Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 111



“Hộ chiếu làm xong rồi ạ, visa thì phải đợi sau khi Giáo sư Hà gửi giấy xác nhận cho em, em mới có thể đi làm thủ tục được.” Cố Niệm Chi thành thật nói, “Nếu như chỉ có visa du lịch, thì em cũng không thể đi thực tập ở Quốc hội Mỹ được.”

 

Hà Chi Sơ gật đầu, “Điều này em không cần lo, hồ sơ để làm visa cho em sẽ được gửi về cho em ngay. Em xin làm visa F1 của du học sinh, sau khi em sang đây, tôi sẽ giúp em làm OPT*, như vậy là có thể làm thực tập sinh tại Quốc hội Mỹ rồi.”

 

* OPT: Chương trình thực tập không bắt buộc.

 

“Cảm ơn Giáo sư Hà ạ.”, Cố Niệm Chi vô cùng lễ phép nói một tiếng cảm ơn sau đó cúp máy.

 

Ngày hôm nay, ngoại trừ một chút mất mặt trước Hà Chi Sơ ra thì những khoảng thời gian khác đối với Cố Niệm Chi vẫn vô cùng tuyệt vời.

 

Bảo vệ luận văn xong, lại vượt qua được cuộc thi của Hà Chi Sơ, vì thế nên trên lý thuyết cô cũng có thể coi là học sinh của Hà Chi Sơ rồi.

 

Đối với cô mà nói, cuộc sống của một sinh viên đại học đã chính thức kết thúc vào ngày hôm nay.

 

Hộ chiếu đã làm xong, tiếp theo cô sẽ đến phòng visa thuộc lãnh sự quán Mỹ để hẹn làm visa.

 

Hồ sơ của Hà Chi Sơ gửi sang rất nhanh, đến cuối tuần Cố Niệm Chi đã lấy được visa du học sinh F1 đi Mỹ.

 

Bên phía Hà Chi Sơ cũng liên tục thúc giục cô.

 

Sau khi biết cô đã lấy được visa, Hà Chi Sơ lập tức bảo Ôn Thủ Ức mua vé cho cô và một nghiên cứu sinh Tiến sĩ khác để hai người họ đáp chuyến bay ngày hai mươi tháng Sáu đến Mỹ.

 

Bởi vì visa của họ là visa F1, Hà Chi Sơ với vai trò là Giáo sư bảo lãnh, cũng phải sắp xếp giờ học tín chỉ cho họ mới có thể đáp ứng với yêu cầu của visa.

 

Âm Thế Hùng cũng không nghĩ tới bên Mỹ lại giục gấp đến vậy.

 

Sau khi thông báo tin này với Hoắc Thiệu Hằng, anh ta vội vàng thu dọn hành lý đi cùng Cố Niệm Chi sang Mỹ.

 



 

Ở sân bay quốc tế thành phố C, Mai Hạ Văn vô cùng lưu luyến nắm lấy tay Cố Niệm Chi hỏi, “Em sẽ còn trở lại đúng không?”

 

“Đương nhiên là em sẽ trở lại rồi, em chỉ đi có nửa năm thôi, mùa hè năm sau đã đi đại học B rồi mà,” Cố Niệm Chi cười cười an ủi anh ta, “Anh đừng nghĩ nhiều nữa, giờ các phương tiện liên lạc thuận tiện như thế, chúng ta sẽ thường xuyên liên lạc.”

 

Mai Hạ Văn gật đầu, tiễn Cố Niệm Chi đến tận cửa kiểm tra an ninh.

 

Âm Thế Hùng cũng không ngăn cản, giữ khoảng cách thích hợp đi phía sau, cũng không để lộ thân phận.

 

Dõi theo bóng hình của Cố Niệm Chi dần biến mất sau cửa kiểm tra an ninh, Mai Hạ Văn mới lưu luyến quay người rời đi.

 

Có điều cậu ta còn chưa đi ra đến sảnh lớn sân bay thì đã nhìn thấy một hình dáng mà cậu ta từng vô cùng nhớ thương đang chậm rãi đẩy hành lý đi từ cửa ra máy bay tiến về phía cậu ta.

 

Cả người Mai Hạ Văn bỗng đông cứng lại.

 

Qua một lúc lâu sau, cậu ta mới lấy lại tinh thần.

 

Cô gái đẩy hành lý kia đã đứng trước mặt cậu ta, ngạc nhiên mừng rỡ gọi cậu ta một tiếng: “Hạ Văn? Sao anh cũng tới đây?! Thật vui vì vừa về nước đã gặp được anh!”

 

Đó chính là mối tình đầu của cậu ta – Khương Hồng Trà.

 

“Ngạc nhiên không? Bất ngờ gặp gỡ như này, chứng tỏ duyên phận lúc trước của hai người vẫn chưa dứt đấy.” Giọng nói của Ngải Duy Nam từ cách đó không xa truyền tới. Cô ta vừa cười vừa vẫy tay với Khương Hồng Trà, “Hồng Trà, tớ đã nói tớ sẽ đến đón cậu mà.” Nói xong, cô ta nháy mắt với Khương Hồng Trà.

 

Khương Hồng Trà là một cô gái hơn hai mươi tuổi, gương mặt dịu dàng thanh tú, giọng nói luôn mang theo âm sắc dịu dàng, từ trước đến nay chưa từng lớn tiếng với bất kỳ ai một câu nào, cũng chưa hề tức giận với ai bao giờ.

 

Giống như Mai Hạ Văn, cô ta là một người rất văn nghệ sĩ, thích viết một vài đoạn thơ văn như một thú tiêu khiển của bản thân.

 

“Cậu ở nước ngoài bốn năm rồi mà sao càng ngày càng dễ xấu hổ thế? Lại còn đỏ mặt nữa chứ?” Ngải Duy Nam làm mặt quỷ với Khương Hồng Trà, “Bác trai bác gái có biết hôm nay cậu về không?”

 

Hai gò má trắng nõn của Khương Hồng Trà ửng hồng lên, cô ta khẽ lắc đầu nói, “Tớ muốn cho họ một bất ngờ nho nhỏ, nên vẫn chưa thông báo cho ba mẹ biết.”

 

Lúc này Mai Hạ Văn mới khom người cầm lấy hành lý lên cho Khương Hồng Trà, cười nói: “Đúng là rất bất ngờ, ngay từ đầu đã khiến anh ngạc nhiên rồi đấy.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv