Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 354



“Làm gì có ai không có khuyết điểm chứ?” Hoắc Thiệu Hằng bật cười, “Niệm Chi à, đừng nghĩ quá tốt về đàn ông.” Anh khựng lại một chút, rồi lại hỏi tiếp: “Cậu ta là ai thế?”

 

Khi hỏi điều này, ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng không nhìn Cố Niệm Chi mà nhìn lên nóc giường sập gụ.

 

Anh chờ mãi một lúc lâu, phát hiện ra Cố Niệm Chi vẫn không nói một tiếng nào. Anh nghiêng đầu nhìn thử mới thấy, hóa ra cô đã ngủ mất rồi.

 

Hoắc Thiệu Hằng lặng lẽ nhìn cô một lúc, cúi người xuống hôn lên trán cô một cái.

 

Khi đôi môi nóng hổi chạm vào vầng trán sáng bóng của cô, anh lại có cảm giác như bị điện giật vậy.

 

Hoắc Thiệu Hằng hơi khựng lại một chút mới từ từ buông cô ra, khẽ vuốt ve mặt Cố Niệm Chi rồi đứng lên, sắc mặt rất phức tạp.

 

Trong lòng cô bé con này, thích và không thích chỉ là hai việc vô cùng đơn giản, vô cùng thuần túy.

 

Nhưng nếu hai người thật sự muốn ở cạnh nhau, không thể chỉ dựa vào mỗi việc thích hay không thích để quyết định được.

 

Hoắc Thiệu Hằng chỉnh lại cổ áo, đẩy cửa phòng đơn đi ra ngoài.

 

Ở bên ngoài, mấy người Tiết Tịnh Giang đã quay lại, đang gân cổ hát karaoke.

 

Hoắc Thiệu Hằng đi ra ghế xô-pha ngồi, Hồng Tử Kỳ vội qua nói chuyện với anh: “Hoắc thiếu này, tôi hỏi một chút, có phải cậu rất thân thiết với Cố Yên Nhiên, nữ đại gia của Barbados không?”

 

“Không thân.” Hoắc Thiệu Hằng trả lời ngắn gọn, “Sao lại hỏi vậy?”

 

“Là thế này, không phải cô ta muốn chuyển tài sản qua quốc gia của chúng ta sao? Cô ta muốn đầu tư lớn vào một số lĩnh vực. Vừa khéo tôi, Tiết ngốc nghếch và Tiểu Thôi đang có một hạng mục, người của bên Cố Yên Nhiên kia đã qua xem và rất hài lòng, có ý định đầu tư. Có điều, bọn tôi không biết rõ về cô ta lắm, nghe nói cậu đã từng giúp cô ta một việc lớn, cho nên muốn hỏi cậu một chút.” Hồng Tử Kỳ nói một mạch, rồi lại nói tiếp: “Nhưng cậu đừng cảm thấy trách nhiệm hay gì cả, chuyện này không cần cậu phải vì việc tư mà ảnh hưởng đến việc công đâu. Công là công, tư là tư, bọn tôi chỉ hỏi thăm một chút xem cô ta có phải là một đại gia thật hay không thôi, nhỡ đâu là một kẻ lừa đảo thì xấu hổ lắm.”

 

“Ồ.” Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, “Không đến nỗi là lừa đảo, nhà họ Cố ở Barbados quả thực là giàu hơn cả một quốc gia. Đương nhiên quốc gia này cũng nhỏ thôi, đừng nghĩ thế lực của bọn họ quá lớn.”

 

Khi bọn họ bắt đầu nói về việc làm ăn, Thôi Bách Văn và Tiết Tịnh Giang cũng đi tới, Bạch Thiên Quần ở bên cạnh không nói tiếng nào.

 

Chờ họ nói xong, Bạch Thiên Quần mới khẽ vuốt mặt một cái, nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, cậu có biết về việc của chú Hai tôi không?”

 

“Không. Sao thế?”

 

Cách Hoắc Thiệu Hằng nói hoàn toàn không có sơ hở. Có lẽ, ngay cả Âm Thế Hùng là người đã cùng anh hành động, khi trông thấy bộ dạng này của anh cũng sẽ cảm thấy nhiệm vụ mình làm lúc trước là ảo giác, căn bản là một việc chưa từng xảy ra.

 

Bạch Thiên Quần đau khổ nói: “Người nhà tôi nghĩ rằng, mặc dù chú Hai đã phạm sai lầm lớn, nhưng người thì cũng đã chết rồi, có thể đưa thi hài chú ấy về nước để chôn cất cùng với người trong gia tộc được không. Chứ để chỉ một mình chú ấy phiêu bạt ở nơi đất khách quê người…”

 

Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng hơi nheo lại gần như không thể nhận ra, một tia sáng chợt lướt qua trong mắt. Anh cụp mắt xuống, một tay vỗ lên chân, lắc đầu nói, “Việc này nói với tôi không có tác dụng gì đâu. Nếu cậu có nguyện vọng thì lời nói của chi trưởng nhà họ Bạch các cậu có thể có trọng lượng đấy.”

 

Cũng chính là chi của Bạch Duyệt Nhiên.

 

Bọn họ không tán thành việc đưa di hài Bạch Dư Sinh về.

 

Bạch Thiên Quần không còn cách nào, đành buông tay nói: “Thôi được rồi, tôi cũng biết chú Hai đã quá sai lầm nên có kết cục này cũng đáng đời. Việc người nhà dặn dò tôi đã làm xong, khi nào quay về cũng dễ ăn nói với mọi người.”

 

Hoắc Thiệu Hằng lại mỉm cười, quay đầu hỏi mấy người Tiết Tịnh Giang về hạng mục họ muốn làm.

 

Khi mấy người đàn ông nói đến chuyện chính sự, thời gian trôi qua nhanh vô cùng.

 

Lúc Cố Niệm Chi tỉnh lại cũng đã hơn bốn giờ chiều rồi. Đầu cô vẫn rất choáng váng, không hề khá hơn chút nào sau giấc ngủ. Cô nằm trêи giường một lúc thì nghe thấy có tiếng động ở ngoài cửa, sau đó là Hoắc Thiệu Hằng đi vào.

 

“Ồ? Cháu tỉnh rồi à? Ra ăn bữa tối đi, ngoài kia dọn xong hết rồi.”

 

Hoắc Thiệu Hằng đứng thẳng tắp phía trước giường, cụp mắt nhìn xuống phía cô.

 

Cố Niệm Chi chưa thích ứng được với ánh sáng nên hơi híp mắt lại, cố gắng nhớ xem mình đã nói gì làm gì trước khi ngủ thϊế͙p͙ đi, nhưng trong đầu giống như toàn là bột nhão, nghĩ mãi không ra.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv