Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 119



“Em biết thầy Hà vô cùng công bằng mà!” Cố Niệm Chi vui mừng ra mặt, lập tức nịnh nọt cầm chai rượu đỏ lên, rót cho Hà Chi Sơ một ly, “Giáo sư Hà, em mời thầy một ly!”

 

Hà Chi Sơ nhận lấy ly rượu, nhưng vẫn phê bình Cố Niệm Chi một chút: “Có điều, thái độ của em với trợ giảng Ôn cũng có vấn đề. Xin lỗi cô ấy đi, nhé?”

 

Cố Niệm Chi rất biết điểm dừng, vội ngoan ngoãn nghe lời, quay sang cười tủm tỉm với Ôn Thủ Ức đồng thời cũng rót cho Ôn Thủ Ức một ly rượu: “Trợ giảng Ôn, chị là đại nhân thì đừng chấp tiểu nhân, đừng gây khó dễ cho tôi nữa. Tôi chỉ là một sinh viên, làm sao đấu lại được dân bản địa như chị chứ? Đúng không nào?”

 

Ôn Thủ Ức trừng mắt nhìn Cố Niệm Chi, dù kiềm chế cỡ nào cũng không thể khắc chế được sự oán hận đang nổi lên trong lòng: “Không dám nhận. Sinh viên như em, còn lợi hại hơn giáo viên nhiều.”

 

Cô ta không nhận ly rượu của Cố Niệm Chi, quay sang nhìn Hà Chi Sơ, vành mắt đỏ lên: “Giáo sư Hà, tôi chợt nhớ ra mình còn tập bài chưa chấm xong, hôm nay không thể ăn cơm cùng anh được.”

 

“Trợ giảng Ôn phải đi rồi à? Vậy còn đĩa salad chị mới gọi thì sao? Không được lãng phí thức ăn đâu. Lãng phí thức ăn là bị sét đánh đấy.” Cố Niệm Chi chớp mắt, biểu cảm đó trong mắt Ôn Thủ Ức cực kỳ gợi đòn.

 

“Không lãng phí đâu, tôi sẽ bảo người phục vụ gói lại đem về. Mọi người cứ thong thả mà ăn, ăn xong Giáo sư Hà sẽ tiễn mọi người về.” Ôn Thủ Ức như chạy trối chết vậy.

 

Cô ta sợ rằng chỉ cần mình ở lại đây thêm một chút nữa sẽ không nhịn được mà tặng một cái bạt tai lên mặt Cố Niệm Chi mất.

 

Sao khuôn mặt kia lại đáng ghét vậy chứ?

 

Cô ta thật sự không ngờ Cố Niệm Chi lại là người như vậy.

 

Toàn bộ lòng tốt mà cô ta dành cho Cố Niệm Chi, lại bị coi là lòng lang dạ thú.

 

Cũng không hiểu cô ấy tốt ở chỗ nào, mà lại khiến người lạnh lùng khó gần như Giáo sư Hà nhượng bộ hết lần này tới lần khác như thế…

 

Sau khi Ôn Thủ Ức tức giận rời đi, vị trí bốn người ngồi chỉ còn lại hai người Cố Niệm Chi và Hà Chi Sơ ngồi đối diện với nhau.

 

Hà Chi Sơ không nói gì, dựa lưng vào ghế sofa, hai tay khoanh trước ngực, mắt chăm chú quan sát, đánh giá Cố Niệm Chi: “Sao em thích gây khó dễ với trợ giảng Ôn vậy?”

 

“Giáo sư Hà, rõ ràng là cô ta gây khó dễ cho em, tại sao thầy lại đổi trắng thay đen, đổ lỗi cho em chứ?” Cố Niệm Chi thực sự không nhịn được nữa, “Hay thầy cho rằng hành vi lắp đặt camera trong nhà sinh viên là bình thường?”

 

Hà Chi Sơ nhìn hộp quà Ôn Thủ Ức quên đem đi, trầm ngâm: “Nguyên nhân là gì thì chắc chắn sẽ làm cho rõ. Nhưng trước khi rõ ràng…” Mặt Hà Chi Sơ không chút biểu cảm nhìn về phía Cố Niệm Chi, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Em không nên để lộ cảm xúc của mình như vậy. Muốn trở thành một luật sư ưu tú, điều đầu tiên là em cần có năng lực khắc chế bản thân, dù trong bất cứ tình huống nào cũng có thể khống chế được cảm xúc của mình. Em như thế này, khiến đánh giá của tôi về em lại thấp thêm vài bậc.”

 

Niệm Chi mím môi, khẽ khinh bỉ trong lòng, mặt xị ra, nói, “Cảm ơn Giáo sư Hà đã chỉ bảo. Có điều em vẫn chỉ là một sinh viên thôi, không thể lật lọng thành thạo như trợ giảng Ôn, cũng không thể có được sự thản nhiên lạnh lùng như Giáo sư Hà. Nhưng em sẽ nỗ lực học tập, cố gắng sau này trò giỏi hơn thầy.”

 

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của Cố Niệm Chi, Hà Chi Sơ không nhịn được khẽ nhếch khóe môi, lắc đầu nói: “Ừm, em nhớ là tốt rồi”.

 

“Dù nói như thế nào, việc cài camera vào nhà riêng của người khác cũng là sai. Việc này không liên quan đến cảm xúc.” Cố Niệm Chi nhất định không bỏ qua cho Ôn Thủ Ức, bởi cô nhìn ra Ôn Thủ Ức đang cố ý nhắm vào cô, nên cô cũng không khách khí nữa.

 

Thà rằng lôi chuyện của hai người lên bàn ăn còn hơn là chơi trò “diễn biến hòa bình”, rồi lại phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

 

Hơn nữa, chỉ có làm như vậy thì Ôn Thủ Ức mới bớt lại được. Bởi vì, tổn thất khi lật mặt với Cố Niệm Chi quá cao, nếu Ôn Thủ Ức là người bình thường thì hẳn là sẽ cẩn thận cân nhắc về cái được và cái mất trong chuyện này, cũng sẽ không động một chút là gây sự với cô nữa.

 

Hoàng sư huynh đang tránh ở xa, thấy Ôn Thủ Ức đi rồi mới chầm chậm trở về.

 

Hà Chi Sơ cùng Cố Niệm Chi đều không nhắc lại vấn đề vừa nãy nữa.

 

Một lát sau, người phục vụ bê đồ ăn họ đã gọi lên, Cố Niệm Chi và Hoàng sư huynh vừa ăn uống vừa cười nói, nhanh chóng xóa tan đi bầu không khí vừa rồi.

 

Hà Chi Sơ không ăn nhiều, chỉ là uống rượu hơi quá chén, khuôn mặt trắng trẻo dần đỏ lựng, vô cùng hài hòa với màu sắc hiện tại trong cặp mắt đào hoa của anh.

 

Khi chăm chú nhìn vào bạn, đôi mắt ấy thực sự sẽ câu hồn đoạt phách bạn đi mất.

 

Cố Niệm Chi ăn uống no say rồi, quay sang cười nói với Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà, không ngờ thầy cũng không ăn hành tây.”

 

Món thịt bò cuốn Philadelphia vốn phải kết hợp cùng hành đập nhỏ mới đầy đủ hương vị.

 

Hà Chi Sơ nhíu mày, “Tôi không ăn hành, sao vậy, em cũng không ăn sao?”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv