Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 518



Chương 520:

 

Triệu Lương Trạch suy nghĩ một chút, ngồi thẳng người trước mặt Cố Niệm Chi, tạo dáng đẹp nhất, cười hỏi cô, “Niệm Chi, em cảm thấy anh Tiểu Trạch thế nào?”

 

“Rất tốt ạ.” Cố Niệm Chi chống hai tay dưới cằm cười híp mắt, “Anh Tiểu Trạch vừa đẹp trai vừa thông minh, còn là cao thủ máy tính nữa! Có một người sư phụ như anh, em phục sát đất luôn ấy!”

 

“Sư phụ á…? Chỉ là sư phụ thôi sao?” Triệu Lương Trạch bĩu môi hỏi, “Em không cảm thấy em có thể thích một người đàn ông như anh Tiểu Trạch sao?”

 

Cố Niệm Chi “Hả?” một tiếng, sau đó ôm bụng cười tới suýt chút nữa co quắp trêи ghế xô-pha, “Anh Tiểu Trạch đừng đùa nữa. Em luôn coi anh với anh Đại Hùng là anh trai cả, kiểu như anh trai ruột luôn ấy, sao có thể có tâm tư nào khác được chứ?”

 

“Như vậy sao…”

 

Lần này Triệu Lương Trạch gãi đầu một cái, cũng cảm thấy rất khôi hài. Mẫu con gái anh ta thích cũng không phải kiểu nũng nịu, dễ thương giống thiếu nữ manga như Cố Niệm Chi, mẫu con gái anh ta thích là…

 

Trong đầu Triệu Lương Trạch chợt hiện lên hình dáng Bạch Duyệt Nhiên, nhất thời không nói gì thêm nữa.

 

Cố Niệm Chi liếc anh ta một cái, không cắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Lương Trạch, đứng dậy khỏi ghế xô-pha, đi tới bên cửa sổ, thấy Hà Chi Sơ đã vào trong phòng thẩm vấn kế bên, khuôn mặt tuấn tú lạnh đi. Anh ta ngồi xuống, gác chân lên, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm khắc nhìn Hoắc Thiệu Hằng, ánh mắt rất nặng nề, nhìn không ra anh ta đang suy nghĩ gì.

 

“Cuối cùng Thiếu tướng Hoắc cũng hạ thấp địa vị, tới gặp mặt nói chuyện trực tiếp với tôi rồi sao?” Hà Chi Sơ cất tiếng lười biếng nói, “Căn phòng mà các anh bố trí cho tôi quá tệ, tôi ở không thoải mái lắm. Nể mặt Niệm Chi, có phải các anh nên đổi một căn phòng nào đó thoải mái hơn một chút cho tôi không?”

 

“Giáo sư Hà có thể cho một lời giải thích hợp lý không? Vì sao nể mặt Niệm Chi thì lại phải bố trí căn phòng khác cho anh?”

 

Hoắc Thiệu Hằng thảnh thơi ngồi đối diện Hà Chi Sơ, giữa hai người cách nhau một chiếc bàn dài hẹp, nhìn giống như hai người đang mở một cuộc họp mặt đối mặt vậy.

 

Những người được đưa tới từ dinh thự của Thủ tướng lần này, tạm thời không tính là kẻ tình nghi thực sự, bởi vậy không dùng phòng thẩm vấn chuyên dụng để tra hỏi.

 

Căn phòng hiện tại bọn họ đang dùng để thẩm vấn, thật ra là căn phòng dùng để tra hỏi các kiểu nhân chứng hỗ trợ điều tra.

 

Hà Chi Sơ đan hai tay vào nhau, đặt lên trêи đùi mình, vẻ mặt vẫn rất lạnh nhạt, thản nhiên nói, “Đơn giản thôi, vì tôi là thầy của Niệm Chi. Chẳng phải người của Đế quốc Hoa Hạ các anh luôn coi trọng việc tôn sư trọng đạo nhất hay sao? Các anh tôn trọng thầy của mình như thế này à?”

 

“Nếu như Giáo sư Hà thật sự coi mình là thầy của Niệm Chi, đương nhiên chúng tôi sẽ dùng cái lễ nghĩa tôn sư trọng đạo để đối xử với Giáo sư Hà.” Hoắc Thiệu Hằng nhìn về phía camera trong căn phòng này rồi cười nói, “Camera trong phòng đã quay hết những lời Giáo sư Hà nói rồi. Hy vọng trí nhớ của Giáo sư Hà sẽ không quá kém, đừng quên mình là thầy của Niệm Chi.”

 

“Tất nhiên tôi sẽ không quên.” Hà Chi Sơ nghiêng người về phía trước, duỗi một tay ra, năm ngón tay như đang đánh đàn, nhẹ nhàng gõ nhịp trêи bàn, “Nhưng Thiếu tướng Hoắc đừng có sử dụng cái câu nói quá lỗi thời “Một ngày là thầy, cả đời là cha” đó để áp vào mối quan hệ thầy trò hiện tại.”

 

Lúc nói lời này, trong đôi mắt hoa đào sóng sánh của anh ta lóe lên ý cười, thần sắc trêи mặt lại không thay đổi gì mấy.

 

Cố Niệm Chi ở phòng kế bên thấy tình hình này, hơn nữa thông qua tai nghe cũng nghe được những gì Hà Chi Sơ nói. Cô không khỏi thở dài, dùng tay che trán, thầm nghĩ không biết rốt cuộc Hà Chi Sơ muốn làm gì.

 

Hoắc Thiệu Hằng hơi nghiêng đầu với Hà Chi Sơ ở đối diện, hiểu rõ Hà Chi Sơ đang muốn chặn trước lời nói của anh.

 

Anh cũng duỗi bàn tay gõ gõ trêи bàn, “Giáo sư Hà, câu nói “Một ngày là thầy, cả đời là cha” ấy xưa nay chưa bao giờ lỗi thời. Đương nhiên, nếu Giáo sư Hà không muốn làm tấm gương cho người khác thì cũng chẳng làm thế nào được. Dù sao chỉ cần không phạm pháp, hoặc bại hoại đạo đức thì chúng tôi cũng có làm gì được Giáo sư Hà đâu. Nhưng tôi tin tưởng ở Niệm Chi, cô ấy là một cô gái tốt, phân rõ phải trái, đúng sai, căm thù những kẻ đạo đức bại hoại tới tận xương tủy nên tôi cũng chẳng mấy lo lắng rằng anh sẽ làm hư được cô ấy.”

 

Sắc mặt Hà Chi Sơ chợt sa sầm xuống, ánh mắt thoáng chốc trở nên vô cùng âm u, “Anh đang sỉ nhục danh dự của tôi?”

 

“Không dám, không dám, tôi chỉ thuận theo lời Giáo sư Hà để phân tích một chút thôi ấy mà.”

 

Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, ngón tay thon dài nắm thành quả đấm, chầm chậm rụt về như một pha quay chậm vậy, tràn đầy vẻ khoa trương và uy hϊế͙p͙.

 

Hà Chi Sơ hơi gật gù, “Không ngờ Thiếu tướng Hoắc còn hiểu logic như thế, quả là nằm ngoài sự dự đoán của tôi.”

 

“Chẳng lẽ Giáo sư Hà đã từng tìm hiểu về tôi sao?” Hoắc Thiệu Hằng ngồi thẳng người dậy, “Xem ra Giáo sư Hà quả là thần thông quảng đại, còn có cả người trong Bộ Quốc phòng Đế quốc Hoa Hạ chúng tôi cơ đấy.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv