Cô bấm điện thoại, nghe tiếng nhạc quen thuộc, không bao lâu, điện thoại được kết nối.
“Anh khỏe chứ, Nguyễn tiên sinh….”
“Bà Nguyễn, nhớ anh sao?” Thanh âm dễ nghe của Kỳ Duyên truyền đến, lại bắt đầu trêu chọc cô.
Điện thoại đang mở loa ngoài, cho nên, anh vừa nói những lời này, không chỉ những người ngồi đây, mà những người làm trong hậu kỳ cũng nghe được.
Thành Mỹ Na chấn động mạnh, không thể tin được. Giọng nói này…
Minh Triệu không kịp nhìn vẻ mặt của người khác, vội nhắc nhở anh, “Em vẫn đang quay.”
Kỳ Duyên: “…” Anh hắng giọng, “Bà Nguyễn có dặn dò gì sao?”
Minh Triệu: “Mời anh ngày mai đến trấn Vân Nghê.”
Khóe miệng Kỳ Duyên lộ ra nụ cười, “ Nguyễn phu nhân, anh sẽ đến đúng giờ.”
Cuối cùng Minh Triệu không được tự nhiên ngồi nói chuyện điện thoại với Kỳ Duyên trước mặt người khác, “Em cúp máy trước đây.”
“Chờ một chút….”
“Sao?”
“Con trai của em đang ở bên cạnh anh, rất muốn nói chuyện với em.”
Minh Triệu cười.
Tiểu Đậu Nha vui mừng cầm lấy điện thoại, giọng giòn giả, “ Trịu Trịu, con rất nhớ mẹ!” Thanh âm mềm mại.
Minh Triệu biết diễn viên nhí nhà cô lại bắt chước ba của cậu.
“ Trịu Trịu, sao không trả lời?”
“Mẹ đang làm việc, con đang làm gì đấy?”
“Ba đang dạy con làm bài tập. Mẹ, khi nào mẹ trở về? Mộ Mộ rất nhớ mẹ.”
Tâm của Minh Triệu bị nhéo một cái, khóe mắt ê ẩm, giọng nói dịu dàng như nước, tràn đầy tình thương của một người mẹ. “Còn bốn ngày nữa, con cứ đếm đi, bốn ngày sau mẹ sẽ về.”
“Được, một, hai, ba, bốn, đếm xong rồi….”
Minh Triệu: “….Ý của mẹ là phải bốn ngày bốn đêm ấy.”
“Mẹ, con chọc mẹ đó.” Tiểu Đậu Nha vui sướng hài lòng, “Mẹ, con nói nhỏ với mẹ một chuyện, cậu Nguyên Nguyên đang yêu, mẹ đừng nói với bà, cậu dẫn bạn gái đến nhà trẻ gặp con, mua cho con năm chai Yakult.”
Minh Triệu cố nén cười, “Được, mẹ sẽ không nói cho người khác biết. Khi nào về mẹ sẽ mua cho con mười chai Yakult.”
Tiểu Đậu Nha cười cười lắc lư cái mông. “Mẹ, ba thật quá đáng. Con và ba ở chung không tốt đâu. Ba thừa dịp con ngủ, lén lén đi gặp mẹ, lại không đưa con đi! Mẹ, lần tới, mẹ đi công tác nhất định phải mang theo con.”
Minh Triệu lúng túng, mặt đầy hắc tuyến, “Mẹ biết rồi, chúng ta trở về rồi nói.” Nói gì thêm nữa, bí mật trong nhà đều bị đưa ra ngoài ánh sáng. Cô nhanh chóng cúp điện thoại, mặt áy náy giải thích, “Con của tôi….rất đáng yêu.”
Mọi người: “…”
Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, có người bất giác hỏi: “ Minh Triệu, chồng chị họ Nguyễn?”
Minh Triệu gật đầu.
“Trùng hợp như vây! Ông chủ của các người cũng họ Nguyễn.”
Minh Triệu đáp một tiếng, vẻ mặt thản nhiên, “Rất trùng hợp, chồng của tôi tên Nguyễn Cao Kỳ Duyên.”
Mọi người: “…”
Sắc mặt của Thành Mỹ Na hốt hoảng, dần dần có chút đứng ngồi không yên.
Tôn Nhu hỏi: “Cô làm sao vậy? Sao sắc mặt kém như vậy?”
Thành Mỹ Na nắm chặt tay thành quả đấm, “Tôi đi toilet.” Cô không biết “tuần san Bái Bái.” Và lữ phẩm có đem tin tức tung ra ngoài hay không, cô nắm chắc thời gian, trước khi mọi chuyện phát sinh, cô phải ngăn bên kia trước.
Cô tắt ghi âm, đi vào toilet, vội vàng gọi điện thoại cho Lữ Phẩm.
Điện thoại không ai nghe máy.
Thành Mỹ Na sốt ruột đi tới đi lui, lòng bàn tay toát môi hôi lạnh. Cô cắn môi, gọi lại lần nữa, kết quả cũng không ai nghe máy.
Tôn Nhu thấy cô lâu như vậy cũng chưa ra ngoài, đi tìm cô. “Mỹ Na, cô sao rồi?”
Đáy mắt Thành Mỹ Na xám xịt, cô kéo cửa ra, “Tôi không sao.”
“Mỹ Na, có phải cô có chuyện gì hay không?”
Thành Mỹ Na cười khẽ, nụ cười ảm đạm, “Đột nhiên cảm thấy mình không tự lượng sức mình.”
Tôn Nhu hiểu ý của cô, “Không người nào nghĩ đến, Minh Triệu lại là bà chủ của Hoa Hạ. Lúc này rất nhiều người ngạc nhiên rớt mắt kiếng.”
Thành Mỹ Na nuốt một ngụm nước bọt, kể từ khi Hứa Giai Nhân đoạt vai nữ chính của, cô không nuốt nổi khẩu khí này. Biết Minh Triệu cũng tham gia chương trình, cô còn có ý định chèn ép Minh Triệu. “Đúng vậy. Không hề nghĩ đến.”
Một lần nữa hai người trở lại, mọi chuyện như không có gì xảy ra, nhưng rõ ràng trong không khí có sự thay đổi.
Mọi người bắt đầu nhiệt tình hơn với Minh Triệu, ồn ào náo nhiệt hỏi rất nhiều vấn đề. Danh hiệu bà chủ của Hoa Hạ, ai cũng muốn kết thân.
Đây chính là thực tế.
Minh Triệu như cũ trả lời vấn đề của mọi người, nhưng mọi người đều là người thông minh, cũng không hỏi những vấn đề riêng tư.
“Thầy Tấn…”
Tấn Trọng Bắc mỉm cười: “Cực khổ rồi.”
Minh Triệu không để ý anh trêu ghẹo, “Thầy Tấn, cảm ơn anh đã đến đây. Em lấy trà thay rượu mời anh một chén.”
Tấn Trọng Bắc cũng giơ chén lên, “Chỉ là một cái nhấc tay thôi.”
“Em có một vấn đề.”
“Tại sao tôi đồng ý tham gia tiết mục?” Tấn Trọng Bắc không để ý lắm, “Anh và chồng của em bằng tuổi nhau.”
Minh Triệu: “…”
“ Kỳ Duyên con trai cũng đã có, mà anh vẫn còn độc thân.”
“Cho nên anh đến tìm bạn trăm năm? Vậy anh cũng nên tham gia chương trình ”
Tấn Trọng Bắc lắc đầu, “Là Ngôn Ngôn kêu anh đến, con bé nói nếu tôi không đến, thì sẽ một năm không về nhà.”
Minh Triệu ngạc nhiên.
“ Minh Triệu, chuyện của người lớn anh không nói thêm điều gì cả. Ngôn Ngôn rất thiện lương, sau khi con bé biết thân phận của em, con bé rất áy này.”
Minh Triệu cúi đầu.
“Nếu có thể, em cứ xem con bé như một người bạn bình thường cũng được, thỉnh thoảng gọi con bé ra ngoài uống trà. Còn dì Lương, em không nhận thức cũng được, cũng không cần miễn cưỡng.”
“Thầy Tấn, cảm ơn anh.” Minh Triệu nghiêm túc, “Những năm qua đã giúp đỡ em rất nhiều. Đến nay, em cũng không có cơ hội cảm ơn anh một tiếng, bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì.”
Sắc mặt của Tấn Trọng Bắc vẫn như cũ, “Vừa bắt đầu là đồng tình, sau đó lại phát hiện là rất đáng giá. Em biết không? Em là một người rất đặc biệt?”
“Cái gì?”
“Trên người em có một sự dẻo dai, không khuất phục.”
Minh Triệu không lên tiếng “Đánh không chết tiểu cường.” Cô híp mắt, “Lúc còn trẻ rất bất đồng, cái gì cũng không sợ, cái gì cũng không quan tâm.”
Tấn Trọng Bắc để cái ly xuống, “Vậy sao. Điểm này Ngôn Ngôn rất giống em.”
Minh Triệu không lên tiếng. Thật ra điểm này, các cô đều di truyền từ Lương Nguyệt. “Thầy Tấn, em rất hâm mộ Ngôn Ngôn.”
“Hả?”
“Thật ra em rất muốn có một người anh trai như anh.”
Tấn Trọng Bắc cười, giang hai tay ra, “Đến đây nào, anh trai ôm một cái.”
Minh Triệu khó có thể tin, được anh ôm vào trong ngực, trên người của anh có một mùi hương rất dễ chịu.
Tấn Trọng Bắc ở bên tay của cô nói nhỏ, “Đừng cử động, camera vẫn còn quay.” Vừa đúng camera quay về hướng của họ, anh ta bảo đảm cái vỗ này nhất định có tiếng vang. “ Minh Triệu, chuyện Ngôn Ngôn làm ở thành phố B có chút hoang mang, Kỳ Duyên đối với cách làm của con bé cũng như thế. Nhưng ai bảo anh là người anh trai tốt. Nghe nói, Kỳ Duyên rất phải đối anh tham gia chương trình, hiện tại anh lại ôm em, anh rất muốn nhìn thấy vẻ mặt đặc sắc của cậu ta.”
Quả nhiên, ảnh đế rất thú vị làm cho người ta bất ngờ không kịp đề phòng.
Buổi tối hôm đó tiết mục quay đến mười giờ thì kết thúc. Mọi người về phòng của mình nghỉ ngơi, lúc trên đường trở về phòng, đột nhiên Phương Mục từ phía sau chạy tới.
“ Minh Triệu, cô lên weibo xem đi, có tin của cô.”
Sắc mặt của Minh Triệu tối sầm, “Chuyện xấu sao?” Cô vội vàng đăng nhập weibo, hơn một trăm lời bình luận. Lại tìm đến tên của mình, trên mấy cái tin tức giải trí trên weibo.
[Người đại diện Minh Triệu bị nghi ngờ là tình nhân của tổng giám đốc Hoa Hạ.]
Cô cũng không có phản ứng gì, mọi thứ dường như là thật.
Minh Triệu thở phào nhẹ nhỏm, “Nếu hôm nay tôi không nói, các người nghĩ tôi và Kỳ Duyên sẽ là quan hệ đó sao?”
Phương Mục không lên tiếng.
Nữ nhân quá thành công, sẽ làm cho người ta có tư tưởng viễn vong, nhất là những người phụ nữ sinh đẹp.
Minh Triệu cúi đầu, lông mi hơi run rẩy. “Theo hắn đi đi.”
Phương Mục đề nghị, “Cô có muốn đăng tin giải thích hay không?”
Minh Triệu nhăn mày, giọng nói kiên định, “Tôi muốn ngồi chờ xem bọn họ còn đăng thêm tin gì nứa, mặt khác, tôi muốn truy cứu tiền bồi thường tổn thất danh dự.”
Phương Mục sờ sờ mũi, “Xem ra tuần san này phải đóng cửa rồi.”
Tin tức bát quái truyền ra như vậy, mọi người bàn tán xôn xao, mọi người đều phát biểu ý kiến của mình.
Thật ra Minh Triệu biết, mình thường xuyên bị truyền ra tin tức như vậy là không tốt. Thứ nhất cô không phải là nghệ sĩ, thứ hai, đối với nghệ sĩ trong tay cô như vậy cũng không tốt, thứ ba, cứ như vậy bị đưa tin tức, người đi đường cũng nhận ra cô không ít, như vậy chỉ làm người ta chán ghét hơn thôi.Nhưng mà bây giờ cô làm gì cũng không bằng làm cho chương trình có hiệu quả.
Định mặc kệ cho tuần san bái bái truyền đi.
Sau khi tuần san bái bái công bố tin tức. Chuyện của Kỳ Duyên và Minh Triệu truyền đi khắp nơi trong làng giải trí, làng giải trí Hoa ngữ khiếp sợ không thôi. Đoán chừng người nào cũng không nghĩ đến. Vợ của Kỳ Duyên lại là Minh Triệu.
Từ đầu đến cuối, không ai nghĩ bọn họ có quan hệ với nhau.
Vốn là kế hoạch của tuần san bái bái và Lữ Phẩm rất tốt, sau khi công bố tin tức, lập tức lượng tìm kiếm tăng cao, ngay cả Quân Đô cũng mua xong, muốn vạch trần bộ mặt thật của Minh Triệu. Hiện tại Minh Triệu và Kỳ Duyên công khai, tuần san bái bái đã đâm lao thì phải theo lao, gọi điện thoại cho Lữ Phẩm và Thành Mỹ Na, mắng hai người một trận. Tuần san bái bái nói, “Sau này đừng tìm chúng tôi nữa.”
Lữ Phẩm tức muốn hộc máu, chuyện này nếu như bị tra ra được, sau này hắn không cần lăn lộn trong làng giải trí nữa.
Cùng lúc đó, Kỳ Duyên một đám bằng hữu rối rắm liên lạc với anh, hung hăng khiển trách anh, lời nói ác liệt!
Đôi vợ chồng mới của làng giải trí này diễn rất giỏi.
Vợ diễn vai trợ lý!
Chồng diễn vai ông chủ!
Oscar thiếu bọn họ tượng vàng!
Lặng yên hồi lâu, có người nói, “ Kỳ Duyên, mình muốn nhìn hình của con trai cậu.”
Thân phận của Kỳ Duyên được đưa ra ánh sáng, tâm tình của anh rất tốt, chọn hình vừa mới chụp hai ngày trước của Tu Mộ đưa ra.
Một bên mặt của cậu nhóc đang mang cặp bước vào cổng trường.
Hình vừa mới đăng, mọi người bắt đầu sôi trào.
“ Kỳ Duyên, cậu không phải là người. Sinh con đẹp như vậy!”
“Lão Nguyễn, chúng ta làm bạn đã mười mấy năm rồi, kết thành thông gia đi.”
…..
Kỳ Duyên hôn con trai đang ngủ, vừa nghĩ đến ngày mai anh phải đến trấn Vân Nghê, cùng vợ tham gia chương trình, mà tiểu tử thúi này còn phải đi học, quả thật có điểm không đành lòng.
Nhưng mà, anh không dẫn con đi tham gia chương trình.
Hôm sau, Kỳ Duyên quen đường đến trấn Vân Nghê.
Làm khách mời đặc biệt tham gia cùng bọn họ, tổ chương trình nhiệt liệt hoan nghênh, mọi người cùng nhau chờ đợi ở cửa thôn.
Minh Triệu liếc mắt thấy được Kỳ Duyên trong đám người.
Anh mặc áo T-shirt màu trắng, quần dài màu đen, không còn tây trang giày da, anh đứng thẳng ở đằng kia, dưới anh mặt trời, anh làm lóa mắt những người nhìn thấy.
Minh Triệu không hề chớp mắt nhìn anh.
Kỳ Duyên như có cảm ứng, tầm mắt của anh và cô giao nhau. Vốn là xa cách lạnh lùng nhưng khi nhìn thấy cô mọi thứ đều thay đổ, đôi mắt của anh nhu tình như nước. Bốn mắt nhìn nhau, một khắc kia, tựa hồ bọn họ biết đối phương đang nghĩ gì.
Anh nhấc chân đi đến trước mặt cô, cô ngẩng đầu lên, khóe miệng nở nụ cười.
Kỳ Duyên vươn tay, ngón tay thon dài dắt tay cô, ngón tay lục lọi lòng bàn tay của cô, hai mắt thật sâu nhìn cô, “Từ nay về sau, anh có thể quang minh chính đại giới thiệu…. đây là vợ của tôi.”
Cổ họng Minh Triệu nghẹn lại, hít sâu một hơi, nhìn về phía mọi người. “Giới thiệu với mọi người, đây là chồng của tôi …. Nguyễn Cao Kỳ Duyên.”
Có một chút ngượng ngùng, nhưng trong nội tâm lại rất thích.