Mấy người ngồi ở đây nghe được lời này cũng sững người. Phải biết trong số bọn họ có ai mà chưa từng tắm qua gió tanh mưa máu, đừng nói lấy một sợi dây chuyền cỏn con trên cổ một cô gái, cho dù là đoạt mạng cô cũng chỉ trong một cái chớp mắt.
Bảy Thạnh đã từng nghe nói thân thủ của mợ chủ rất tốt,nhưng ông chưa được nhìn thấy lần nào. Ở phim trường tuy đã nhìn thấy mợ chủ quay cảnh đánh nhau, nhưng đóng phim khác với thực tế. Dù tin tưởng cô sẽ không nói ra lời bản thân không chắc chắn, nhưng vẫn có chút lo lắng. Ông tiến lên ghé sát bên tai cô hỏi nhỏ.
"Mợ chủ có cần tôi giúp gì không?"
Cô cười nhẹ nhìn chú Bảy trấn an, cô biết chú ấy đang lo lắng điều gì.
"Chú cứ ngồi uống trà ăn bánh giúp cháu bấm giờ là được."
Uống trà ăn bánh nghe thật là nhàn hạ, thấy mợ chủ tự tin như thế ông cũng bỏ xuống nỗi lo trong lòng, thật sự ngồi qua một bên uống trà ăn bánh.
"Mỗi người có một phút, hoặc cùng nhau lên đừng phí thời gian của tôi."
Trần Tuyết còn chẳng thèm đứng dậy khỏi ghế, cô nhàn nhã ngồi đó uống trà, như đợi bọn họ ra tay. Từ nhỏ đến lớn, trò mà cô và anh hai chơi nhiều nhất đó chính là lấy đồ trên người đối phương trong thời gian ngắn nhất. Đừng nói là 1 người, cho dù là người bọn họ đồng thời lên cùng lúc, lâu thì cô không dám chắc nhưng 1 phút thì cô có đủ tự tin.
Kinh nghiệm bao nhiêu năm lăn lộn ngoài đời, 8 người bọn họ đưa mắt nhìn nhau. Lý trí nói cho họ biết, cô gái này không phải kẻ yếu đuối giống như vẻ bề ngoài, cô cũng không phải đang nói đùa hay ra oai với bọn họ. Khí thế đó, không phải người thường có thể có được, bọn họ biết cái gì cũng nên có giới hạn của nó. Không ai nói với ai, bọn họ đồng loạt đứng dậy cúi người hành lễ với cô một cách kính trọng nhất.
"Mợ chủ xin thứ lỗi, từ nay về sau xin mợ chủ thu nhận, chúng tôi nguyện sẽ dốc hết sức mình."
Cô thích những người tâm tư nhạy bắn biết co biết giãn. Nếu đã không cần động tay động chân càng tốt.
"Được rồi ngồi cả đi, hôm nay mời các vị đến đây là vì có chuyện quan trọng muốn giao phó cho các vị."
"Xin mợ chủ cứ nói."
"Khu vực tam giác vàng hiện tại do ai phụ trách?"
Tám người nhìn nhau, ai cũng không nghỉ mợ chủ vậy mà lại hỏi chuyện làm ăn trong bóng tối của bọn họ, nhưng bọn họ vẫn là ăn ngay nói thật. Mười Sói lên tiếng.
"Ba năm trước chúng tôi có phụ trách, nhưng hiện tại là do cậu chủ quản lý thưa mợ."
"Tất cả thế lực bên ngoài biên giới điều thuộc quyền quản lý của anh ấy sao?"
"Vâng thưa mợ."
Trần Tuyết khẽ rơi vào trầm tư, nếu tất cả thế lực bên ngoài lãnh thổ đều một tay Lý Cảnh Phong quản. Vậy chỉ cần bọn người kia nắm được anh, toàn bộ nhà họ Lý sẽ sụp đổ trong một nốt nhạc.
"Nếu tôi muốn giành lấy những thế lực đó, các người có cách không?"
Toàn bộ căn phòng điều rơi vào thinh lặng, ngay cả Bảy Thạnh cũng ngỡ ngàng nhìn cô. Giống như không thể tin nổi vào tai mình, lại giống như hoài nghi bản thân đã nghe nhầm. Điều này có nghĩa là gì, là cô đang muốn đoạt quyền, muốn nắm toàn bộ nhà họ Lý trong tay sao.
Mười Sói là kẻ lõi đời, trong số những người này ông theo ông cụ lâu nhất, ông biết sẽ không vô duyên vô cớ ông cụ lệnh cho bọn họ theo cô. Chắc hẳn phải có nguyên do gì đó, ông bình tĩnh trả lời.
"Nếu là cậu chủ tự mình giao lại cho mợ thì sẽ dễ hơn. Còn không với thế lực của Lý Nghĩa Đường hiện giờ, muốn thu gọn được tam giác vàng thì tầm khoảng 2 tháng. Nhưng muốn toàn bộ thì 3 năm, 5 năm thậm chí 10 năm chúng tôi cũng không chắc thưa mợ."
Bởi vì kể từ khi cậu chủ tự tay tiếp quản, thế lực ngầm của nhà họ Lý đã vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ rồi. Trần Tuyết khẽ chau mày, thế lực ngầm mà Lý Cảnh Phong nắm giữ lớn mạnh như vậy sao. Nhưng thứ cô không có nhất là thời gian, bây giờ trước tiên cô phải lấy được khu tam giác vàng, vì cô cần phải cài người vào đó mới có thể biết được đã xảy ra chuyện gì.
"Một tháng lấy lại tam giác vàng cho tôi, người của mình không được giết, kẻ nào không phục tạm thời nhốt lại."
Một tháng cả đám nhìn nhau, xem ra mợ chủ không cho họ thương lượng thời gian, chỉ có thể dốc toàn lực.
"Chúng tôi sẽ cố gắng dốc toàn lực, mợ chủ yên tâm."
Nhận được câu này của bọn họ Trần Tuyết chỉ khẽ gật đầu xem như chấp thuận. Sau đó cô lấy trong túi ra một bức ảnh của Trần Ái Tâm.
"Tra cho tôi 1 năm trước người này có từng xuất hiện ở tam giác vàng hay không, đặc biệt là lại lịch của những người mà cô ta đã gặp ở đó. Cử người theo dõi cô ta, gặp ai làm gì một con kiến cũng không được để lọt."
"Vâng thưa mợ."
Từ lúc bình tĩnh suy nghĩ lại mọi việc cô đã thấy có điều không ổn, nhất là sau khi nhận tin ông nội nhập viện. Cô liền xâu chuỗi lại mọi tình tiếc của nguyên tác trước khi cô xuyên qua. Ông nội thương Trần Niệm Tuyết như vậy, nhưng khi cô ấy gặp chuyện rồi bỏ mạng ông nội ở đâu, vì sao không giúp cô ấy. Chỉ có một suy đoán, trước khi Trần Niệm Tuyết gặp chuyện, ông nội cũng đã gặp chuyện gì đó rồi.
Mà một mình Trần Ái Tâm, cô ta liệu có thể một tay thao túng trên dưới toàn bộ nhà họ Lý hay sao. Cô ta có thể kiểm soát được Lý Cảnh Phong, vậy Lý Cảnh Tùng, nhà họ Tiêu, bọn người Chí Hùng ở đâu, bọn họ sao lại không ngăn cản anh ấy.
Bởi vì cô vừa nhớ ra, Tuệ Mẫn từng kể trước khi nữ chính về nước, từng bị bắt cóc ở tam giác vàng. Một cô gái bị bắt đến nơi đó, làm thế nào cô ta thoát được trở về bình an vô sự, là ai đã giúp đỡ cô ta.
Tất cả mọi việc chỉ có một cách lý giải, đó là Trần Ái Tâm quay về không phải để nói chuyện yêu đương với Lý Cảnh Phong, mà là để thâu tóm toàn bộ nhà họ Lý. Phía sau cô ta hẳn là còn có một thế lực rất lớn, đủ để khiến nhà họ Lý bị lật đổ. Vậy là thế lực nào, có phải hay không là kẻ đã tập kích anh ở Nam Phi.
Cô đặt ra giả thuyết nếu những biểu hiện gần đây của anh không phải là bị nguyên tác khống chế, mà là bị Trần Ái Tâm khống chế, vậy cô ta đã dùng cách gì và làm như thế nào để anh răm rắp nghe theo.