Sau khi uống xong vì để đảm bảo an toàn, Trần Tuyết không ngại đưa bốn cô gái nhỏ về đến trước sảnh khách sạn mới rời đi. Khi cô quay người, Đàm Vận đột nhiên lớn tiếng gọi theo.
"Chị Niệm Tuyết chị cố lên, em sẽ là fan hâm hộ đầu tiên của chị, nhất định chị sẽ nổi tiếng."
"Đúng vậy ạ chúng em sẽ ủng hộ chị."
Ba cô gái bên cạnh cũng lên tiếng, bọn họ thật sự u mê chị đại vừa ngầu bá cháy lại đep hết nấc vừa mới quen được này. Ngôn Tình Hay
"Cảm ơn các em."
Cô xoay người đưa tay vẫy vẫy về phía mấy cô gái nhỏ, nhẹ giọng nhắc nhở.
"Lên phòng đi khuya rồi lạnh lắm, tối nhớ khoá chốt cửa cẩn thận đêm khuya không được mở cửa cho người lạ biết chưa."
Dù gì cũng chỉ là mấy cô bé vừa tốt nghiệp cấp ba, cô dặn vài câu cũng không sợ dư thừa. Chỉ là những câu nói đó lại khiến bốn cô gái trong lòng càng thêm cảm động. Cảm giác cứ như được người yêu đưa đến cổng nhà sau buổi hẹn hò, còn dịu dàng dặn dò như thế, trái tim nhỏ bé của các cô thiếu nữ sắp tan trong mật ngọt cùng nụ cười kia.
Cứ như vậy bọn họ lưu luyến chia tay cô, lòng Trần Tuyết có một cỗ ấm áp dâng trào. Những fan hâm mộ đầu tiên của cô ở thế giới xa lạ này, một cuộc gặp gỡ tình cờ, một chút ấm áp nơi xứ người. Không phải mơ tất cả điều chân thực như thế, cô còn sống, sống ở một thế giới vừa xa lạ lại quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
"Trần Tuyết à, còn thở là còn gỡ làm lại thôi, bắt đầu lại từ con số 0 không sao cả với gương mặt này cùng tài năng của bản thân, mày còn sợ không có cơm ăn sao, cố lên nào."
Cô tự nhủ với chính mình rồi hít một hơi thật sâu đi về hướng khách sạn của mình.
☆Quay trở lại trận chiến trên mạng, Liễu Ngọc nhìn hướng gió trên mạng đột nhiên đổi chiều cô ta giống như phát điên lập tức gọi cho thư ký của ba mình. Đầu dây bên kia vừa nhận máy, cô ta đã lập tức chửi xối xả.
"Các người làm ăn kiểu gì vậy hả, có một con nhãi ranh mà cũng xử lý không xong, Liễu Thị nuôi mấy người làm cái gì, lập tức đóng băng con đĩ đó cho tôi."
Trần Văn Nghị siết chặt điện thoại như muốn bóp nát nó, dù gì ông ta cũng đáng tuổi cha tuổi chú của cô ta. Nhưng cô ta mỗi lần gọi điện cho ông điều là giọng điệu sai khiến, nếu cô ta không phải là con gái của Liễu Chương, cái loại hỗn láo này gặp ngoài đường ông ta đã tát cho vỡ mồm rồi.
Hiện tại nhà họ Liễu chỉ sợ không qua nổi mùa trăng này cô ta còn ở đó mà hống hách. Giọng ông ta không còn cung kính khép nép như thường ngày nữa mà có chút chế giễu cùng trào phúng.
"Thật xin lỗi cô chủ hiện tại chúng tôi phải xử lý chuyện của tập đoàn, không có thời gian để ý đến chuyện của cô."
"Ông nói cái gì nói lại lần nữa xem, nếu ông không xử lý chuyện này cho tôi có tin tôi đuổi cổ ông ra khỏi Liễu Thị không hả."
"Vậy cô đuổi đi."
Trần Văn Nghị không thèm đôi co với cái hạn não ngắn như cô ta ngắt luôn điện thoại. Liễu Ngọc tức run cả người ném mạnh chiếc điện thoại vào vách tường, điện thoại bị đập nát thành từng mảnh. Cô ta không thể thua như thế được, cô ta cho người lấy camera trong sảnh khách sạn đêm dạ tiệc, sau đó cắt ghép rồi tung nó lên mạng.
"Trần Niệm Tuyết tôi không tin không giệt được một con gián như cô."
Lần này Liễu Ngọc tự mình làm, cô ta không những đăng bài còn kích động fan cuồng của mình nhắm vào Trần Niệm Tuyết. Liên hệ với các tài khoản makketing, không những vậy còn bỏ tiền mua hot seach yêu cầu bên kia phải giữ được tin này ở vị trí No1 suốt 1 tuần.
Lý Cảnh Phong ngồi trên tầng cao nhất của tập đoàn Nam Cảnh nghe Mạnh Hạo Nhiên báo cáo lại chỉ khẽ cười. Vợ anh đúng là liệu sự như thần nha, trước khi vào đoàn phim bà xã đã tổ chức một cuộc họp gia đình. Đó là lần đầu tiên anh cảm thấy bốn chữ "cuộc họp gia đình" còn có thể dùng như thế.
☆Một ngày trước khi vào đoàn phim.
Tại căn biệt thự nhỏ của gia đình nào đó, sau bữa cơm tối như mọi ngày thay vì dành ra một tiếng đồng hồ để hai vợ chồng chơi với con trai như mọi khi thì Trần Tuyết lại trịnh trọng nhìn hai cha con đang rửa bát nghiêm giọng.
"Rửa bát xong hôm nay chúng ta sẽ họp gia đình, em có một việc cực kỳ quan trọng muốn bàn với hai cha con. Em lên phòng khách đợi, hai cha con cứ thủng thỉnh dọn dẹp xong rồi lên hen."
Lý Nguyên Vũ ngẩng đầu nhìn chạm phải ánh mắt của ba mình như muốn hỏi đã có chuyện gì xảy ra sao. Lý Cảnh Phong chỉ khẽ nhún vai bất lực.
"Đừng nhìn ba, ba cũng không biết, muốn biết thì mau rửa chén cho nhanh đi."
Hai người một lớn một nhỏ, một rửa xà phòng một đứng trên ghế trán qua nước ấm rồi bỏ vài máy khử khuẩn. Ừm b9iwr vì trong nhà này bà hoàng nhà bếp chỉ thích nấu ăn nhưng ghét rửa bát. Mà theo chính sách của người đứng đầu gia đình là việc nhà phải cùng nhau chia sẽ, ai cũng không có trốn được.
Nóc nhà đã lên tiếng còn ai dám phản bác, cho dù có là chủ tịch tập đoàn Nam Cảnh hay thiên tài của tất cả các thiên tài thì ăn xong vẫn rửa bát, phòng ngủ vẫn phải tự dọn, chủ nhật vẫn phải cùng nhau sắn tay áo tổng vệ sinh nhà cửa, đó là sinh hoạt suốt mấy tháng qua của gia đình bọn họ.
Sau khi tập trung ở phòng khách thì cuộc họp gia đình lần thứ nhất chính thức bắt đầu với cục diện một người hỏi hai người trả lời như đang lấy khẩu cung.
"Bây giờ em có chuyện muốn hỏi hai cha con, phải thành thật trả lời nếu có bất kỳ chuyện gì giấu diếm vậy thì sẽ phải chịu hinh phạt thích ứng, không cho phép nói không hiểu chưa?"