Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 351



Chương 352:

 

Cố Niệm Chi vùi đầu vào lồng ngực rộng của Hoắc Thiệu Hằng, thoải mái dễ chịu đến mức chỉ thiếu nước kêu hai tiếng meo meo như con mèo con nữa thôi.

 

Hai người đàn ông đã say đến mờ mắt đang đoán số trêи bàn rượu quay đầu nhìn sang, phát hiện ra Hoắc Thiệu Hằng đang day huyệt thái dương cho Cố Niệm Chi, còn khuôn mặt trắng như tuyết của Cố Niệm Chi ửng hồng rất kỳ lạ.

 

“Tiểu… Tiểu Cố… sao thế?” Tiết Tịnh Giang đứng lên, anh ta đã uống say nên chỉ nói được ngọng nghịu, “Say rồi à?”

 

“Ừ, lần đầu tiên uống rượu có cồn đã uống rượu Mao Đài cực phẩm trong rượu trắng rồi, không say sao được.” Hoắc Thiệu Hằng hời hợt nói, “Không sao, nghỉ một lát là được.”

 

“Hoắc… Hoắc thiếu, cậu đỡ cô ấy vào trong phòng đơn nằm một lúc đi. Trong đó cái gì cũng có, ngày nào cũng thay mới, sạch sẽ lắm, không có mấy thứ linh tinh đâu.” Tiết Tịnh Giang lại ợ một hơi rượu nhưng vẫn còn biết quan tâm, ngón tay cong cong vẹo vẹo chỉ vào một cái cửa nhỏ đang khép hờ ở mặt phía Nam của phòng bao, “Căn… căn… căn… căn phòng bao này của tôi chỉ cho bạn bè thân thiết sử dụng thôi, cậu cứ yên tâm!”

 

Hoắc Thiệu Hằng hơi mỉm cười, “Vậy làm phiền nhé! Tôi đưa cô ấy vào nằm một lát, lát tôi ra, anh em chúng ta lại uống tiếp.”

 

“Được! Hôm nay không say không về đấy! Chưa uống đến lúc trời tối thì chưa thả các cậu về đâu!”

 

Đã mười mấy năm rồi Tiết Tịnh Giang và Thôi Bách Phi mới có cơ hội tụ họp với Hoắc Thiệu Hằng, chỉ mong muốn một ngày biến thành hai thôi, nhất định phải lập tức bù đắp lại khoảng cách mười mấy năm qua mới được.

 

Tiết Tịnh Giang hét với ra ngoài bảo phòng bếp làm tiếp đồ ăn tối.

 

Thôi Bách Phi đi tìm bà xã chị Thôi nhỏ của mình.

 

Căn phòng bao nhanh chóng trở nên vắng vẻ hẳn.

 

Hoắc Thiệu Hằng nửa đỡ nửa ôm Cố Niệm Chi đi vào trong gian phòng đơn, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

 

Ánh đèn bên trong phòng đơn rất dịu nhẹ, ngay giữa phòng có một tấm bình phong thêu hình hoa mẫu đơn, có thể nhìn thấy một chiếc giường sập gụ đầy hương vị cổ xưa ở phía sau.

 

Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, đỡ Cố Niệm Chi đi vòng qua tấm bình phong rồi đặt cô lên giường.

 

Đang chuẩn bị buông cô ra rồi đi thì bỗng nhiên Cố Niệm Chi lại đưa hai tay ra ôm lấy cổ anh, đôi mắt to ướt át, long lanh nước của cô mở ra, im lặng nhìn anh.

 

Cố Niệm Chi có đôi mắt đẹp vô cùng mê người, con ngươi rất sâu và đen, đẹp như tự mang hiệu ứng mắt đẹp vậy.

 

Khi cô ấy chăm chú nhìn bạn, ánh mắt đó trong veo giống một chú nai con trong sáng, lại có cả vẻ ngây thơ của một đứa bé và vẻ tinh quái của một thiếu nữ.

 

Hoắc Thiệu Hằng đang định đứng dậy nhưng lại bị Cố Niệm Chi dùng hai tay ôm lấy cổ. Tư thế này khiến anh không thể không nâng cơ thể lên ở phía trêи người cô, dùng hết sức để giữ thăng bằng. Nhưng anh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

 

Ý thức của Cố Niệm Chi lúc thì minh mẫn, lúc thì mơ hồ, có điều, cô vẫn nhớ rõ việc cô cần làm…

 

“Hoắc… Hoắc thiếu…”

 

Cuối cùng cô cũng mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng, mềm nhũn lại mang theo một chút mùi rượu có thể làm say đắm lòng người.

 

“Sao thế?”

 

Hoắc Thiệu Hằng lên tiếng, hai tay anh chống lên mép gối ở dưới đầu cô, con ngươi giống như viên ngọc đen đang nhìn cô chăm chú, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy bóng của mình phản chiếu trong đáy mắt anh.

 

“Hoắc thiếu…” Cố Niệm Chi lại gọi một tiếng nữa, ánh mắt của cô hơi mơ màng, “Cháu… cháu… cháu… cháu muốn hỏi chú một chuyện.”

 

“Nói đi.”

 

Cố Niệm Chi cảm thấy miệng lưỡi khô lại, không khỏi ɭϊếʍ môi một cái, thì thầm nói: “Chú… có bạn gái chưa?”

 

Cuối cùng cô cũng đã hỏi được điều mà trong lòng cô quan tâm nhất.

 

So với đủ các chiêu trò thả thính mà Yêu Cơ nói đến, Cố Niệm Chi cảm thấy vấn đề này vẫn là quan trọng nhất.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv