Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 333



“Dạ, vừa mới khỏi bệnh nên em không muốn ăn lắm!”

 

Cố Niệm Chi cười với Hoắc Gia Lan.

 

Hoắc Thiệu Hằng ăn xong phần của mình, cũng tiện tay lấy đĩa thức ăn thừa của Cố Niệm Chi sang ăn nốt.

 

Chương Văn Na, Chương Văn Kiệt nhìn thấy vậy thì cực kì kinh ngạc.

 

Hoắc Gia Lan cũng rất ngạc nhiên. Nhìn vẻ mặt bình thản như thường của Hoắc Thiệu Hằng, lại thấy mặt Cố Niệm Chi đầy vẻ đương nhiên, lông mày của cô ta hơi nhíu lại.

 

Bình thường bữa sáng thì chỉ có mấy người trẻ tuổi bọn họ ăn với nhau ở đây, còn ông cụ Hoắc, Hoắc Quan Thần và chú Chương, thím Chương đều không xuống đây ăn, bọn họ ăn luôn trong phòng mình.

 

Đương nhiên, ba bữa cơm của Tống Cẩm Ninh đều không xuống phòng ăn cả.

 

Đêm qua là ngoại lệ.

 

Ăn xong bữa sáng, Hoắc Thiệu Hằng đưa Cố Niệm Chi lên tầng ba gặp Tống Cẩm Ninh.

 

Hoắc Gia Lan vốn muốn đi theo, nhưng vừa tới cầu thang thì bị Hoắc Quan Thần gọi lại: “Gia Lan, tết năm ngoái nhà họ Tiết đã đưa tới quà gì? Cháu có ghi lại không?”

 

Hoắc Gia Lan vội trả lời: “Có chú Hai ạ, để cháu lấy cho chú.”

 

Hoắc Quan Thần gật đầu: “Ừ, nhanh lên, chú còn có việc.”

 

Hoắc Gia Lan đành phải đi về phòng làm việc, tìm kiếm danh mục quà tặng của năm trước.

 

Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi đi tới tầng ba, men theo hành lang đi thẳng vào sâu bên trong, đến căn phòng chứa quần áo ở cuối cùng của dãy hành lang mới thấy một cái cầu thang được giấu rất khéo léo.

 

Cố Niệm Chi nhìn cái cầu thang này, cảm thán: “Không ngờ tầng ba lại được thiết kế tinh xảo như vậy.”

 

Thật ra, tầng ba cũng không phải là một tầng, mà thiết kế theo kiểu lầu kép, thực chất là hai tầng. Thế nhưng, nhìn từ bên ngoài tòa nhà này vào thì chỉ thấy có ba tầng thôi.

 

Cố Niệm Chi đi theo sau Hoắc Thiệu Hằng lên tầng trên. Tầng này cũng giống một tầng lửng vậy, độ cao của căn phòng không bằng những căn phòng tầng dưới.

 

Với chiều cao 1m88 của Hoắc Thiệu Hằng thì đầu của anh sắp chạm tới trần nhà luôn rồi.

 

Một không gian như thế này sẽ càng trở nên áp lực, gò bó hơn đối với một người bệnh như Tống Cẩm Ninh.

 

Trong lòng Cố Niệm Chi thầm thở dài, đi theo Hoắc Thiệu Hằng tới trước một cánh cửa khép hờ.

 

Trong phòng vang lên giọng nói của một người phụ nữ: “Bà Tống, mới sáng ra mà bà lại làm gì trong bếp vậy? Muốn ăn cái gì thì bà cứ nói với tôi, tôi sẽ bảo đầu bếp trong nhà làm cho bà.”

 

Tống Cẩm Ninh không nói gì, nhưng mà trong phòng lại truyền ra mùi đồ ăn rất thơm.

 

Cố Niệm Chi thấy vậy bèn đi lướt qua người Hoắc Thiệu Hằng, đi vào trong phòng, cười tươi rói: “Bác Tống, chào buổi sáng!”

 

Vào bên trong là một căn phòng nhỏ giống như phòng khách, bên tường Đông có một cánh cửa, một phụ nữ trung niên mặc đồ giúp việc đi từ trong đó ra. Thấy Cố Niệm Chi tới, bà ta hơi giật mình, nhưng sau đó nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng sau lưng Cố Niệm Chi, bà ta vội khom người chào: “Hoắc thiếu, cô Cố.”

 

Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, yên lặng đứng sau lưng Cố Niệm Chi.

 

Tống Cẩm Ninh nghe thấy tiếng động nên cũng đi ra ngoài, vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Cố Niệm Chi, bà thoáng ngẩn người ra hỏi: “Cô là ai?”

 

Năng lực ngoại giao của Cố Niệm Chi rất khá, cô rất bình thản nói: “Cháu là Cố Niệm Chi, ngày hôm qua bác Hoắc đã nói sẽ làm đồ ăn cho cháu mà, cháu vẫn nhớ kỹ đấy!”

 

Tống Cẩm Ninh ngây ra nhìn cô, lẩm bẩm như tự nói với mình: “Tôi đã nói thế sao? Nhưng sao tôi lại không nhớ được nhỉ…”

 

Bà cố gắng nghĩ về điều này, vẻ mặt dần trở nên đau đớn, ôm đầu, có chút luống cuống.

 

Ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng, có vẻ bà hơi sợ anh nên lùi về phía sau.

 

Cố Niệm Chi rất tự nhiên nắm lấy tay của bà: “Đã nghĩ không được thì bác đừng nghĩ nữa! Bác cứ coi như hôm nay cháu ăn chực một bữa của bác Hoắc đi! Nói thật, sáng nay cháu vẫn ăn chưa no đâu ạ!”

 

Lúc nãy, chỉ ngửi mùi bữa sáng kiểu Tây kia là cô đã thấy no rồi, thế nhưng khi ngửi được mùi thức ăn ở nơi đây thì cô lại cảm thấy đói bụng.

 

Cố Niệm Chi không nhịn được mà nuốt nước miếng.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv