“Tới rồi à.” Hà Chi Sơ khẽ gật đầu với cô, “Đi vào thôi.”
Anh ta vươn tay, đỡ hờ vào eo Cố Niệm Chi, cánh tay còn lại vung ra phía trước, dẫn Cố Niệm Chi vào trong tòa án.
Mọi người đang vây xem đều ồn ào huyên náo.
Địa vị của Hà Chi Sơ trong giới luật sư nước Mỹ không giống với những luật sư mới ra nghề khác, vậy mà không ngờ anh ta lại chăm sóc khách hàng của mình như thế. Điều này thực sự rất hiếm thấy, hơn nữa còn lập tức khiến cho người khác phải nhìn Cố Niệm Chi bằng con mắt khác.
Sau khi vào trong, Cố Niệm Chi ngồi cùng với Hà Chi Sơ trên ghế bị cáo.
Trên ghế nguyên cáo vẫn là Tân Hạnh Cao ngây người ngồi, bên cạnh có một người y tá chăm sóc, còn có luật sư và Thẩm tra viên của Chính phủ.
Đến giờ mở phiên tòa, Thẩm phán Judy tuyên bố phiên tòa bắt đầu, đồng thời đóng cửa lại, không cho phép bất cứ ai chụp ảnh hay quay phim, điện thoại cũng không được mang vào trong tòa.
Cố Niệm Chi đứng dậy, đặt tay lên trên quyển Kinh Thánh, xin thề những lời mình sắp nói đều là sự thật, không có bất kỳ sự dối trá nào.
Sau khi thề xong, cô nhìn thoáng qua Tân Hạnh Cao, trong lòng thầm nghĩ, loại lời thề này, nguyên cáo cũng nên phải thề mới đúng…
Đương nhiên, Tân Hạnh Cao đã là “kẻ ngốc” rồi, nói chuyện còn không nói được, tất cả đều do luật sư đại diện phát biểu.
Cảnh sát tòa án lấy Kinh Thánh đi, Thẩm phán Judy căm ghét nhìn Cố Niệm Chi rồi nghiêm mặt nói, “Cố Niệm Chi, cô có nhận tội không?”
Cố Niệm Chi cụp mắt xuống, không để ý tới bà ta.
Ở thời điểm này, là lúc để luật sư đại diện cho cô lên tiếng.
Quả nhiên Hà Chi Sơ đứng dậy, gật đầu nói với Thẩm phán Judy, “Thưa quý tòa, đương sự của tôi không nhận tội. Tôi muốn làm người biện hộ vô tội cho đương sự của tôi.”
Lúc nhìn sang Hà Chi Sơ, thái độ và ánh mắt của Thẩm phán Judy đã hòa hoãn lại một cách rõ ràng, giọng điệu cũng trở nên mềm mại hơn rất nhiều, “Luật sư Hà, anh đã nghĩ kỹ chưa? Tôi không cảm thấy, với vụ án có những chứng cứ vô cùng xác thực này, còn có khả năng chống chế gì nữa.”
“Chống chế ư?” Đôi mắt hoa đào dập dờn sóng nước của Hà Chi Sơ hơi lóe lên, cánh môi lạnh lùng mím lại thành một đường thẳng, “Đối với những chứng cứ giả từ không hóa có đó, từ xưa đến nay tôi đều không chống chế, tôi chỉ bác bỏ.”
Trên mặt Thẩm phán Judy lập tức được phủ lên một tầng sương nghiêm nghị, “Bác bỏ à? Xin hỏi anh có thể bác bỏ chứng cứ nào? Tôi thật sự muốn rửa tai lắng nghe đấy.”
“Chuyện này trước tiên cần mời Thẩm tra viên đọc lại những “chứng cứ xác thực” của họ đã.” Hà Chi Sơ lạnh lùng nhìn lướt qua phía nguyên cáo rồi ngồi xuống.
Thẩm phán Judy ý thức được mình vừa phạm phải sai lầm trên trình tự tố tụng, lập tức hắng giọng một cái, thúc giục Thẩm tra viên bên nguyên cáo, “Nguyên cáo có lời gì muốn nói?”
Thẩm tra viên trên ghế nguyên cáo đứng dậy, cầm đơn khởi tố đã chuẩn bị từ trước đọc, “10 giờ sáng ngày 16 tháng 7, trong trận đấu bóng mềm, bị cáo Cố Niệm Chi đã dùng gậy đánh bóng, đánh nguyên cáo Tân Hạnh Cao bị thương nặng, cổ tay phải gãy xương, đánh mạnh vào đầu dẫn tới não bị chấn động, sau đó chuyển thành tổn thương không thể chữa, nhận thức và suy nghĩ của nguyên cáo bị hạ xuống mức ba tuổi, trở nên ngu dại, thuộc về tổn thương ở mức độ nghiêm trọng.”
Sau khi Thẩm tra viên đọc xong, anh ta còn nói như thị uy với Thẩm phán Judy, “Hành vi của Cố Niệm Chi là đặc biệt nghiêm trọng, vô duyên vô cớ đánh bạn học bị thương nặng, mặc dù vị thành niên, nhưng tội vẫn không thể tha thứ.”
Thẩm phán Judy khẽ gật đầu, “Đúng là rất nghiêm trọng.”
Bà ta nhìn sang Hà Chi Sơ, “Luật sư Hà, anh xác định vẫn muốn biện hộ vô tội sao?”
“Đương nhiên.” Hà Chi Sơ đứng dậy, lắc đầu với mấy người ngồi trên ghế nguyên cáo, thở dài một tiếng rồi nói, “Các người cầm tiền của Chính phủ và quân đội, lại không làm cho tốt công việc của mình, còn bày ra cái đơn khởi tố với trăm nghìn sơ hở thế này, thật quá mất mặt!”
“Anh không được phép công kϊƈɦ nhân thân!” Thẩm tra viên ngồi trên ghế nguyên cáo như giận điên người, lập tức nhảy dựng lên, “Trăm nghìn sơ hở ở đâu ra? Chẳng lẽ đương sự của anh đánh người không phải là sự thật sao? Chẳng lẽ đương sự của tôi bị đánh bị thương nặng không phải là sự thật sao?”
“Hai điều anh nói, đúng là sự thật.” Hà Chi Sơ nhún vai.
“Ồ?!”