Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 485



Chương 487:

 

Đầu Cố Niệm Chi có chút rối bời, trực giác của cô mách bảo chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng nghĩ kĩ thì lại cảm thấy không thể tin vào trực giác được.

 

Tại sao Giáo sư Hà phải làm như thế? Tại sao lại muốn nhằm vào Hoắc thiếu?

 

Cố Niệm Chi không nghĩ ra đáp án.

 

Có lẽ cô loáng thoáng cảm nhận được Hà Chi Sơ đối với cô không giống bình thường, nhưng cô vẫn chưa tự tin đến mức nghĩ mình thuộc dạng “người gặp người mê”, ai gặp cô đều sẽ thích cô, cho nên càng không nắm chắc nguyên nhân tại sao Hà Chi Sơ làm như vậy.

 

Thấy vẻ mặt ngập ngừng của Cố Niệm Chi, trong lòng Hà Chi Sơ mới dễ chịu hơn một chút.

 

Anh ta vẫy tay gọi một nhân viên phục vụ tới, trả lại ly rượu cocktail đã uống hết, hỏi Cố Niệm Chi: “Em có đói không? Muốn ăn gì tôi đi lấy cho.”

 

Quả thật, Cố Niệm Chi cứ căng thẳng là lại thấy hơi đói, cô khẽ gật đầu, “Để em đi lấy cho Giáo sư Hà, thầy thích ăn gì ạ?”

 

“Không cần, sao tôi có thể để một cô bé làm việc này hộ mình được? Như vậy không ga lăng chút nào. Em cũng biết tôi lớn lên ở nước ngoài, không quen với lễ nghi của Đế quốc Hoa Hạ bọn em mà.”

 

Hà Chi Sơ không quên châm chọc việc lúc nãy Cố Niệm Chi nói anh không hiểu tiếng Trung.

 

Mặt Cố Niệm Chi ửng đỏ, ngại ngùng đi theo sau anh ta, lí nhí nói: “Xin lỗi Giáo sư Hà, em không có ý đó…”

 

“Được rồi, không cần xin lỗi tôi, sao tôi giận em thật được chứ?”

 

Nói xong, Hà Chi Sơ lại khẽ xoa đầu cô.

 

Cố Niệm Chi đang không yên lòng nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng nên dường như không nhận ra được giọng điệu cưng chiều của Hà Chi Sơ với cô.

 

***

 

“Thiệu Hằng à, mấy năm nay anh sống thế nào?”

 

Đậu Khanh Ngôn mỉm cười nhìn Hoắc Thiệu Hằng, lấy cho anh một đĩa thức ăn.

 

Sườn bò nướng than, lườn gà rán giòn, thịt dê thì là, còn có thịt xông khói cuốn tôm, thịt càng cua hoàng đế, thêm mấy cái rau xà lách, cà chua bi đỏ, một thìa nước tương thịt cua phomai được để ở góc đĩa.

 

“Em nhớ không sai chứ? Đều là món anh thích đấy.” Đậu Khanh Ngôn cười cong cong khóe mắt, không ngờ trêи khuôn mặt đoan trang, phóng khoáng ấy lại hiện ra chút đáng yêu, dịu dàng, “Trước kia ngày nào em cũng chuẩn bị cho anh những món ăn này.”

 

Hoắc Thiệu Hằng nhận lấy, dùng nĩa xiên thịt dê thì là bỏ ra ngoài, mỉm cười nói: “Cảm ơn, có điều tôi không thích ăn thịt dê.”

 

Đậu Khanh Ngôn hơi sững người, “Hả? Anh không thích ư? Vậy sao trước kia anh không nói?”

 

“Ha ha, không cần thiết phải nói.”

 

Hoắc Thiệu Hằng rất điềm tĩnh, tự nhiên như thường ăn đồ ăn trong đĩa, hoàn toàn không có chỗ nào sơ suất.

 

Đậu Khanh Ngôn vẫn còn đang muốn nói chuyện ngày xưa, Hoắc Thiệu Hằng đã lên tiếng ngăn cản cô ta: “Được rồi, mặc dù cô đã giải ngũ, nhưng vẫn nhớ rõ kỷ luật đấy chứ?”

 

“À…” Đậu Khanh Ngôn khẽ mím môi, không nói chuyện ngày xưa nữa, mà đổi chủ đề khác, mỉm cười nói: “Em sơ ý quá. Nào nào, anh nói em nghe đi, sáu năm nay anh làm gì rồi? Em nghe nói anh đã là Thiếu tướng à? Bây giờ Cục tác chiến đặc biệt thuộc quyền quản lý của anh rồi à?”

 

“Ừ.” Hoắc Thiệu Hằng vừa dùng dao cắt sườn bò thành từng miếng nhỏ, vừa nói: “Trước đây Cục tác chiến đặc biệt vốn là do tôi sáng lập ra mà.”

 

“Đúng vậy, còn em thì thuộc nhóm trợ thủ đầu tiên của anh.” Đậu Khanh Ngôn khẽ nháy mắt với anh ấy, “Còn nhớ ngày đầu tiên đến Cục, bị anh giáo huấn nên em khóc đến nửa đêm, trời còn chưa sáng đã bị gọi dậy ầm ầm, bắt đi tập thể ɖu͙ƈ. Ôi, thời gian đó đúng là như ma quỷ vậy…”

 

Hoắc Thiệu Hằng cũng cười theo một tiếng, thái độ nhẹ nhàng hơn: “Thật ra, nếu cô không xuất ngũ thì cấp bậc của cô hiện tại cũng sẽ không kém người khác.”

 

“Em không chịu khổ được nên đào ngũ đấy!”

 

Đậu Khanh Ngôn cười hi hi ha ha, thần thái vô cùng vui vẻ tự nhiên.

 

Hoắc Thiệu Hằng chỉ thuận miệng nói một câu, cô ta liền cười ngả nghiêng, vô cùng dễ bị chọc cười.

 

***


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv