Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 48



Chương 49: Nhớ em

 

Cố Niệm Chi xoay người, nhân lúc Diệp Tử Đàn không thấy, giơ ngón tay cái với Trần Liệt rồi nói thầm “Cố lên!”

 

Trần Liệt nháy mắt với cô, khuôn mặt tròn trịa hơi xấu hổ, cúi đầu đi theo Diệp Tử Đàn ra ngoài.

 

Cửa lớn đóng “ầm” một tiếng, trong nhà đột nhiên yên tĩnh trở lại.

 

Cố Niệm Chi đứng một mình trong phòng khách vắng vẻ một lúc, sau đó chạy lên chạy xuống trong căn hộ để bật đèn lên.

 

Không ngờ bật xong, cô càng cảm thấy cô đơn hơn, như thể mỗi ngọn đèn ở đây đang chỉ cho cô biết, căn hộ rộng lớn này trống trải đến mức nào.

 



 

Lúc này, ở sân bay thành phố C, Ôn Thủ Ức đã gửi một email trước khi lên máy bay về Đế Đô: “Xin lỗi, các anh đã đụng vào người không nên đụng rồi! Chúng tôi không thể nhận vụ án của ông chủ các anh…”

 

Tiếng loa thông báo lên máy bay vang lên, Ôn Thủ Ức tắt điện thoại, đi về lối dành cho khoang hạng nhất.

 

Khi Ôn Thủ Ức bước vào, cô lập tức trông thấy Hà Chi Sơ đang ngồi trên chiếc ghế rộng rãi và dễ chịu của khoang hạng nhất, nghiêng đầu nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ.

 

“Giáo sư Hà.” Ôn Thủ Ức ngồi xuống ghế bên cạnh, tiện tay kéo chăn lông lên cho anh ta.

 

Hà Chi Sơ không nói gì, chỉ nghiêng người, lẳng lặng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

 



 

Trần Liệt và Diệp Tử Đàn về quân khu, đúng lúc gặp Hoắc Thiệu Hằng đang xuống sân rèn luyện.

 

Thấy Trần Liệt và Diệp Tử Đàn, anh dừng lại ở ven đường.

 

“Hoắc thiếu, chạy việt dã mười cây số ạ?” Diệp Tử Đàn cười híp mắt vẫy tay.

 

Hoắc Thiệu Hằng mặc áo phông màu đen, quần rằn ri màu xanh, ống quần nhét trong bốt quân đội, trên tay kẹp điếu thuốc. Anh đứng dưới bóng đèn đường, từ trên cơ thể vạm vỡ oai phong toát ra khí thế phóng khoáng, khiến người ta chỉ muốn phục tùng dưới chân anh…

 

Trần Liệt và Diệp Tử Đàn không hẹn mà cùng đứng theo tư thế quân đội.

 

“Cậu đến chỗ của Niệm Chi mà? Con bé thế nào rồi? Về trường chưa?” Hoắc Thiệu Hằng hất hàm, ra hiệu cho bọn họ không phải câu nệ.

 

Trần Liệt lắc đầu: “Cơ thể của Niệm Chi rất ổn, tạm thời không có gì bất thường. Em ấy vẫn chưa về trường, sáng hôm sau mới về… đầu tuần như thế đó.”

 

Hoắc Thiệu Hằng rít một hơi thuốc, xua tay với bọn họ.

 

Sau khi Trần Liệt và Diệp Tử Đàn đi rồi, Hoắc Thiệu Hằng đứng một mình dưới tàng cây xum lá, đốm lửa kẹp giữa ngón tay lập lòe không ngừng.

 

Anh lặng lẽ hút hết điếu thuốc, rồi mới trở về cục tác chiến đặc biệt của họ.

 



 

Cố Niệm Chi tắm rửa xong, ngồi một mình trên bệ cửa sổ của căn hộ, ôm gấu bông nhỏ của mình mà lẳng lặng ngắm cảnh nhà nhà sáng đèn ngoài kia.

 

Điện thoại vừa mới sạc đầy pin. Cô bèn mở ra xem, vô số cuộc gọi nhỡ hiện lên, còn có rất nhiều tin nhắn gửi về, đa số là của Mai Hạ Văn.

 

Khoảnh khắc trông thấy những cuộc điện thoại và tin nhắn này, Cố Niệm Chi đang chìm trong cô quạnh bỗng có cảm giác thật lạ.

 

Cảm giác có ai đó mong nhớ thật kỳ lạ…

 

Cô đọc từng tin nhắn một.

 

“Niệm Chi, em đi đâu thế?”

 

“Niệm Chi, nếu tiện nhớ gọi lại cho anh nhé!”

 

“Niệm Chi, nếu không thể gọi điện thì nhắn tin cũng được.”

 

“… Nhắn tin đi, anh vẫn luôn chờ em trả lời.”

 

“Niệm Chi, chúng ta mới xa nhau ba mươi sáu tiếng mười hai phút, anh đã già đi bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được rồi. Lần đầu hiểu được thế nào gọi là một ngày không gặp như cách ba thu…”

 

“Đêm đến ăn cơm cùng mọi người, tuy đông vui và náo nhiệt là thế, nhưng anh như người lạc đường giữa phố xá sầm uất vậy. Những phồn hoa náo nhiệt kia không thuộc về anh, anh chỉ muốn ở bên em, vĩnh viễn sánh cùng trời đất…”

 

“Nhớ em, nhớ em, nhớ em…”

 

Tin nhắn cuối cùng không có gì khác, chỉ toàn là tên của cô, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần: “Cố Niệm Chi, Cố Niệm Chi, Cố Niệm Chi…”

 

Cố Niệm Chi tì cằm lên đầu con gấu bông trong lòng mình, nghĩ thầm con nhà giàu như Mai Hạ Văn cũng văn vẻ thế sao, xem tin nhắn cậu ta viết toàn là lời văn hoa.

 

Ngón tay vuốt nhẹ trên điện thoại hồi lâu, cuối cùng cô quyết định gọi điện thoại cho cậu ta.

 

“Niệm Chi? Em về rồi à?!” Bên kia mới đổ chuông một lần, Mai Hạ Văn đã bắt máy, rõ ràng vẫn luôn chờ điện thoại của cô.

 

Cố Niệm Chi chợt cảm động, thấp giọng “ừ” một tiếng, dịu dàng nói: “Người nhà đến đưa em lên núi chơi, tín hiệu bên kia không tốt lắm…”

 

Mai Hạ Văn thở hắt một hơi, vừa lái xe vừa nói: “Bây giờ anh đang trên đường về trường, có cần anh qua đón em về cùng không?”

 

Giọng của cậu ta mang theo ý cười rõ rệt, vì một cuộc điện thoại của Cố Niệm Chị mà tâm trạng u ám mấy ngày qua đã tiêu tan theo mây khói, cả người tràn đầy sức sống như trăm hoa nở rộ.

 

Đề nghị của Mai Hạ Văn quá cám dỗ, Cố Niệm Chi phát hiện ra mình không thể từ chối được, vì cô thật sự không muốn cô đơn ở đây một đêm.

 

Trước kia, thỉnh thoảng Hoắc Thiệu Hằng có họp khẩn vào cuối tuần, không đến đây với cô, nhưng khi ấy, cô không hề cảm thấy cô đơn.

 

Vì trong tiềm thức, cô vẫn cho rằng dù anh có ở đây hay không thì cuối cùng anh vẫn sẽ trở về.

 

Nhưng một tuần gần đây, cô luôn có cảm giác rằng Hoắc Thiệu Hằng ngày một xa cách mình…

 

Cố Niệm Chi chỉ do dự mười giây rồi quả quyết nói: “Vậy anh tiện đường tới đón em được không?”

 

Không muốn cô đơn lẻ loi ở đây, cô vẫn nên trở về ký túc xá đông vui thì mới ngủ một giấc thật ngon được.

 

Mai Hạ Văn vui mừng không thôi, vội vàng bẻ lái, vừa đi về hướng khu Phong Nhã của Cố Niệm Chi, vừa nói: “Khoảng hai mươi phút nữa anh sẽ đến chỗ em, tầm mười giờ nhé.”

 

Cố Niệm Chi nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, cười nói: “Em chờ anh ở cửa khu nhà.”

 

Cô tắm vội tắm vàng mười mấy phút, sau đó thu dọn đồ đạc của mình, đeo ba lô và ôm vali hành lý nhỏ ra cửa.

 



 

Khi Hoắc Thiệu Hằng giải quyết xong công việc, anh liếc qua đồng hồ đeo tay, thấy đã gần mười giờ đêm rồi.

 

Anh lấy điện thoại di động ra, nghĩ Cố Niệm Chi đã ngủ rồi nên không gọi cho cô, mà gọi cho thành viên của cục tác chiến đặc biệt đang ngầm bảo vệ cô.

 

Sau bất trắc xảy ra vào hai tuần trước, Hoắc Thiệu Hằng đã âm thầm bố trí người, nâng cao mức độ bảo vệ Cố Niệm Chi.

 

Vì Hoắc Thiệu Hằng là người giám hộ, nên nhân lực ngầm bảo vệ Cố Niệm Chi đều đến từ cục tác chiến đặc biệt của bọn họ.

 

Người kia nhận điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, vội vàng nhỏ giọng báo cáo: “… Cô Cố mới ra khỏi khu nhà, đang đứng ở cổng như chờ ai đó.”

 

“Đã muộn thế này rồi con bé còn chờ ai?” Hoắc Thiệu Hằng bật máy tính lên, con trỏ chuột di đến một phần mềm, cuối cùng vẫn rời đi, không mở phần mềm đặc biệt kia lên.

 

Người ở đầu dây bên kia đang định trả lời không biết, vừa quay đầu lại đã thấy một chiếc Buick lái tới. Mai Hạ Văn, lớp trưởng lớp đại học của Cố Niệm Chi bước xuống xe.

 

Người kia mau chóng báo cáo chi tiết với Hoắc Thiệu Hằng: “Chắc là đang chờ Mai Hạ Văn, lớp trưởng lớp đại học của cô ấy.”

 

Hoắc Thiệu Hằng cúp máy, quẳng chiếc điện thoại công việc lên bàn sách, đi đến ban công, vừa châm một điếu thuốc, vừa đeo tai nghe Bluetooth đặc chế đa năng lên, cuối cùng gọi điện thoại ngoại tuyến cho Cố Niệm Chi.

 

Cố Niệm Chi ngồi vào xe của Mai Hạ Văn, đang nói chuyện phiếm với cậu ta thì điện thoại đổ chuông. Cô cúi đầu xem thử, trên màn hình hiện lên số của Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc thiếu có lẽ sẽ không gọi đến vào giờ này, cô đoán chắc người gọi là Triệu Lương Trạch.

 

Cố Niệm Chi biếng nhác nhận điện thoại, “A lô” một tiếng.

 

Giọng cô trong đêm khuya hơi khàn khàn, mang theo vài phần mê hoặc từ trong cốt tủy.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv