Cô không muốn mất thời gian của mọi người cũng không muốn mất thời gian của chính mình vào thẳng vấn đề. Danny đang xem hồ sơ của cô khẽ chau mày ngẫng đầu nhìn cô gái trước mặt.
Đi đường tắc để được vào đoàn ông xưa nay ghét nhất hạng người này. Nhưng bởi vì có lời khẳng định của học trò mình, cho nên ông mới miễn cưỡng đồng ý. Nữ phụ số 3 còn chưa thoả mãn, bây giờ còn nhắm đến nữ chính, thật biết cách làm người ta chán ghét.
"Hôm nay không tuyển vai chính, chỉ tuyển vai phụ cô không biết hay sao?"
Trong phòng được thiết kế dùng cho thi đấu, giọng của ông rất lớn vừa uy nghiêm lại vừa vang vọng, làm những người có mặt ở đây điều giật mình.
Ông là đạo diễn quốc tế, cho nêm lúc ông tức giận khiến người khác phải sợ hãi, chỉ là cô không có như vậy, Trần Tuyết bình tĩnh đáp lời ông.
"Tôi đương nhiên biết chỉ là khi tôi ngồi ở kia, tôi cảm thấy cô ấy hợp với vai công chúa Ngọc Hân hơn tôi. Nếu đã có người hợp hơn tôi, tôi vì sao phải tranh giành chuyện mà mình không có phần thắng."
Tất cả mọi người trong phòng điều bị câu nói này của cô làm cho kinh ngạc. Danny Nguyễn bỏ cây bút trên tay, thả người tựa lưng vào ghế chuyên chú đánh giá cô gái trước mặt.
Chẳng lẽ ông sai rồi sao, cô gái này đích thực có chỗ dựa, nhưng mà có lẽ cô ta cũng có thực lực. Khí thế hùng hồn như vậy, đúng là cái mà ông cần ở nữ chính. Người cũng đã ở trước mặt cớ sao không thử.
"Được vậy cô lên đài đi."
Trần Tuyết không nói một lời lên thẳng lên sàn đấu. Đây là khán đài chuyên dùng để thi đấu các môn võ thuật. Danny thấy cô đi lên đầy tự tin ông cũng có chút mong chờ.
"Đọc kịch bản rồi đúng không, phim của tôi không dùng thế thân. Nếu cô có thể tiếp được 10 chiêu của cậu ta, cô sẽ được chọn."
Đạo diễn võ thuật Võ Hoàng đẩy ghế đứng lên. Tất cả các cảnh hành động trong Tượng Tướng là do anh chịu trách nhiệm. Nhìn cô gái xinh đẹp mong manh trước mặt anh có chút xuống tay không nỡ.
"Cô có từng học võ chưa?"
Anh cần phải biết để còn khống chế đạo lực, dù sao cũng là con gái. Tuy yêu cầu của bọn họ là nữ chính bắt buộc phải học qua võ thuật, nhưng cô gái này là đột ngột muốn thử vai anh không chắc cô biết võ hay không.
"Có một chút."
Trần Tuyết nghe Lý Cảnh Phong nói trước khi bộ phim này tổ chức casting, nửa năm trước đạo diễn đã ra thông báo tuyển dàn diễn chính. Những yêu cầu khắc khe cũng đã được nêu ra để đảm bảo công bằng và minh bạch. Có rất nhiều nữ diễn viên vì nhắm vào danh tiếng của Danny Nguyễn mà đăng kí học võ. Vậy cho nên để cho Lý Cảnh Phong không có nghi ngờ, cô đã theo Chí Hùng học suốt một tuần.
"Bởi vì cô là phụ nữ, tôi nhường cô ra quyền."
Võ Hoàng lịch thiệp mời cô, Trần Tuyết chỉ cười nhẹ.
"Anh chắc chứ?"
"Đương nhiên."
VÕ Hoàng vừa nói xong lời này cảm thấy có gì đó không đúng. Anh chỉ thấy một bàn tay với những khớp xương rõ ràng thoáng chuyển động, trong một khắc tựa như móng vuốt của một con hổ xé gió hướng yết hầu anh đánh tới. Tốc độ kinh người khí thế như dời sông lấp biển, Võ Hoàng rùng mình nhanh chóng di chuyển tránh được một mạng.
Anh cả kinh mở to con ngươi nhìn người đối diện tâm khẽ run. Nhưng còn chưa kịp định thần thì người trước đã tấn công, mỗi một quyền lao đến anh cảm thẩy bản thân 20 năm học võ chưa từng chật vật đến vậy. Người con gái trước mặt tựa như có một sức mạnh khủng khiếp, lúc thì tựa như một con chim ưng, khi lại giống như mãnh hổ, một giây sau liền có thể trở thành mãn xà. Tất cả các chiêu thức vừa nhanh vừa hiểm, nếu không phải cô hạ thủ lưu tình bản thân chỉ sợ không đỡ mỗi 10 chiêu của cô.
Võ Hoàng bị đánh ngã quỵ trên sàn đấu, anh đưa tay ra xin hàng.
"Đứng đánh nữa tôi đánh không lại cô."
Trần Tuyết thu tay về, thong thả đi đến kéo Võ Hoàng đứng lên.
"Anh cũng không tệ."
Võ Hoàng khóc ròng, cái gì gọi là không tệ chứ, đường đường là đai đen tứ đẳng mà bị một cô gái đánh không dậy nỗi. Anh còn là chỉ đạo võ thuật cái gì nữa nghỉ việc cho rồi.
Nhưng mà anh không cam tâm vẫn là phải hỏi cho rõ. Quyền cước mà cô gái này đánh anh chưa thấy bao giờ, rõ ràng vừa quen mắt lại vừa rất lạ, giống như tổng hợp các loại quyền nhưng lại không phải.
"Cô dùng là VoViNam sao?"
Anh đã từng xem các chiêu thức trong VoViNam nhưng mà anh không chắc lắm.
"Đúng là võ cổ truyền nhưng không phải VoViNam, Hùng Kề Quyền anh đã nghe chưa?"
Hùng Kê Quyền, võ cổ truyền Việt Nam có loại quyền pháp này sao, anh đúng thật chưa từng nghe qua. Nhưng mà lợi hại như thế nếu có thể truyền bá rộng rãi thì sau này võ Việt Nam chắc chắn sẽ vươn tầm thế giới.
"Cô có thể dạy tôi không?"
"Nếu tôi có thể nhận được vai này về sau có thời gian sẽ dạy anh."
Nhận được đương nhiên nhận được, Võ Hoàng trong lòng gào thét nhưng vẫn không dám lên tiếng mà đưa mắt nhìn Danny.
Kể tứ lúc cô gái kia ra đường quyền đầu tiên ông đã vô cùng chấn động. Càng xem hai bọn họ đấu ông càng muốn đập bàn, chính là cô ấy nữ chính duy nhất trong tưởng tượng của ông. Khí khái đó, xinh đẹp nhưng khí phách, hiên ngang nhưng dịu dàng.
Cho đến khi ông nghe cô nói ba chữ Hùng Kê Quyền càng thêm sợ hãi không nói nên lời. Những người ở đây có thể không ai biết, nhưng mà ông đã vì bộ phim này mà bỏ ra 5 năm đi khắp hết mọi ngỏ ngách vùng Tây Sơn Bình Định.
Từ chính sử đến dã sử, từ truyền thuyết đến chuyện được truyền miệng, ông không bỏ qua bất cứ chi tiết nào. Mà Hùng Kê Quyền chính là một trong những quyền pháp nỗi danh do Đông Định Vương Nguyễn Lữ sáng tạo ra.
"Cô bé cô học Hùng Kê Quyền này ở đâu?"