Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 390



Lúc này Hoắc Thiệu Hằng mới liếc mắt qua, chỉ một cái liếc mắt, Cố Niệm Chi liền ngoan ngoãn ngậm miệng, an phận đi bên cạnh anh về phía trước.

 

Diệp Tử Đàn ở cách đó không xa nhìn họ đi vào. Trần Liệt không dám trêu chọc Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi nữa, nhưng anh ta cũng không cam tâm bị Cố Niệm Chi hạ gục hoàn toàn như vậy, bèn thấp giọng thì thầm: “Hỏi thế gian tình là gì mà con mẹ nó như nước muối đổ đậu phụ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”

 

Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.

 

Đầu Cố Niệm Chi đầy vạch đen!

 

Ba người bước đến bậc thềm của cửa dinh thự, Diệp Tử Đàn lập tức đứng nghiêm chào điều lệnh với Hoắc Thiệu Hằng và Trần Liệt: “Báo cáo Thủ trưởng, phòng phẫu thuật đã sẵn sàng!”

 

Nét mặt của hai người Hoắc Thiệu Hằng và Trần Liệt lập tức trở nên nghiêm túc.

 

“Mẹ anh thì sao?”

 

Trần Liệt hỏi Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng nhìn Diệp Tử Đàn: “Bác sĩ Diệp vừa đưa mẹ tôi vào trong rồi.”

 

Diệp Tử Đàn vội đáp: “Bệnh nhân đã được gây mê, đang ở trong phòng phẫu thuật B.”

 

Trần Liệt gật đầu, quan sát Cố Niệm Chi từ trêи xuống dưới, lại nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng: “Anh đã nói hết với Niệm Chi chưa?”

 

Hoắc Thiệu Hằng hiểu rõ ý của anh ta, ừm một tiếng: “Niệm Chi, em sẵn sàng chưa?”

 

“Em sẵn sàng rồi.” Cố Niệm Chi lập tức trả lời, thậm chí còn cởi áo khoác, xắn tay áo của chiếc áo len cashmere lên, để lộ cánh tay nhỏ bé trắng trẻo của mình: “Anh xem, lúc nào cũng sẵn sàng!”

 

Hoắc Thiệu Hằng á khẩu với cô.

 

Trần Liệt mỉm cười kéo tay áo của Cố Niệm Chi xuống: “Đi thôi, đi theo anh.”

 

Cố Niệm Chi đi cùng Trần Liệt vào trong phòng phẫu thuật A.

 

Diệp Tử Đàn mặc áo choàng phẫu thuật vô trùng, đeo hai chiếc găng tay y tế dài tới khuỷu tay, trêи mặt đeo khẩu trang y tế lớn màu xanh, trang bị đầy đủ đứng đợi bên cạnh một chiếc ghế phẫu thuật vô cùng cao cấp.

 

Chiếc ghế phẫu thuật này được đích thân Trần Liệt thiết kế và được chế tạo đặc biệt bởi thợ thủ công giỏi nhất, công xưởng tiên tiến nhất của Quân đội Đế quốc.

 

So với giường phẫu thuật thì sử dụng chiếc ghế này thuận tiện hơn, chức năng cũng hoàn thiện hơn.

 

Bên ngoài phòng phẫu thuật A là một phòng nghỉ kiêm phòng trà nhỏ.

 

Trần Liệt đặt chiếc vali xuống, bảo hai lính công vụ mặc bộ đồ phẫu thuật khử trùng xách chiếc vali vào phòng trong còn mình thì ngồi nói chuyện với Cố Niệm Chi ở phòng ngoài.

 

“Niệm Chi, em đã thật sự sẵn sàng chưa? Em có tự nguyện không?” Trần Liệt vô cùng nghiêm túc hỏi: “Em không cần quan tâm đến Hoắc thiếu. Em nói cho anh Trần nghe, em có thật sự tự nguyện làm việc này không?”

 

Cố Niệm Chi thu lại nét mặt tươi cười, nghiêm túc nói: “Anh Trần, em thật sự chân thành. Em muốn giúp bác Tống, em nghĩ bệnh của bác ấy có thể chữa khỏi được. Nếu em thật sự có thể giúp bác ấy, anh không cần phải nương tay, cần bao nhiêu tủy xương thì cứ lấy bấy nhiêu tủy xương. Em còn rất trẻ, em không sợ.”

 

Trần Liệt xúc động nhìn cô ấy, nhắm mắt lại, thì thầm nói: “Niệm Chi, em… em sẽ không trách bọn anh chứ?”

 

“Tại sao phải trách các anh?” Cố Niệm Chi không hiểu: “Các anh đã cứu mạng em, trước đến giờ em luôn cho rằng mình không có cơ hội báo đáp các anh cơ. Bây giờ có cơ hội để em trả ơn các anh, em mừng còn không kịp ấy chứ. Anh Trần, anh đang nói gì vậy?”

 

Trần Liệt cười toe toét: “Phải, là anh nghĩ nhiều rồi, Niệm Chi tuyệt thật đấy! Ok, em vào phòng khử trùng năm phút nhé! Lúc đi ra thì thay đồ phẫu thuật, sau đó đi vào căn phòng bên trong tìm bác sĩ Diệp, cô ấy sẽ gây mê toàn thân cho em.”

 

Cố Niệm Chi chăm chú lắng nghe, nhắc lại các bước và quy trình với Trần Liệt một lượt, sau đó mới đi vào phòng khử trùng ở bên trong.

 

Trần Liệt đi sang bên phòng khử trùng của nam, mặc đủ bộ áo choàng phẫu thuật rồi đến phòng A để lắp ráp các dụng cụ máy móc tinh vi của mình.

 

Diệp Tử Đàn ở bên cạnh làm phụ tá cho anh ta. Hai người hợp tác nên rất nhanh đã chuẩn bị xong được các dụng cụ phẫu thuật cần thiết.

 

“Bà Tống đang ở phòng B, đã được gây mê.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv