Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 243



Thấy Cố Niệm Chi mang đồ ăn sáng tới cho mình, anh Hoàng vô cùng vui mừng, vội vàng đi tới đón lấy hộp giấy đựng đồ ăn sáng trong tay cô ấy, “Niệm Chi có lòng quá, đúng là anh chưa ăn sáng, sao em biết thế?!”

 

Lúc đầu Cố Niệm Chi định dùng lời đường mật dụ dỗ anh Hoàng, nhưng khi ánh mắt của Hà Chi Sơ nhìn vào cô lạnh lẽo như muốn đông cứng cô thành vụn băng vậy, thì cô không nói nổi một câu nịnh nọt nào nữa, đành phải cười ha ha nói: “Ồ, Giáo sư Hà và trợ giảng Ôn cũng ở đây ạ? Anh chị tìm anh Hoàng có chuyện gì sao? Có phải em làm phiền mọi người không?”

 

Tâm trạng Ôn Thủ Ức lại tốt một cách kỳ lạ, thái độ của cô ta với Cố Niệm Chi rất khác thường, cực kỳ dịu dàng nói: “Bạn học Hoàng đã viết một bản báo cáo rất khá. Giáo sư Hà đến thảo luận với cậu ấy một chút, hôm nay muốn dẫn cậu ấy đi dự thính buổi tranh luận của Quốc hội một lần. Nếu không có việc gì thì em cũng đi cùng đi?”

 

Cố Niệm Chi chớp mắt mấy cái, “Tranh luận gì cơ ạ? Có hay không ạ?”

 

“Tranh luận liên quan đến việc rút khỏi Công ước về Luật biển Quốc tế, em có muốn đi cùng không?” Anh Hoàng tha thiết mời Cố Niệm Chi, “Thú vị lắm đấy.”

 

Thật ra Cố Niệm Chi rất muốn đi, nhưng vẻ mặt của Hà Chi Sơ càng lúc càng lạnh lùng, ánh mắt giống như cái dao nhỏ chĩa về phía cô vậy. Rõ ràng là anh ta có ý không cho phép cô đi.

 

Cố Niệm Chi cũng sẽ không vì lấy lòng anh Hoàng mà đối đầu với Hà Chi Sơ.

 

Cô rất biết phân biệt nặng nhẹ.

 

“Ồ… ha ha… Em không đi đâu. Hôm nay bên Ủy ban Ngân sách có nhiều việc, em không đi được rồi.” Cố Niệm Chi nói xong, lập tức quay người định rời đi.

 

Anh Hoàng vội vàng bước tới đẩy cửa ra, “Để anh tiễn em ra ngoài. Ai dà, em bận rộn như vậy mà còn mang đồ ăn sáng đến cho anh thế này, anh nhận cũng ngại. Hay là trưa nay anh mời em ăn cơm nhé?”

 

“Được ạ, vậy em chờ anh.” Cố Niệm Chi lại đổi ý định, chờ đến buổi trưa đi ăn cơm rồi moi thông tin của anh Hoàng sau cũng được.

 

“Trợ giảng Ôn, chút nữa cô đưa Tiểu Hoàng đến phòng hội nghị tranh luận, tôi tìm Chủ tịch Quốc hội bàn chút việc.” Lúc này Hà Chi Sơ mới lên tiếng.

 

Anh lạnh lùng đi lướt qua Cố Niệm Chi, không hề nhìn cô lấy một lần.

 

Cố Niệm Chi nhún vai, nói với anh Hoàng và Ôn Thủ Ức: “Em cũng về phòng làm việc đây. Anh Hoàng, anh nhớ ăn sáng nhé, không ăn sáng sẽ bị đau dạ dày đấy.” Cô gật đầu với Ôn Thủ Ức rồi quay người rời đi.

 

Ra khỏi cửa văn phòng nhỏ của anh Hoàng, cô chuyển hướng, đi tới một hành lang khác, bỗng nhìn thấy Hà Chi Sơ đang đi không nhanh không chậm trước mặt cô.

 

Cố Niệm Chi nhíu mày, thầm nghĩ văn phòng của Chủ tịch Quốc hội có phải ở hướng này đâu? Giáo sư Hà đi nhầm đường à?

 

Cô đi nhanh mấy bước, khẽ kéo ống tay áo Hà Chi Sơ, chỉ sang hướng khác: “Giáo sư Hà, văn phòng của Chủ tịch Quốc hội ở bên kia mà, thầy đi ngược đường rồi ạ.”

 

Hà Chi Sơ dừng lại, đôi mắt ướt hoa đào của anh sáng lấp lánh: “Cố Niệm Chi, hôm nay em có cuộc họp kết hợp dùng bữa trưa đấy, em quên à?”

 

Cố Niệm Chi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Em có cuộc họp kết hợp dùng bữa trưa á, sao em không biết ạ? Đâu có ai nói cho em biết?”

 

“Bây giờ em biết rồi đấy, tôi thông báo cho em ngay tại chỗ, không được à?” Giọng nói của Hà Chi Sơ còn lạnh lùng hơn cả thái độ của anh ta, “Có thời gian thì suy nghĩ cho công việc chuyên môn của mình đi, đừng có suốt ngày nghĩ đến việc mua đồ ăn sáng cho người khác, em là gì của cậu ta? Vợ của cậu ta ở trong nước mà biết thì có phải em mang tiếng xấu không? Em cũng có phải là nhân viên chuyên đảm nhiệm chân chạy vặt đâu.”

 

Cố Niệm Chi khẽ mím môi, dĩ nhiên cô không phải là người chuyên làm chân chạy vặt cho người khác, nhưng khi nghe Hà Chi Sơ nhắc đến vợ của anh Hoàng, cô cũng không thể không thận trọng được.

 

Cô buông ống tay áo Hà Chi Sơ ra, trong lòng hơi hoảng hốt, “Giáo sư Hà, em không có ý gì khác đâu. Chắc vợ của anh Hoàng sẽ không hiểu lầm đâu nhỉ? Chỉ là mua một bữa sáng thôi mà…”

 

Hà Chi Sơ nhìn xuống, hàng mi đen dài phủ lên cặp mắt ướt hoa đào, “Nếu em chỉ mua đồ ăn sáng cho một mình Tiểu Hoàng, em nói xem người khác có hiểu lầm không?”

 

“Dạ?” Cố Niệm Chi thở dài một hơi, không khỏi nhớ lại lúc trước ở trường Đại học C, ngày nào Mai Hạ Văn cũng mua đồ ăn sáng cho cô, hơn nữa chỉ mua cho một mình cô, nên mọi người đều ngầm hiểu cậu ta đang theo đuổi cô.

 

Xem ra làm như vậy quả thực rất dễ khiến người ta hiểu lầm.

 

Nhưng cô đang muốn rút ngắn khoảng cách với anh Hoàng, mua đồ ăn sáng chỉ là một trong những mánh khóe của cô thôi mà.

 

“Vậy bây giờ phải làm thế nào ạ? Em không muốn bị vợ anh ấy hiểu lầm…” Cố Niệm Chi đau đầu đi lên phía trước, bỏ mặc Hà Chi Sơ trên hành lang.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv