“Tôi muốn nói là, bình thường các cô gái trẻ sẽ không thể chống cự lại sức quyến rũ của kiểu đàn ông như thế. Chậc chậc, mà đây đâu có phải là đàn ông, đây là nam thần ấy chứ.” Mắt Trần Liệt sáng rực lên nhìn Hoắc Thiệu Hằng, “Anh có hiểu nam thần là gì không? Ai chà chà, trước giờ anh không lên mạng, chắc cũng chẳng hiểu nam thần có nghĩa là gì đâu nhỉ?”.
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, lặng lẽ dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc nhìn Trần Liệt.
Trần Liệt cười ha ha hai tiếng, giơ ngón tay ra lắc lắc, “Anh nhìn tôi cũng vô dụng thôi, tôi cũng có phải là nam thần đâu! Tôi chỉ đang nói đến một hiện tượng của xã hội hiện nay thôi. Hoắc thiếu, nói thật nhé, nửa năm Niệm Chi ở Mỹ này đều có Hà Chi Sơ bên cạnh, anh thực sự không lo lắng chút nào sao?”
“Tôi có gì phải lo chứ?” Vẻ mặt Hoắc Thiệu Hằng rất bình thản. Trần Liệt quen anh lâu như vậy rồi, cũng không nhìn ra được chút thay đổi nào.
“Thật sự không lo sao? Coi như anh giỏi…” Trần Liệt hậm hực quay đầu lại, lấy bật nắp bia mở nút chai rồi dốc vào miệng, uống ừng ực, “Được rồi, nói xem anh muốn tôi làm gì nào”.
Nói đến chính sự, Hoắc Thiệu Hằng mới bắt đầu để ý đến anh ta, đứng dậy đi vào thư phòng.
Trần Liệt cũng đi theo, ngồi đối diện với anh.
“Cậu xem qua tài liệu đi.” Hoắc Thiệu Hằng ném cho anh ta một tập văn kiện, “Cậu không đi một mình, tôi sẽ cử vài người bên Bộ Ngoại giao phối hợp với cậu. Cậu hãy lấy danh nghĩa là chuyên gia y học được Bộ Ngoại giao mời sang Mỹ, đến lúc đó thì nghe theo sự chỉ huy của Tiểu Trạch”.
Trần Liệt nghiêm túc đứng dậy, cầm tập tài liệu lên xem rồi cười phì một tiếng, chắp tay nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Phục đấy! Tôi phục cậu rồi! Quả nhiên là Hoắc thiếu!”.
Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên mỉm cười, vẫy tay đuổi vội Trần Liệt ra khỏi nhà mình như đang đuổi muỗi vậy.
…
Từ ngày nhận được cuộc điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, tâm trạng Cố Niệm Chi tốt hẳn lên.
Mỗi ngày Mai Hạ Văn đều gọi cho cô một lần, hầu như đều vào lúc cô sắp lên giường đi ngủ, giờ đó ở trong nước hẳn đã là giờ ăn trưa rồi.
Cậu ta quan tâm đến tâm trạng hàng ngày của cô, quan tâm đến cả việc ăn uống ngủ nghỉ của cô.
Mới một tuần, cậu ta đã gửi cho cô tận hai bưu phẩm rồi.
Một lần là hoa hồng Hà Lan được gửi qua đường hàng không, tổng cộng có 99 bông, được cắm vào bình hoa trong phòng ngủ của Cố Niệm Chi.
Một lần nữa là dây chuyền năm đóa hoa của VCA. Trên sợi dây chuyền mảnh mai, năm bông hoa dạng vỏ sò nạm kim cương gia công vô cùng tinh xảo được sắp xếp so le, tạo nên cảm giác xa hoa một cách cực kỳ giản dị.
Cố Niệm Chi cực kỳ thích hai món quà này, cố tình đeo sợi dây chuyền kia lên, bày hoa hồng trên bàn học của mình rồi gọi video call cho Mai Hạ Văn.
“Đẹp không?” Trong video, cô cười cong cong đôi mắt, làn da trắng muốt ngọc ngà như thể chạm nhẹ tay là vỡ kia khiến Mai Hạ Văn không kìm nổi đưa tay lên vuốt màn hình máy tính của mình.
“Đẹp, đẹp lắm. Vừa thấy chiếc vòng này, anh đã cảm thấy nó thuộc về em!” Mai Hạ Văn dùng ngón tay ấn lên môi rồi đặt lên má cô trên video call, gián tiếp hôn gió cô qua một lớp màn hình.
Cố Niệm Chi nhìn thấy hết qua video. Cô ngượng nghịu đỏ bừng cả mặt, vội tắt camera đi, chỉ dùng voice chat nói chuyện với cậu ta: “Hạ Văn, vẫn chưa hết kỳ hạn nửa năm đâu, anh vẫn chưa được làm vậy.”
Khung video trên màn hình máy tính của Hạ Văn bị tắt tối đen, chỉ còn lại giọng nói của Cố Niệm Chi.
Khương Hồng Trà nãy giờ vẫn luôn trốn ở sofa trong phòng sách thấy vậy liền nhẹ nhàng đi qua, ôm lấy cổ Mai Hạ Văn từ phía sau, dùng âm lượng nhỏ nhất thẽ thọt vào tai cậu ta: “… Xem ra mắt nhìn của em không tệ nhỉ? Hoa hồng và dây chuyền VCA, em chưa từng thấy có cô gái nào từ chối được những thứ này đâu.”
Cô ta đè giọng xuống thấp như thế, lại ghé sát vào tai Mai Hạ Văn như vậy khiến cho hơi thở ấm nóng của cô ta như len lỏi vào trong tai cậu ta.
Một luồng nhiệt dâng lên từ bụng dưới của Mai Hạ Văn, cậu ta vội ngắt cuộc gọi, quay sang bế bổng Khương Hồng Trà lên đè cô ta xuống ghế sofa trong phòng sách.
Không lâu sau đó, những tiếng ngâm nga đứt quãng đầy sắc tình nhanh chóng vang lên trong phòng sách…
…
Thứ Hai của một tuần sau là ngày mở lại phiên tòa xét xử vụ án Tân Hạnh Cao tố cáo Cố Niệm Chi gây thương tích cho cô ta.