Chương 37: Khách không mời mà đến (2)
“Trợ lý của Giáo sư Hà Chi Sơ?” Tâm trạng Cố Niệm Chi chùng xuống: “Bên phía Giáo sư Hà có chuyện gì ạ?”
Mới sáng nay cô và Giáo sư Hà thống nhất với nhau là sáng mai sẽ phỏng vấn xong, chẳng lẽ còn chưa đến tối đã có chuyện rồi sao?
“Em rảnh không? Chúng ta đi uống một chén đi.” Ôn Thủ Ức không trả lời thẳng vào câu hỏi của Cố Niệm Chi mà nhẹ nhàng hỏi.
Ánh mắt Ôn Thủ Ức rất dịu dàng và ấm áp, lúc nhìn Cố Niệm Chi lại cực kỳ chăm chú và thân thiện, cô còn quay lại mở cửa xe mời Cố Niệm Chi .
Cố Niệm Chi híp mắt quan sát Ôn Thủ Ức, nhớ đến cuộc gặp với người phụ nữ này vào sáng nay.
Lúc ấy cô đang gọi cho Hà Chi Sơ thì Ôn Thủ Ức bước ra từ phòng bên cạnh, gõ cửa rồi đi vào phòng anh ta.
Hơn nữa Mai Hạ Văn cũng đã nói với cô rằng Hà Chi Sơ có một trợ giảng.
Là người phụ nữ này?
Rốt cuộc tại sao cô ấy lại đến tìm mình?
Bây giờ, cuộc phỏng vấn tám giờ sáng mai là việc quan trọng nhất của Cố Niệm Chi, cô không muốn để bất kỳ chuyện gì làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình cả.
“Trợ giảng Ôn, có gì thì chị cứ nói luôn đi ạ. Sáng mai em có buổi phỏng vấn, tối nay em muốn ôn bài.” Cố Niệm Chi lễ phép từ chối.
Thật ra với tư cách là sinh viên giỏi, tối nay cô cũng chẳng cần phải đọc sách để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn sáng mai làm gì.
Ôn Thủ Ức hơi bất ngờ nhìn cô, cười nói: “Nhưng chuyện tôi định nói với em hôm nay lại có liên quan rất mật thiết với buổi phỏng vấn ngày mai đấy.”
“Vậy sao? Giáo sư Hà bảo chị đến đây à?” Cố Niệm Chi lấy điện thoại của mình ra, định bấm số điện thoại của phòng Hà Chi Sơ, “Để em xác nhận lại đã.”
Ôn Thủ Ức vội vàng ngăn cô lại, cười khổ: “Cô nhóc này, sao lại cảnh giác thế? Tôi có ý tốt nên mới khuyên em mà em lại nghĩ tôi muốn hại em à?”
Cố Niệm Chi lướt ngón tay trên màn hình di động, cười vô hại: “Sao trợ giảng Ôn lại nói thế? Vốn dĩ chúng ta cũng chẳng quen biết gì nhau, sao trợ giảng Ôn lại phải hại em chứ? Em không hề nghĩ đến chuyện hoang đường như vậy đâu.”
“Vậy em vừa từ chối không đi uống với tôi, lại còn đòi gọi cho Giáo sư Hà, chẳng phải là đang đề phòng tôi còn gì?” Ôn Thủ Ức thở dài một tiếng, nhìn Cố Niệm Chi lắc đầu: “Không có tác dụng đâu, dù em có cố gắng đến mấy cũng không có tác dụng gì đâu.”
Bây giờ điều Cố Niệm Chi không cần nhất chính là một người đả kích niềm hy vọng cuối cùng của cô.
Cô giận tái mặt, thản nhiên nói: “Trước giờ tôi là người dù hết hy vọng, nhưng chỉ cần chưa đến bước đường cùng thì tuyệt đối không bao giờ quay đầu lại. Cho nên, dù vô vọng nhưng chị cứ chờ đến khi tôi đâm đầu vào tường xong hãy nói cũng không muộn.”
“Tôi vừa gặp đã thấy thích em nên không muốn em bị tổn thương vì chuyện bị loại.” Giọng điệu Ôn Thủ Ức lại càng thương tiếc: “Niệm Chi, tôi có thể gọi em là Niệm Chi không?”
Cố Niệm Chi nhấc tay: “Xin cứ tự nhiên.”
“Niệm Chi, em rất ưu tú, cực kỳ ưu tú, dù nhìn từ góc độ nào em cũng sẽ trở thành một nữ luật sư xuất sắc nhất, tiền đồ của em cũng rất rộng mở.”
“Cảm ơn, bản thân tôi cũng nghĩ vậy.” Cố Niệm Chi tự tin đáp, nhưng thật ra cô đang thầm đoán xem rốt cuộc Ôn Thủ Ức có ý gì.
“Em rất tự tin.” Ôn Thủ Ức mỉm cười: “Nhưng em biết không? Em đắc tội Giáo sư Hà mất rồi. Chị đã đi theo anh ấy nhiều năm, chưa từng thấy ai chống đối anh ấy như vậy bao giờ. Hôm nay chị cố ý đến nhắc nhở em, một khi em đã để lại ấn tượng xấu với một người, dù em có cố gắng đến mấy thì cũng không thể xóa bỏ đi ác cảm của người đó đối với mình. Dưới quyền một người như vậy thì dù em có nhận được cơ hội nhập học thì sau này cũng sẽ chẳng có tiền đồ gì. Hà cớ gì mà phải cố chấp treo cổ trên một thân cây?”
Cố Niệm Chi nhíu mày, rất không hài lòng với câu nói “cố chấp treo cổ trên một thân cây” của Ôn Thủ Ức. Tay cầm điện thoại khoanh trước ngực, thản nhiên nói: “Có phải ý của trợ giảng Ôn đang nói Giáo sư Hà là một người dối trá? Hai mặt? Trước mặt một đằng sau lưng một nẻo?”
“… Câu nào của tôi khiến em hiểu nhầm như vậy?” Vẻ mặt Ôn Thủ Ức lập tức thay đổi, như vừa bị ai tát:“Giáo sư Hà là người có tấm lòng rộng mở, quang minh lỗi lạc, nào đâu có dối trá gì?”
“Giáo sư Hà đã là người quang minh lỗi lạc, không phải loại tiểu nhân hai mặt thì tại sao chị lại phải nói mấy lời này với tôi?”
“Tôi muốn khuyên em đừng đi vào chỗ bế tắc, chỉ muốn nhận mỗi Giáo sư Hà. Em đắc tội với anh ấy khiến anh ấy không vui, sau này có đi theo cũng chẳng có tiền đồ gì. Không tin em cứ thử đi hỏi các nghiên cứu sinh đàn anh đàn chị của em xem, xem có ai gây sự với giáo viên của mình mà có kết quả tốt không?”
Cố Niệm Chi cười khẽ, còn giậm chân theo nhịp: “Nói đi nói lại thì chị vẫn đang ám chỉ Giáo sư Hà là một tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Tôi không biết mình có tài cán gì mà lại được trợ giảng Ôn ưu ái, không tiếc công bôi nhọ cả sếp của mình chỉ vì nghĩ cho tiền đồ của tôi…”
“Nói qua nói lại, em vẫn không tin tôi à?” Ôn Thủ Ức trầm ngâm nhìn chằm chằm vào cô, một tay di di màn hình điện thoại di động, sắc mặt cực kỳ đau lòng.
“Chị không cho tôi một lý do để tin phục.” Cố Niệm Chi không do dự nói: “Chị đi theo Giáo sư Hà lâu như vậy, quan hệ giữa hai người gần gũi như thế, nhưng chị lại không hề giữ gìn hình tượng của Giáo sư Hà trước mặt người ngoài, lại còn ám chỉ phẩm hạnh thầy ấy không tốt. Chị và tôi cũng chỉ là bèo nước gặp nhau thôi, nhưng chị lại ra vẻ hết lòng hết dạ vì tiền đồ của tôi. Xin lỗi trợ giảng Ôn, trí tưởng tượng của tôi không đủ phong phú, không thể nghĩ ra được lý do tại sao chị lại làm như vậy.”
“Đã vậy thì tôi cũng không nói nhiều nữa, tôi thật sự không đành lòng thấy một người có tài như em lại tự hủy tiền đồ của mình.” Ôn Thủ Ức ngồi vào xe: “Em không muốn thì thôi, tôi chỉ nói vậy.” Nói xong cô ta nổ máy, từ từ lái xe rời đi.
Cố Niệm Chi nhìn chằm chằm vào đuôi xe, hừ một câu “không hiểu nổi” rồi đi lên lầu.
Mãi đến khi gần tắt điện ba người khác trong ký túc mới quay về.
Phương Trà Xanh thi đỗ nghiên cứu sinh của đại học Chính trị và Pháp luật thủ đô Đế Quốc, đang trong quá trình làm quen với các đàn anh bên đó.
Tào nương nương được vào cơ quan luật sư hành chính lớn nhất, bây giờ đang chuẩn bị thi lấy bằng luật sư.
Yêu Cơ cũng muốn đến thủ đô Đế Quốc, nhưng cô ấy lại phải quay về làm ở văn phòng luật của công ty gia đình.
Sắp tốt nghiệp, ai cũng bận rộn.
Mọi người trong ký túc cười nói với nhau vài ba câu rồi lần lượt tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Cố Niệm Chi nằm trên giường lướt điện thoại, đã nghĩ ra được bảy tám chục lý do cho hành động của Ôn Thủ Ức hôm nay, nhưng không thấy lý do nào thuyết phục.
Cũng may hôm nay cô nghĩ nhiều, nên đã lén ghi âm lại cuộc trò chuyện của hai người vào điện thoại.
Vì lý do an toàn, cô còn gửi thêm một bản sao vào máy tính của mình ở khu chung cư Phong Nhã.
Trong lúc Cố Niệm Chi còn đang trằn trọc suy nghĩ thì Ôn Thủ Ức cũng ngồi trong phòng làm việc của mình, mở điện thoại chuyển bản ghi âm cuộc nói chuyện hôm nay với Cố Niệm Chi vào trong máy tính.
Vì cô ta cũng ghi âm lại một bản.
Ôn Thủ Ức bật bản ghi âm trên laptop, ngồi trên ghế sofa tập trung nghe lại cuộc trò chuyện này, sau đó khẽ lắc đầu, rũmắt thở dài.
Giờ chỉ có thể đợi xem sáng mai mọi chuyện sẽ ra sao.