Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 258



Hà Chi Sơ cười phì một tiếng, anh ta lại xoa đầu cô, nói: “Bây giờ em bắt được cơ hội để khóc cho tôi nhìn rồi hả?”

 

“Em có khóc đâu nào? Em đang đường đường chính chính tố cáo đấy chứ.” Cố Niệm Chi dịch đầu ra, tránh né cái tay của Hà Chi Sơ, “Thầy đừng xoa đầu em nữa, em sắp mười tám tuổi rồi.”

 

Hà Chi Sơ rút tay lại, sắc mặt lại trở nên lạnh lùng, “Tôi biết rồi, không cần em nhắc tôi.”

 

Đúng là Cố Niệm Chi có chuyện muốn nhắc nhở anh ta, nhưng thấy bộ dạng không muốn nói chuyện của anh ta, cô đành phải hậm hực ngậm miệng lại, nghiêng đầu ngắm phong cảnh bên ngoài xe.

 

Chiếc xe Rolls Royce chạy êm ái cả đoạn đường đưa bọn họ về đến trang viên gần sông Potomac.

 

Cửa ra vào bằng sắt mở sang hai bên, để lộ ra con đường nhựa dẫn đến căn biệt thự màu trắng, bên đường đều là bãi cỏ xanh, trên bãi cỏ có lác đác mấy vườn hoa. Những người làm vườn người Tây Ban Nha đang cắt tỉa cành cây.

 

Thấy chiếc xe Rolls Royce đi vào, tất cả mọi người ngừng công việc dang dở lại, vẫy tay với chiếc xe.

 

Cố Niệm Chi tò mò nhìn tất cả, rồi quay đầu lại nói với Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà ơi, làm Luật sư có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao?!”

 

Kể cả có thể kiếm được đi chăng nữa, chắc là cũng phải chờ đến lúc Hà Chi Sơ bảy tám mươi tuổi mới có nhiều tiền như vậy chứ nhỉ?

 

Nhưng nhìn lý lịch của anh ta thì anh ta mới có hai mươi tám tuổi thôi!

 

Kể cả có giỏi đến mấy thì cũng làm thế nào mà trong ba năm ngắn ngủi lại sở hữu được khối tài sản kếch xù như thế này được?

 

Hà Chi Sơ nhìn ra sự hoài nghi của cô, nhưng anh ta không có ý định giải thích cho cô.

 

Mặt anh ta lạnh tanh đi xuống xe trước, sau đó đứng bên cạnh xe, mở cửa xe cho Cố Niệm Chi xuống.

 

Khi nhìn thấy vậy, tất cả mọi người kể cả tài xế xe Rolls Royce, người làm vườn trong vườn hoa, và người quản gia đang chào đón đều thấy choáng váng.

 

Trong mắt tài xế, người làm vườn và quản gia của nhà họ Hà, Hà Chi Sơ vốn vô cùng kiểu cách và phô trương. Đừng nói đến việc mở cửa xe cho người khác, ngay cả việc tự mình đẩy cửa xe cũng rất hiếm khi anh ta làm.

 

Người tài xế đang vội vàng chạy ra khỏi xe Rolls Royce là một người da trắng mập mạp hơn bốn mươi tuổi, nhưng khuôn mặt ông bị cháy nắng đến đỏ ửng lên giống như một con tôm luộc.

 

Ông ta xoa xoa tay, khuôn mặt đỏ tái đi, lo lắng hô lên một tiếng: “Ông Hà, để tôi…”

 

Người tài xế tiến lại gần định mở cửa xe cho Cố Niệm Chi nhưng Hà Chi Sơ lại quay đầu liếc nhìn ông ta một cái.

 

Người xung quanh thì không thấy có gì lạ, nhưng người tài xế kia lại cảm thấy ánh mắt đó lạnh đến thấu xương. Ngay cả ánh nắng nóng bỏng cuối tháng Chín ở sông Potomac cũng không thể làm ông ta thấy ấm hơn được.

 

Không phải vì ông mở cửa xe chậm một bước mà ông Hà sa thải ông luôn chứ?

 

Tài xế kia lo lắng đến mức đầu toát đầy mồ hôi.

 

Ông đã thất nghiệp rất nhiều năm rồi, ba năm trước vất vả lắm mới tìm được công việc này, lương một năm rất khá, cao hơn gấp đôi so với giá thị trường, các loại đãi ngộ phúc lợi đều giống công chức nhà nước. Từ lúc đó cả nhà ông từ lớn tới bé đều có bảo hiểm y tế, trong hai mươi năm công tác, đây là lần đầu tiên ông có bảo hiểm dưỡng lão.

 

Ông không thể để mất một công việc như thế này được!

 

“Ông Hà!” Người tài xế khổ sở kêu lên một tiếng, khuôn mặt đỏ đến tối sầm kia bỗng nhanh chóng nhăn nhó.

 

Cố Niệm Chi xuống xe, tò mò quay đầu lại nhìn tài xế kia một chút, rồi lại nhìn Hà Chi Sơ, “Giáo sư Hà?” Cô chu môi ra hất hất về phía người tài xế kia.

 

Vẻ mặt Hà Chi Sơ dịu lại một chút, gật đầu với người tài xế kia: “Không sao, em ấy là… sinh viên của tôi, tôi đưa em ấy vào được rồi. Anh lái xe vào gara đi, lát nữa đưa em ấy về.”

 

Tài xế kia thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, nở nụ cười tươi với Cố Niệm Chi, gập sâu người về phía cô.

 

Cố Niệm Chi giật mình, vội vàng tránh ra, rồi lại gật đầu với ông ta, “Làm phiền chú ạ.”

 

Người tài xế cười hồn nhiên quay lại xe, lái xe đi.

 

Cố Niệm Chi đi theo Hà Chi Sơ về phía căn biệt thự màu trắng thiết kế theo phong cách thực dân từ thế kỷ trước.

 

“Giáo sư Hà, đây là nhà thầy ạ? Bố mẹ thầy đều ở đây sao?” Cố Niệm Chi hơi lo lắng.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv