Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 209



Phòng 532 tòa A Trung tâm Nghiên cứu Nam Đẩu đang tổ chức họp, một đám người nói bắn cả nước bọt, khói thuốc mờ mịt, có vẻ như đã họp khá lâu.

 

“Giơ tay lên! Các người đã bị bao vây!” Tổ trưởng tổ B của Cục tác chiến đặc biệt phá cửa xông vào, vứt lệnh bắt giữ vào mặt Phó Chủ nhiệm Tăng Quyền của Trung tâm Nghiên cứu Nam Đẩu.

 

Tất cả người có mặt trong phòng chợt biến sắc, bọn họ còn chưa kịp giãy giụa thì đã bị các thành viên của Cục tác chiến đặc biệt quật ngã, bị bịt miệng rồi trói lại, sau đó áp giải lên máy bay.

 

Hoắc Thiệu Hằng giữ lại năm mươi thành viên của Cục tác chiến đặc biệt, cầm giấy nhượng quyền của mình, tiếp quản tất cả hệ thống an ninh ở đây.

 

“Các người làm gì vậy?! Tôi cũng là quân nhân, tôi còn có quân hàm nữa! Sao Quân khu sáu các người lại dám lợi dụng hình phạt cá nhân chứ?!” Sau khi lên máy bay, Tăng Quyền mới bừng tỉnh lại, bắt đầu miệng hùm gan sứa kêu gào với những thành viên Cục tác chiến đặc biệt đang canh giữ ông ta.

 

Nghe thấy tiếng hét của ông ta, Hoắc Thiệu Hằng đẩy lớp cửa ngăn cách ra lạnh lùng nói: “Tăng Quyền, ông vẫn còn có mặt mũi nói mình là quân nhân à? Nói đi, ông và Tân Hạnh Cao có quan hệ gì? Trong hạng mục Nam Đẩu này, rốt cuộc cô ta có từng tiếp xúc với những mã hóa cơ mật gì không?!”

 

Nghe thấy tên Tân Hạnh Cao, khuôn mặt đang tức đến mức đỏ hồng của Tăng Quyền đột nhiên mất đi sắc máu, ông ta né tránh ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng, làu bàu nói: “… Tân Hạnh Cao nào? Tôi không biết các người đang nói gì? Làm sao tôi có thể quen cô ta được?”

 

“Không quen à? Được thôi, trở về rồi chúng ta nói tiếp.” Hoắc Thiệu Hằng cố nén phẫn nộ quay người rời đi, đạp thật mạnh lên cánh cửa.

 

Cùng lúc đó, Cố Niệm Chi đang gọi rất nhiều lần đến số điện thoại mà Hoắc Thiệu Hằng đưa cho cô nhưng dù có gọi bao nhiêu lần cũng không kết nối được.

 

Từng giây từng phút trôi qua, Cố Niệm Chi đã gọi suốt hai tiếng đồng hồ nhưng điện thoại vẫn không kết nối được

 

Buổi trưa, Triệu Lương Trạch nấu cơm xong liền gọi Cố Niệm Chi ra ăn.

 

Cô cắn đũa nhìn thức ăn trên bàn, cá khô chiên thơm phức, tôm nhồi tỏi bỏ lò, salad rau chân vịt lạnh, còn có canh sườn ngô nữa, tất cả đều là những món kɧօáϊ khẩu của cô, nhưng cô thực sự không có chút khẩu vị nào.

 

“… Anh Tiểu Trạch này, lúc nãy anh gọi điện cho chú Hoắc đúng không?” Cố Niệm Chi rũ mắt xuống, buồn bã gắp một ít rau chân vịt bỏ vào trong bát.

 

Triệu Lương Trạch “ừm” một tiếng, “Đương nhiên rồi, bởi vì anh có thông tin cần báo cho Hoắc thiếu mà.”

 

“Ừm.” Cố Niệm Chi lại càng cảm thấy không có khẩu vị hơn.

 

Rõ ràng có thể nghe điện thoại, nhưng lại cố tình không nghe điện thoại của cô.

 

Thế mà lại còn nói với cô rằng số điện thoại kia rất ít người biết, chỉ cần cô gọi đến nhất định anh sẽ nghe nữa chứ.

 

Lừa đảo, lừa đảo, toàn là lừa đảo thôi…

 

Nước mắt của Cố Niệm Chi chực trào ra nơi khóe mắt nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén, buông bát đũa xuống rồi nhanh chóng quay người đi, vội vàng ném lại một câu: “Em không đói, hôm nay em không ăn đâu, em còn nhiều bài tập chưa làm, em đi thư viện làm bài đây.”

 

Nói xong, cô lao nhanh vào phòng mình, sầm một tiếng đóng chặt cửa, che mặt dựa vào cửa, cố gắng kiềm chế bản thân không phát ra âm thanh nghẹn ngào.

 

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của Cố Niệm Chi chợt vang lên khiến lòng cô khấp khởi mừng thầm.

 

Mặc dù không phải là tiếng chuông cô đã cài đặt riêng cho số điện thoại đặc biệt của Hoắc Thiệu Hằng nhưng nhỡ đâu chú Hoắc đổi số điện thoại thì sao?

 

Cô kϊƈɦ động móc điện thoại ra, chưa kịp nhìn rõ màn hình đã vội vàng bắt máy, “Alo?!”

 

“Niệm Chi à?” Là giọng của Mai Hạ Văn, “Phải em không?”

 

Cố Niệm Chi cũng không diễn tả nổi cảm giác trong lòng cô bây giờ là như thế nào nữa.

 

Mặc dù có chút thất vọng, nhưng giọng nói dịu dàng của Mai Hạ Văn lại có tác dụng chữa lành thật kì diệu.

 

Lúc này cô không muốn buông điện thoại.

 

“Hạ Văn à? Muộn thế này rồi, sao anh vẫn còn chưa ngủ?” Cố Niệm Chi nhìn đồng hồ, bây giờ đã sắp một giờ đêm rồi.

 


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv