thể dẫn cả nhà Bảo Thần rời khỏi nhà họ Hoắc mà thôi.”

 

“Mẹ con bà cháu bà không được phép đi!” Ông cụ Hoắc vội vàng kéo tay chương Phong lại, “Đây là mệnh lệnh!”

 

Chương Phong hơi sững sờ, sau đó chậm rãi gật đầu, “Vâng, thưa Thủ trưởng.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv