Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 432



Chương 434:

 

Bất kể là tướng mạo, nhân phẩm hay sự thông minh, giáo dưỡng thì Bạch Cẩn Nghi đều thua xa Tống Cẩm Ninh. Điều duy nhất bà ta hơn được Tống Cẩm Ninh có lẽ cũng chỉ có gia thế của bà ta mà thôi.

 

Dù sao một gia tộc tiếng tăm lừng lẫy như nhà họ Bạch, lắm chi nhiều nhánh thì một gia đình chỉ chú trọng khoa học như nhà họ Tống thực sự không thể so sánh được.

 

Hơn nữa, hình như nhà họ Tống cũng không phải gia tộc lớn gì, bởi vì Cố Niệm Chi chưa từng nghe Hoắc Thiệu Hằng nhắc tới bất kỳ bạn bè, họ hàng nào bên ngoại của mình. Nếu nhà họ Tống có họ hàng thì có lẽ sẽ không để Tống Cẩm Ninh bị đối xử như vậy suốt mười sáu năm nay.

 

“Bác Tống, bác cứ yên tâm, cháu sẽ lập tức tìm điện thoại của Phòng Giám định Tư pháp Đế đô rồi đích thân mang bức thư này qua đó, nhờ bọn họ giám định xem bức thư này được viết vào lúc nào. Cho dù không chính xác tuyệt đối là ngày nào nhưng ít nhất cũng biết được là tháng nào năm nào.”

 

Cố Niệm Chi nhớ từng có lần học qua một bài về vụ kiện có liên quan đến di chúc, Trung tâm Giám định Tư pháp của Đế đô đã đưa được ra kết quả giám định về thời gian ký tên của di chúc.

 

Nếu Tống Cẩm Ninh không nhớ sai thì bức thư này không phải được viết trước khi phòng thí nghiệm xảy ra sự cố mà là một ngày nào đó trong mười sáu năm sau khi xảy ra sự cố này. Như vậy cũng có thể chứng minh mọi chuyện hoàn toàn không liên quan đến Tống Cẩm Ninh.

 

Mười sáu năm nay bà mắc phải căn bệnh thần kinh nghiêm trọng, nhưng trong lúc ý thức bản thân không tỉnh táo lại viết ra những lời lẽ triền miên lưu luyến như trong bức thư tình kia. Vậy thì… có thể phỏng đoán là có người dụ dỗ bà viết như vậy.

 

Người đó sẽ là ai đây?

 

Vấn đề này rất dễ khoanh vùng, không phải Bạch Cẩn Nghi thì chính là Hoắc Gia Lan thôi.

 

Cân nhắc đến vấn đề Hoắc Quan Nguyên là người nhận của bức thư này thì Hoắc Gia Lan có thể thoát khỏi hiềm nghi, vậy chỉ còn lại một mình Bạch Cẩn Nghi mà thôi.

 

Hơn nữa, Tống Cẩm Ninh vẫn luôn nhớ rõ Bạch Cẩn Nghi, cũng cho phép bà ta đến bên cạnh mình. Cuối cùng đối tượng tình nghi chỉ còn một người: Bạch Cẩn Nghi.

 

Tống Cẩm Ninh im lặng hồi lâu, dường như cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Nhưng bà không có chút ký ức nào suốt mười sáu năm nay nên thông tin của bà còn không bằng Cố Niệm Chi, bởi vậy rất khó để có thể đưa ra một kết luận chắc chắn.

 

Bà lẩm bẩm hỏi: “… Người này sẽ là ai nhỉ? Rốt cuộc mục đích của người đó là gì?”

 

Cố Niệm Chi đứng dậy rót một cốc sữa ấm cho Tống Cẩm Ninh rồi đặt vào tay bà: “Bác Tống, cháu có một đối tượng tình nghi, đó chính là Bạch Cẩn Nghi bạn thân của bác.”

 

Cũng chính là Bạch Cẩn Nghi đã cướp mất chồng của Tống Cẩm Ninh.

 

Tống Cẩm Ninh ôm cốc sữa ấm, khẽ lắc đầu cười khổ: “Bạch Cẩn Nghi không phải bạn thân của bác, nhưng bác với cô ta là bạn bè và cũng là bạn học khá tốt của nhau.”

 

“… Vâng, không khác lắm ạ!” Cố Niệm Chi không so đo câu từ với Tống Cẩm Ninh, “Xét theo thủ đoạn, thời gian và động cơ gây án thì bà ta đều phù hợp tất cả các điều kiện. Cho nên, nếu bức thư này được chứng minh là bác viết sau khi đã mất đi sự tỉnh táo thì có thể đưa ra tòa án để kiện bà ta rồi.”

 

“Thủ đoạn và thời gian thì có thể giải thích, nhưng còn động cơ thì bác rất khó hiểu.” Hàng lông mày không tô mà đậm của Tống Cẩm Ninh hơi nhíu lại, “Thiệu Hằng nói với bác là hiện giờ cô ta đang là bạn gái của Quan Thần… chồng cũ của bác, nhưng rõ ràng người trong lòng cô ta không phải Hoắc Quan Thần mà là Hoắc Quan Nguyên, anh trai ông ấy. Cháu nói xem, tại sao cô ta lại muốn bác viết một lá thư như vậy cho Hoắc Quan Nguyên chứ?”

 

“Hả? À…” Cái miệng nhỏ nhắn như củ ấu của Cố Niệm Chi đã há hốc ra giống như một quả vải đỏ mọng bé xinh vậy. Đôi mắt to tròn như tự mang hiệu ứng làm đẹp ấy cũng trợn tròn cả lên. Dù cô không nói tiếng nào nhưng Tống Cẩm Ninh vẫn hiểu ý của cô. Bà vừa bực mình cũng vừa buồn cười nói: “Niệm Chi, vẻ mặt của con thế này là sao đây? Chẳng lẽ tin tức này khiến con rất khϊế͙p͙ sợ à?”

 

Đâu chỉ là khϊế͙p͙ sợ thôi đâu, mà phải là kinh hoàng luôn ấy chứ…

 

Cố Niệm Chi thầm phỉ nhổ trong lòng.

 

Thảo nào mà Hoắc Thiệu Hằng lại nói trước với cô rằng những chuyện bọn họ biết trước đây chỉ là chuyện từ một góc độ. Bây giờ, những gì Tống Cẩm Ninh đưa ra chính là một góc độ khác của câu chuyện.

 

Cô vốn cho rằng mọi chuyện là do Bạch Cẩn Nghi muốn cướp Hoắc Quan Thần, chồng của bạn thân cho nên mới thừa cơ phòng thí nghiệm xảy ra sự cố mà bạn thân thì không còn tỉnh táo liền âm thầm quyến rũ Hoắc Quan Thần, chồng của cô ấy. Sau đó, bà ta ngụy tạo ra một bức thư tình để hủy diệt thanh danh của Tống Cẩm Ninh khiến Hoắc Quan Thần cảm thấy mình bị cắm sừng nên tức giận đòi ly hôn, Bạch Cẩn Nghi nhân cơ hội đó tiếp cận Hoắc Quan Thần rồi ở lại bên cạnh ông ta…

 

Nhưng bây giờ, nhờ có Tống Cẩm Ninh cô mới biết rằng, thật ra, người Bạch Cẩn Nghi thích lại là một người khác. Người này cũng không phải ai khác mà chính là anh cả Hoắc Quan Nguyên của Hoắc Quan Thần, cũng chính là bố của Hoắc Gia Lan.

 

Màn kịch này có vẻ hơi lớn quá rồi…

 

Nhớ tới gương mặt chua ngoa, cay nghiệt đầy căm hận của Hoắc Gia Lan đối với “hồ ly tinh” Tống Cẩm Ninh đã quyến rũ bố cô ta thì Cố Niệm Chi cũng không nhịn được nữa, cúi đầu xuống cười run cả hai vai.

 

“Cháu cười gì vậy?” Tống Cẩm Ninh càng kinh ngạc, “Chẳng lẽ bác đã nói lời gì không nên nói rồi sao?”

 

“Không phải, không phải ạ… Bác Tống, bác đừng hiểu lầm, cháu chỉ đang nghĩ tới chuyện khác nên mới không nhịn cười được thôi.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv