Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 236



Hà Chi Sơ không nói gì thêm nữa, cắm cúi vào máy tính của mình.

 

“Tôi đi đây.” Ôn Thủ Ức gật đầu, quay người rời đi.

 

Cô vừa đi, ngón tay đang gõ máy tính của Hà Chi Sơ liền ngừng lại.

 

Nghĩ lại lời nói vừa rồi của Ôn Thủ Ức, rồi lại nghĩ đến Cố Niệm Chi, anh ta cũng không nhịn được mà bật cười.

 

Ha ha, nếu Cố Niệm Chi thật sự “mơ tưởng hão huyền” với anh ta, đương nhiên anh ta cầu còn không được…

 

Nhưng vấn đề là, đầu óc của cô bé này vẫn còn rất ngây ngô, trong đầu chưa hề có khái niệm về chuyện đó. Hơn nữa, cô còn cảnh giác cao độ với anh như vậy, anh có thể làm gì được đây?

 



 

Cố Niệm Chi và anh Hoàng xuống máy bay, Triệu Lương Trạch đi theo sau cách họ một đoạn, chứ không đi cùng.

 

Người Hà Chi Sơ cử đi đón bọn họ đang đứng ở cửa ra của sân bay, giơ bảng hiệu to viết chữ “William Huang” và “Gu, Nianzhi”.

 

Anh Hoàng nhìn thấy, vừa vội vàng vẫy tay ngay với người đó, vừa nói với Cố Niệm Chi: “Ồ? Em không lấy tên tiếng Anh à?”

 

“Em có đấy chứ.” Cố Niệm Chi nhai kẹo cao su, nói: “Anh nhìn kìa, Nianzhi, chính là tên tiếng Anh của em đó.”

 

“Rõ ràng đó là tên tiếng Hoa viết theo kiểu chữ Latin mà.” Anh Hoàng lườm cô, “Em định lừa ai vậy hả?”

 

“Lừa anh chứ lừa ai.” Cố Niệm Chi cười cong cong đôi mắt, giọng nói trẻ con nũng nịu làm tim của một bông hoa đã có chủ như anh Hoàng cũng không khỏi đập mạnh. Anh ta vội quay đầu đi, trong lòng thầm nghĩ, có anh chàng nào mau đến bắt tiểu yêu tinh này đi hộ với! Đúng là không thể chịu nổi mà…

 

Hành lý của ba người khá nhiều. Sau khi Cố Niệm Chi và anh Hoàng bàn với người tới đón, họ lại điều thêm một chiếc xe nữa đến để chở hành lý, còn chiếc xe này thì chở ba người về khách sạn mà Hà Chi Sơ đã sắp xếp cho họ trước.

 

Khách sạn họ ở lần này nằm ở đồi Capitol nổi tiếng của đặc khu Washington. Điểm tiện nhất của khách sạn chính là nó ở ngay gần điện Capitol.

 

Triệu Lương Trạch và Cố Niệm Chi ở phòng hai người, còn anh Hoàng ở phòng một người.

 

Thấy Triệu Lương Trạch khôi ngô tuấn tú kia chạy tới chạy lui vì Cố Niệm Chi, anh Hoàng không khỏi tò mò kéo cánh tay cô lại, nhỏ giọng hỏi: “Người kia là ai vậy? Là người giám hộ của em thật sao?”

 

“Đúng vậy, anh có gì thắc mắc à?” Cố Niệm Chi ôm lấy một hộp kem Haagen Dazs ăn rất vui sướnɠ, “Anh ấy là một trong số những người giám hộ của em ạ.”

 

“Rốt cuộc em có tất cả mấy người giám hộ vậy?!” Hai tròng mắt của anh Hoàng như sắp lồi cả ra, “Có thể có nhiều như vậy ư?!”

 

“Liên quan gì đến anh? Anh Hoàng, anh tò mò quá rồi đấy.” Cố Niệm Chi nghiêm nghị lườm anh Hoàng một cái, “Anh chú ý đến người giám hộ của em như thế rốt cuộc là có ý gì?”

 

“Anh chỉ quan tâm em thôi mà.” Anh Hoàng cúi đầu bí hiểm nói, “Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, em có thể nhanh trí hơn một chút được không!”

 

“Anh Hoàng này, suy nghĩ của anh xấu xa quá đấy.” Cố Niệm Chi thở dài một hơi, nhìn hộp kem Haagen Dazs đã chảy loãng hết ra, cô cũng cảm thấy không nuốt nổi, “Hơn nữa người giám hộ của em nhiều tuổi rồi. Nhìn anh ấy đẹp trai vậy thôi, thực ra già lắm rồi.”

 

“Già lắm rồi á? Già đến mức nào?” Anh Hoàng nhìn Triệu Lương Trạch đang đi tới từ phía đối diện, thầm nghĩ anh ta có già đến mấy cũng không quá hai mươi lăm tuổi được!

 

“Hai mươi tám, sắp ba mươi rồi, còn chưa già à?” Cố Niệm Chi ném hộp kem vào thùng rác.

 

Anh Hoàng vừa bước sang tuổi hai mươi chín chợt cảm thấy giống như bị vạn tiễn xuyên tim, vô cùng tổn thương. Anh ta không muốn nói thêm một lời gì với Cố Niệm Chi nữa, quay người đi vào phòng mình, đóng cửa lại rầm một cái.

 

Triệu Lương Trạch kéo Cố Niệm Chi vào phòng họ, cảnh cáo cô: “Đừng có nói quá nhiều với cái ông đàn anh kia của em. Mặt hắn ta nhìn rất hèn hạ, ánh mắt nhìn em có gì đó không bình thường. Em nhanh trí chút đi!”

 

Cố Niệm Chi ngạc nhiên quay đầu lại, không ngờ Triệu Lương Trạch lại nói giống y hệt anh Hoàng.

 

Dù sao cô cũng thân với Triệu Lương Trạch hơn một chút, đã biết anh ta từ năm cô mười hai tuổi, lớn lên bên cạnh anh ta.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv