Rời khỏi Việt Nam, Liễu Chương cảm thấy cả trời đất quay cuồng, ông ta sắp không đứng vững. Ông ta biết đây không phải là một lời nhắc nhở thông thường, mà lạ sự cảnh cáo mà Tiêu Văn Quân dành cho ông ta. Cảnh cáo vì sao ông ta lại bị cảnh cáo, ông ta đã đắt tội với ai, Tiêu Thị, Nam Cảnh. Lẽ nào tất cả mọi việt xảy ra điều do một tay Nam Cảnh thao túng. Cũng chỉ có Lý Cảnh Phong mới có thể một tay che trời như vậy, nhưng ông đã đắt tội cậu ta chỗ nào. Liễu Chương run rẩy hướng phía Tiêu Văn Quân khúm núm cầu xin.
"Ông Quân nếu đã thương xin ông thương cho trót. Xin ông nói cho tôi biết tôi có chỗ nào đắt tội với cậu Phong, xin chỉ cho nhà họ Liễu chúng tôi một con đường sống."
Tiêu Lâm vừa về đến nhà liền nghe được lời này của Liễu Chương, lại nhìn bộ dạng như chó nhà có tang của ông ta không chút kiên nể mà bật cười thành tiếng. Nếu Liễu Ngọc nhìn thấy cha cô ta phải đến mức cầu xin nhà họ Tiêu giúp đỡ không biết cô ta sẽ cảm thấy thế nào nhỉ.
"Ồ ra là chủ tịch Chương lừng lãy khắp đất Sài Gòn đây sao, hôm nay sao lại rồng đến nhà tôm thế này?"
Giọng Tiêu Lâm ngập tràn trào phúng và mỉa mai, Liễu Chương cho dù nóng mặt vẫn phải cắn răng chịu đựng nở ra một nụ cười.
"Cậu Lâm đấy à đã lâu không gặp, tôi sao dám nhận lời này so với nhà họ Tiêu chúng tôi chỉ là một con tép nhỏ sao dám làm rồng được."
"Vậy sao, vậy mà tôi nghe con gái ông nói sẽ để nhà họ Tiêu chúng tôi bay màu khỏi đất Sài Gòn cơ mà."
"Chuyện này sao có thể, cậu đừng nghe người ta đồn bậy ảnh hưởng đến tình cảm ban giao của hai nhà chúng ta."
Liễu Chương biết tính khí con gái mình, cũng thật sự sợ con bé sẽ nói ra những lời như vậy nhưng ông có chết cũng không thể nhận được.
"Chẳng phải ông muốn biết ông chọc trúng chỗ nào của anh ba tôi à. Vậy tôi đây làm từ thiện nói cho ông biết. Về mà hỏi con gái rượu của ông hỏi cô ta bên ngoài đã làm cái gì. Còn nữa cho dù cha tôi ăn chay, nhưng mà Tiêu Lâm tôi thì không, nhà họ Lý lại càng thích ăn thịt hơn."
Liễu Chương không biết bản thân mình làm cách nào để rời khỏi nhà họ Tiêu, trong đầu ông ta toàn là câu nói của Tiêu Lâm. Liễu Ngọc, Liễu Ngọc vậy mà lại là con gái ông ta đẩy ông ta xuống vực thẳm, giờ phút này ông ta chỉ muốn giết chết con gái mình.
Liễu Ngọc còn đang vui vẻ trong cơn say chiến thắng vì cho rằng bản thân đã hạ gục được Trần Niệm Tuyết. Nhận được điện thoại của mẹ cô ta gọi về nhà gấp, cũng không suy nghĩ gì nhiều liền vội về nhà, dù gì cô ta cũng đang có việc muốn nhờ bố mình đóng băng Trần Niệm Tuyết.
☆☆Mặc kệ bên ngoài kia có bao nhiêu hỗn loạn thì tại đoàn làm phim mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Không ai để mắt đến chút chiêu trò lố bịch của Liễu Ngọc, bởi vì tất cả nhân viên ekip bọn họ điều biết Liễu Ngọc thậm chí còn chưa từng được thử vai lấy đâu ra chụp tạo hình.
Tuy không phải lần đầu đóng phim cổ trang nhưng cô vẫn có chút căng thẳng và hồi hộp, chỉ là cô giấu đi bên trong vẻ điềm tĩnh bình thường này mà thôi.
Hai năm trước cô từng nhận vai khách mời trong bộ phim Hùng Tranh Thiên Hạ của đạo diễn Trung Quốc Lý Viễn Siêu. Cô và ông ấy lần đầu quen biết nhau khi cô quay bộ phim Hollywood Kẻ đánh cắp thời gian. Lúc đó cô thủ vai nữ thứ cùng với Thái Mặc Nghê là hai nữ diễn viên châu á duy nhất trong đoàn, mà Lý Viễn Siêu là phó đạo diễn của bộ điện ảnh đó.
Sau khi kết thúc quay phim cô và Mặc Nghê trở thành bạn tốt thường xuyên tương tác với nhau trên mạng xã hội. Khi bộ phim Hùng Tranh Thiên Hạ được khởi quay fan CP của hai cô muốn được nhìn thấy Mặc Nghê và cô đứng chung màn ảnh cho nên Lý Viễn Siêu đã mời cô vào vai khách mời.
Vai diễn của cô chính là sư phụ của nữ chính Mặc Nghê. Nhưng lúc đó khác bây giờ khác, đây là bộ phim cổ trang đầu tiên của Việt Nam, áp lực của mọi người trong đoàn điều rất lớn, bọn họ phải làm thật tốt, chỉ có như vậy mới có thể mở ra một chân trời mới cho nền phim ảnh nước nhà. Nếu bọn họ thất bại, mọi thứ sẽ tiêu tan.
Sau khi làm lễ khai máy xong Trần Tuyết còn tưởng bản thân sẽ lập tức bắt đầu quay, kết quả đạo diễn lại mang một đống mía đưa cho cô.
Nhìn cái bó mía nặng trịch trong tay cô rơi vào sương mù ngu ngơ lên tiếng.
"Đạo diễn cháu không có ăn nhiều như vậy đâu ạ."
Cô cho rằng vì lúc nãy cô mở miệng xin nhân viên ekip một khúc mía ăn cho đỡ thèm, cô tưởng đạo diễn thấy vậy nên muốn cho cô thêm.
"Đạo cụ đâu có dư mà cho cháu ăn, mang cái này theo Minh Huệ ra chuồng voi đi. Trong hai tuần tới mỗi ngày ba bữa cho voi ăn, tắm cho voi."
Trần Tuyết giống như bị giáng một cái búa nặng vào đầu. Đây là gì đây trời, ủa chú đạo diễn ơi chú vừa nói gì vậy cháu nghe không rõ. Cô thật sự muốn hỏi như vậy, nhưng mà cô dám sao. Chỉ có thể nặn ra nụ cười giả trân không thể giả trân hơn lên tiếng.
"Đạo diễn cháu chưa hiểu lắm ạ, cháu không phải quay sao ạ."
Thấy cô nhóc có vẻ hoang mang Danny Nguyễn cũng không có cấu gắt, ông giống như một người cha ôn hoà hiền từ hỏi cô.
"Biết Tượng Tướng nghĩa là gì không?"
Lúc này Trần Tuyết mới vỡ lẽ, Tượng Tướng vị tướng điều khiển voi, mà trong phim bạn diễn mà cô phải phối hợp nhiều nhất không phải nam chính, mà là voi, không chỉ một con mà là một đội quân. Cô cứ nghĩ rằng đội quân bằng voi sẽ dùng hiệu ứng để tạo dựng giống như lúc chụp poster.
Nhưng xem ra cô sai rồi, Danny Nguyễn ông ấy không chỉ không chấp nhận diễn viên đóng thế, mà ngay cả voi cũng không cho phép đóng thế. Trần Tuyết bừng tĩnh, ôm chắc bó mía trong tay nghiêm túc nhìn ông.
"Đạo diễn yên tâm cháu sẽ làm thật tốt."
Đạo diễn vô cùng hài lòng về sự giác ngộ của cô, cười cười phẩy phẩy tay.
"Đi đi, không có chuyện gì thì đừng có chạy tới đây gây phiền phức."
Sau đó ông xoay người trở về vị trí, Linh An thấy đạo diễn đi xa rồi mới dám chạy lại đưa tay ôm lấy bó mía giúp cô.
"Chị đạo diễn nói gì với chị vậy, chỗ mía này là sao ạ?"
"Đi thôi đi gặp người tình của chị nào."
"Hả."