Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 637



Chương 640:

 

“Nếu vậy thì không cần quá bao dung nữa!” Triệu Lương Trạch lấy hết dũng khí, gần như nhắm mắt nhắm mũi nói một lèo, “Anh đối xử với Niệm Chi tốt như thế, một cô bé con như em ấy làm sao mà chịu đựng được? Em ấy thích anh chẳng phải là chuyện hiển nhiên hay sao? Nhưng anh lại không thích em ấy, hơn nữa còn không thể tiến tới với em ấy, cho nên cũng đừng có gieo hy vọng cho em ấy.”

 

Đau khổ lớn nhất thế gian, không phải là chuyện mong mà không được, mà chính là đạt được rồi lại mất đi.

 

Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt dần, tư thái anh ngồi trêи ghế cũng không thay đổi, nhưng hai tay đã nắm chặt lại ở nơi Triệu Lương Trạch không nhìn thấy được.

 

Lại là cùng một cách nhìn với Âm Thế Hùng.

 

Bọn họ đều cho rằng chuyện mình yêu Cố Niệm Chi sẽ không có kết quả sao?

 

Hoắc Thiệu Hằng không có thói quen giải thích với người khác. Hành vi, cử chỉ của anh, người khác hiểu được thì tốt, nếu như không hiểu cũng không sao cả, chỉ cần chấp hành mệnh lệnh của anh là được.

 

Anh là Thiếu tướng quân đội, là sĩ quan chỉ huy, không phải là một người thầy trẻ tuổi, không có trách nhiệm phải dạy dỗ và giải thích cho cấp dưới của mình.

 

Tất cả kiên nhẫn trong cuộc đời này của anh, có lẽ đều đã sử dụng hết với Cố Niệm Chi rồi.

 

Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt xuống, hờ hững nói, “Đã biết, ra ngoài đi.”

 

Triệu Lương Trạch nghe thấy câu này, gần như không đứng vững được nữa. Hai chân anh ta run lên, cả người suýt chút nữa thì ngã nhào xuống bàn làm việc của Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu, Hoắc thiếu, anh thật sự đã biết rồi sao?”

 

“Ừm.” Hoắc Thiệu Hằng bật máy tính lên, ánh mắt trầm ổn mở một chương trình ra, nói với Triệu Lương Trạch, “Nếu như không muốn ra ngoài, vậy thì vào hệ thống quản lý hộ tịch và thẻ căn cước toàn quốc tìm cho tôi một người.”

 

“Không có vấn đề, tìm ai ạ?”

 

Triệu Lương Trạch thấy Hoắc Thiệu Hằng giống như không quá tức giận, một hơi nghẹn ở cổ họng cuối cùng cũng xuôi xuống, vội vàng cố gắng tập trung vào công việc.

 

“Tìm một người tên là Cố Tường Văn.”

 

Hoắc Thiệu Hằng viết tên xuống tờ giấy, chữ viết của anh cũng cứng cáp, hữu lực, nét chữ cứng cáp, thật sự rất ổn trọng, là một người đàn ông tốt để dựa vào.

 

Triệu Lương Trạch thầm chua xót trong lòng hồi lâu cho Cố Niệm Chi.

 

Đúng là một người đàn ông tốt, nhưng đáng tiếc lại không dành cho Cố Niệm Chi…

 

“Cố Tường Văn ư?” Triệu Lương Trạch cầm tờ giấy ghi tên lên nhìn, vừa quay người đi ra ngoài, vừa thuận miệng hỏi, “Không có vấn đề gì, là ai muốn tìm ông ta ạ?”

 

Lúc này Hoắc Thiệu Hằng lại ngước mắt lên nhìn anh ta, “Là tên của bố Cố Niệm Chi.”

 

“Bố của Niệm Chi… Cái gì cơ?! Bố của Niệm Chi á?! Hoắc thiếu anh tìm được thân thế của Niệm Chi rồi sao?!” Triệu Lương Trạch xoay mạnh người lại, xông tới trước bàn làm việc của Hoắc Thiệu Hằng, “Đây là thật sao?!”

 

“Muốn biết là thật hay giả thì phải tìm được người này, kiểm tra DNA mới rõ được.” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh trả lời, “Nhanh đi, tối nay còn ăn cơm tất niên.”

 

“Vâng, thưa Thủ trưởng!” Tâm tình xoắn xuýt cả ngày nay của Triệu Lương Trạch lập tức trở nên tốt hơn. Anh ta nhẹ nhàng bước ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng làm việc lại cho Hoắc Thiệu Hằng, ngân nga một điệu nhạc, đi tới máy vi tính của mình vào chương trình tìm người.

 

Hoắc Thiệu Hằng chờ tới khi cửa phòng làm việc của mình đóng lại, mới ngẩng đầu lên từ sau máy tính. Anh nhìn về phía cửa một chút, sau đó cầm điện thoại lên gọi tới phòng bếp trong biệt thự của mình, “… Ừ, Niệm Chi thích ăn sườn hầm ngó sen, các cậu nhớ làm cho cô ấy.”

 

***

 

Trong biệt thự của Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi hí hửng cầm “chiến quả” ngày hôm nay của mình về phòng. Cô phải cẩn thận gói lại một chút, rồi viết thiệp mừng mới tặng đi được.

 

Trong phòng bếp dưới tầng, bảy tám lính công vụ đầu bếp đang khí thế ngất trời chuẩn bị cơm tất niên.

 

Đây là bữa cơm tất niên đầu tiên của Thủ trưởng bọn họ ở trong dinh thự mới, nhất định phải biểu hiện tốt một chút.

 

Vừa rồi Thủ trưởng còn cố ý gọi điện thoại dặn bọn họ làm món sườn hầm ngó sen nên phải lập tức chuẩn bị ngay. Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com

 

Cái khó của món sườn hầm ngó sen này không phải là ở kỹ thuật nấu nướng mà là nguyên liệu nấu ăn. Chỉ có ngó sen tươi mới nhất và xương sườn mềm nhất thì mới có thể làm ra được món ăn này đầy đủ sắc, hương, vị.

 

Trong phòng trữ đông của bọn họ có thịt lợn ngon nhất được cung cấp đặc biệt, đương nhiên cũng có cả xương sườn, nhưng ngó sen tươi lại không có. Ngó sen ướp lạnh sau khi rã đông thì ăn sẽ hơi khô, hương vị không được ngon lắm.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv