**NÚI PHÙ NGHĨA TAM ĐẢO- BIỆT THỰ NHÀ HỌ LÝ.
Sau khi bị đưa đến Tam Đảo cả ngày Lý Cảnh Tùng ruột gan nóng như lửa đốt, không ngừng đi qua đi lại trong phòng khách.
"Ông nội giờ này mà ông còn có thể chơi cờ uống trà à, ông không lo chút nào sao, nhà họ Lý chúng ta sắp toang đến nơi rồi."
Trái ngược với sự lo lắng đứng ngồi không yên của Lý Cảnh Tùng, thì ông cụ Nam lại vô cùng nhàn nhã chơi cờ, vô cùng thư thái thưởng thức ấm trà xanh tươi mơn mởn vừa được hái trong vườn.
"Đúng là trà uống tại Tam Đảo vẫn ngon hơn."
Ông nội như thế càng làm cho Lý Cảnh Túng thêm bực bội, chẳng lẽ em trai anh nói đúng anh là cái đứa ăn hại trong nhà này cho nên chuyện gì cũng không biết, đến nước này ông nội cũng không nói với anh. Anh bực tức đi đến trước mặt ông hỏi thẳng.
"Ông chẳng lẽ ngay cả ông cũng nghĩ cháu là một đứa vô dụng hay sao, đến cùng là trong nhà đã xảy ra chuyện gì cháu cũng không có tư cách biết ạ."
Ông cụ Nam đặt chén trà xuống nhìn Lý Cảnh Tùng, thằng bé này đúng là tính tình lúc nào cũng hấp tấp như vậy.
"Ông cũng như cháu thôi không biết chuyện gì cả, chỉ là Niệm Tuyết con bé nói ông cứ dưỡng bệnh cho tốt, nên ông mới ra đây thôi."
Lý Cảnh Tùng muốn té ngửa, trời ơi là trời đây là ông nội anh sao, bình chân như vại không lo thế sự, không phải là vì đã có tính toán trước mà chỉ vì em dâu nói ôn dưỡng bệnh cho tốt cho nên ông không cần quan tâm bên ngoài loạn thành cái gì luôn à.
"Trời ơi ông ơi là ông, bây giờ em dâu ốc còn không mang nổi mình ốc sao có thể mang cọc mang rêu. Ông không biết đâu, Cảnh Phong nó điên rồi một hai đòi ly hôn, trước khi con bị áp giải đến đây em dâu đã ký đơn ly hôn rồi, nhà chúng ta bây giờ tan đàn xẻ nghé hết cả rồi."
Ông cụ Nam khẽ chau mày, ly hôn cuối cùng cũng không tránh được điều này. Ông thở dài xem ra ông không có phúc phần hưởng tuổi già cùng con cháu rồi.
"Không thể sống được ly hôn cũng tốt."
Lý Cảnh Tùng giống như nghe không hiểu lời ông nội mình, thái độ này của ông nội là sao chứ.
"Ông nói cái gì vậy tốt chỗ nào mà tốt, vậy cháu trai bảo bối của cháu phải làm sao, hôm nay thằng bé đã sợ đến thế nào cơ chứ."
Lần đầu tiên anh thấy thằng bé sợ hãi đến như vậy, cả những lời em trai anh nói khi đó nữa. Một đứa trẻ chứng kiến cảnh cha mẹ mình như thế tâm lý bị tổn thương thì phải làm sao. Lý Cảnh Tùng giống như nhớ ra gì đó lập tức đứng bật dậy khỏi ghế.
"Đúng rồi, trong tay ông chẳng phải còn thế lực sao, ông bảo bọn họ đến cứu chúng ta ra khỏi đây đi, chúng ta không thể cứ ngồi yên chờ chết được."
"Không có."
"Không có là sao, cháu không hiểu."
"Cho dù cổ phần hay là Lý Nghĩa Đường cũng đều giao cho Niệm Tuyết cả rồi, bây giờ trong tay ông không có người nào cả, 1 người cũng không."
Lý Cảnh Tùng nghe như sét giữa trời quang, ngồi xụi lơ trên ghế. Mà khoan đã, ông nội vừa nói cái gì, giao hết cổ phần và thế lực cho em dâu sao. Ôi mẹ ơi, thế này chẳng phải vợ chồng em ấy sẽ đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu hay sao.
Thế lực bên ngoài của Cảnh Phong thì anh không biết nó lớn mạnh bao nhiêu, nhưng Lý Nghĩa Đường thì anh biết. Toàn bộ thế giới ngầm ở Việt Nam điều bị bọn họ nắm trong lòng bàn tay. Ông nội có 45% cổ phần tại tập đoàn Nam Cảnh, Cảnh Phong có 30%, 16% do các cổ đông khác nắm giữ.
Nếu em trai anh lấy được 16% kia thì sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn. Cho dù em dâu có cổ phần của ông nội, cũng không thể thắng được.
"Ông nội cháu có nên chuyển nhượng cổ phần cho em dâu không?"
Trong tay anh có 9% cổ phần còn lại của tập đoàn Nam Cảnh, nếu anh chuyển nó cho em dâu, vậy cho dù em trai anh có mua lại tất cả cổ phần từ các cổ đông kia, cũng không thể giữ được cái ghế chủ tịch. Nếu đưa cho em trai anh lỡ nó đưa cho con mụ phù thủy kia, thì gia sản nhà họ Lý còn giữa được sao. Nhưng nếu đưa cho em dâu, về sau vẫn sẽ thuộc về cháu trai anh, anh quyết định rồi sẽ chuyển nhượng hết cho em dâu.
Chuyện quan trọng trước tiên là phải thoát ra khỏi đây đã, ông nội không đi nhưng anh phải đi, còn ở đây lỡ Cảnh Phong ép anh chuyển nhượng cổ phần cho nó thì sao. Anh phải tìm cách mới được.
***CÔNG TY GIẢI TRÍ NIỆM PHONG.
"Chị, chị chuyện của anh ba rút cuộc là sao vậy ạ, đó không giống anh ba của em tí nào cả cứ như bị bỏ bùa ý, thật điên mất thôi."
"Ừm, cô ta dùng thức không sạch sẽ lên người anh ấy.
Tiêu Lâm bị dọa cho trợn cả mắt, không phải chứ cậu hỉ nói bừa mà thật sự trúng sao.
"Mẹ nó chứ em đi giết cô ta."
Tiêu Lâm nỗi đóa muốn xông ra ngoài tìm Trần Ái Tâm ngay lập tức, dùng cách gì cũng được giết quách cô ta cho xong.
"Ngồi xuống."
Trần Tuyết quát một câu khiến cho cậu ta ngoan ngoãn ngồi xuống lại, cũng không dám nhúc nhích.
"Em tính để cả nước này biết anh ấy bị người khác bỏ bùa à, đã nghĩ tới hậu quả chưa."
Hậu quả, nó không chỉ khiến tập đoàn Nam Cảnh lao đao, mà ngay cả nền kinh tế của cả nước cũng sẽ chao đảo. Đó là lý do vì sao cho đến giờ này, anh vẫn không lên tiếng vạch mặt cô ta. Cuộc chiến này bọn họ không chỉ nghĩ cho riêng mình, còn phải nghĩ cho những người vì họ mà liên lụy. Nhà họ Lý sụp xuống, hàng triệu người cũng sẽ chết theo bọn họ, thất nghiệp, vỡ nợ, lũng loạn kinh tế, không có cái nào mà không ép người ta đi vào đường chết cả.
"Vậy chị định tung video đó lên thật sao, bây giờ cô ta không chỉ đơn giản là một diễn viên. Bên ngoài đều cho rằng cô ta là bà chủ Nam Cảnh. Chị động đến cô ta, tất cả những kẻ muốn nịnh hót Nam Cảnh sẽ ép chết chị."
"Bây giờ em phải đảm bảo từng thời từng khắc chị đều phải ở trong tầm ngắm của công chúng, như vậy mới có thể an toàn."
Tiêu Lâm bỗng hiểu ra vấn đề, một mình cô ta sao có thể làm được nhiều việc như vậy, cho nên phía sau còn có thế lực khác.
Suy nghĩ một hồi Trần Tuyết lại nhớ ra một điều.
"Thời gian tới nói ba em phải cẩn thận, chắc chắn bọn chúng sẽ nhắm vào nhà họ Tiêu trước khi ra tay với Nam Cảnh."
"Chị ý chị là bọn chúng muốn toàn bộ nhà họ Lý sao?"
Tiêu Lâm không khỏi giật mình hoảng sợ, nhà họ Lý là một con rồng, là kẻ nào lại có đủ khả năng nuốt một con rồng.
《App duyệt hơi lâu mọi người ráng đợi tí nha, nhớ ghé bộ THIẾU TƯỚNG CHẠY ĐÂU CHO THOÁT ủng hộ mình với nha, bộ đó tương đối ngắn nè ????????》