Năm người cùng nhau đi ra sân, bên ngoài là một bãi cỏ mềm mại xanh tươi. Lý Nguyên Vũ ngồi khoanh chân trên mặt cỏ hai tay đặt lên đùi vô cùng nghiêm túc chuẩn bị xem trận đấu.
Lý Cảnh Tùng thấy vậy cũng ngồi xuống theo, Lý Cảnh Phong nhìn hai người bọn họ, không biết nghĩ gì cũng ngồi xuống bên cạnh con trai.
Nhìn thấy ba mình ngồi trên đất, Lý Nguyên Vũ có chút không tin nỗi chớp chớp đôi mắt. Lý Cảnh Tùng thì chẳng thấy có gì lạ, khi còn bé ngày nào hai anh em họ không lăn lộn trên đất. Chỗ sân này cỏ dày xanh tốt, ngồi ngược lại rất êm.
Lý Cảnh Tùng quay qua hai cha con bọn họ.
"Chúng ta cá cược đi xem thử Chí Hùng trụ được bao lâu."
"8 phút lúc nãy mẹ đã nói rồi."
"Bảo bối à, con sao lại tin một cách mù quán như vậy. Chú Hùng rất lợi hại đó, Cảnh Phong còn em thì sao."
"10 phút 30 giây."
"Hả, 30 giây em cũng bỏ vô, bộ em là bộ điếm hả, anh đoán là phải 15 đến 20 phút. Bảo bối con có định thay đổi không."
"Con theo ba."
"Được rồi được rồi dù sao chúng ta cũng dự đoán cậu ta sẽ trụ được bao nhiêu phút không quan trọng."
"Không phải cậu ta trụ được, mà là cô ấy sẽ nhường."
"Lý Cảnh Phong có phải em cuồng vợ quá rồi không, Lý Chí Hùng là cận vệ do nhà chúng ta đào tạo 20 năm đó."
"Nếu em thắng anh không được phép đến đây ăn chực nữa."
"Không, anh không chơi nữa anh đâu có ngu."
Lý Cảnh Tùng không cần suy nghĩ lập tức từ bỏ cá cược. Lý Nguyên Vũ nhìn ông bác hai mặt dày còn hơn mặt đường của mình có chút chán ghét. Ngày nào cũng đến đây giành ăn với nhóc, ba nhóc rõ ràng thông minh như thế cùng là con của ông nội vì sao bác hai lại có thể khác xa tám ngàn dặm như thế này.
"Lý Nguyên Vũ, không được phép nhìn bác như thế, nếu không bác sẽ nói cho mẹ con biết chuyện của con."
"Bác hai vì sao con lại có một người bác như bác chứ, mất hết cả mặt mũi. Ra đường đừng có nói là quen biết con."
"Con...cái thằng nhóc này, chẳng qua là ăn vài bữa cơm, hai người có cần ghét bỏ tôi như thế được không. Híc híc một thân một mình cô đơn lạnh lẽo, đến em trai và cháu trai cũng hất hủi tôi còn sống làm gì nữa."
"Được rồi anh còn phiền nữa em sẽ đá anh ra ngoài ngay lập tức."
Trong lúc ba người kia đang nói chuyện thì bên này hai người Trần Tuyết cùng Chí Hùng cũng đã chuẩn bị xong.
"Mợ chủ xin được chỉ giáo."
Chí Hùng nghiêm túc cúi người sau đó tiến vào trạng thái chiến đấu. Hai người bọn họ, một cao lớn vạn vỡ, một nhỏ bé mong manh hai hình ảnh phản chiếu dưới ánh nắng của buổi sớm mai có chút vi diệu.
Chí Hùng dùng toàn lực tấn công đối phương, đường quyền xé gió lao đến, chỉ thấy thân ảnh trước mắt rất nhanh né được. Một tấn công một hoá giải, cho dù bất kể chiêu thức nào mà Chí Hùng đánh tới Trần Tuyết cũng đều nhẹ nhà hoá giải.
Trên trán Chí Hùng mồ hôi đã đổ thành dòng, nhưng người trước mặt vẫn khinh đạm phong vân, nhẹ nhàng ung dung chẳng giống chút nào là đang đấu võ cả.
Đợi Chí Hùng thấm mệt rồi, Trần Tuyết vốn đang thong thả chớp mắt một cái liền chuyển sang tấn công. Chỉ một chiêu duy nhất trong lúc Chí Hùng còn chưa định thần lại, bàn tay cô đã giống như móng vuốt của chim ưng đặt ở ngay cổ Chí Hùng. Chỉ cần cô dùng sức có thể bẻ gãy cổ đối phương chỉ trong một nốt nhạc.
Toàn thân Chí Hùng chấn động trừng mắt khiếp sợ nhìn người trước mặt. Cậu không nhìn thấy rõ chiêu thức, cũng không phản ứng kịp với tốc độ ra đòn này. Nếu như là kẻ thù cậu đã sớm chết rồi.
Trần Tuyết thu tay về, Chí Hùng lập tức cúi người.
"Mợ chủ, xin mợ thu nhận tôi."
Cậu không biết đã qua bao nhiêu phút nhưng cậu nhất định phải học được môn võ này. Về sau cậu có thể bảo vệ cậu chủ tốt hơn, cậu còn muốn dạy cho những đứa trẻ trong viện. Nếu có thể học đến trình độ của mợ chủ, vậy thì các thế hệ cận vệ sau này của nhà họ Lý không phải lo lắng bất kỳ điều gì nữa.
Tuy cậu biết để đạt đến trình độ đó không phải vài ba năm mà được. Cậu có thể không được, nhưng mà bọn trẻ kia, cái bọn nó có chính là thời gian.
"Tôi không có nhiều thời gian, trong vòng một tháng tới mỗi ngày đều phải đến đây."
"Cảm ơn mợ chủ đã thu nhận."
Thật ra khi cô nói lời đó nghĩa là cô đã đồng ý thu nhận Chí Hùng rồi, chỉ là cô cần biết cậu ta có muốn học hay không mà thôi, cô đương nhiên sẽ không ép buộc bất kỳ ai.
"Mẹ, mẹ lợi hại quá, Bo cũng muốn học."
Lý Nguyên Vũ từ lúc nào đã chạy đến ôm lấy chân mẹ mình. Cậu không thể ngờ mẹ thật sự còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của cậu, ngay cả chí Hùng cũng không đỡ nổi một chiêu.
"Cục cưng thật sự muốn học sao?"
"Dạ."
Nhóc gật đầu thật mạnh đầy kiên định.
"Nhưng học võ rất vất vả, một khi đã học không thể bỏ giữa chừng, con làm được không?"
"Bo là con trai của mẹ, Bo làm được."
"Ngoan lắm vậy bắt đầu từ ngày mai mẹ sẽ dạy cho con."
"Dạ."