“Chị….” Tấn Thù Ngôn thấy cô thất thần, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Minh Triệu không biết nên nói gì với cô, thần sắc của cô bình tĩnh, “Đến bây giờ ba chồng và mẹ chồng của tôi đều không biết mẹ ruột của tôi là ai, tôi cũng không tính toán sẽ giải thích.”
“Em biết. Nhưng mà, không phải chị muốn gặp mẹ cho nên mới làm người đại diện sao? Tại sao bây giờ…..”
“Là bởi vì trước kia tôi không biết, nếu như sớm biết một chút, có thể tôi không làm người đại diện rồi.” Lúc Minh Triệu nói những lời này giọng có chút buồn bã. “Cô sẽ không hiểu tâm tình trước kia của tôi đâu.”
Lương Nguyệt dành tất cả tình thương của người mẹ cho Tấn Thù Ngôn, mà cô một chút cũng không có được. Tất cả ủy khuất Minh Triệu chôn sâu ở đáy lòng, không nói đến là sẽ tha thứ cho Lương Nguyệt.
Đương nhiên Tấn Thù Ngôn không thể hiểu loại tâm tình mâu thuẫn đó, có lẽ thấy nhiều chuyện cổ tích. Cô cũng muốn người một nhà có thể đoàn tụ, nhưng hơn hai mươi năm không có tình cảm mẹ con sao cô có thể nhận thức được đây?
Trên thế gian này nào có chuyện dễ dàng như vậy?
Minh Triệu không phải là đầu khúc gỗ.
Tấn Thù Ngôn buồn bực rời đi, ngày đó, một mình cô lái xe đến Ảnh Thị Thành ở Lăng Nam.
Trong khoảng thời gian này Lương Nguyệt đều đến trại huấn luyện dạy học, nhưng bởi vì thời gian bận rộn, nên ít gặp mặt Tấn Thù Ngôn.
“Sao hôm nay con chạy đến đây vậy?” Bà dịu dàng nói.
Tấn Thù Ngôn thay đổi tác phong thường ngày, sau đó chậm chạp lên tiếng, đối với câu hỏi của mẹ, cô nặng nề thở dài, “Con đi thăm Kỳ Ân.”
“Nghe nói bị thương nặng, bây giờ sao rồi?” Cô gái bị thương, đúng là vấn đề lớn, chữa không tốt sẽ ảnh hưởng cả đời.
“Tinh thần tốt hơn nhiều rồi.” Tấn Thù Ngôn dừng một chút, “Mẹ, con gặp chị ở bệnh viện.”
Vẻ mặt của Lương Nguyệt vẫn như cũ, “ Kỳ Ân là em chồng của nó, nó ở đó cũng bình thường thôi.”
Giọng nói của Tấn Thù Ngôn cao lên, “Mẹ, sao mẹ có thể bình tĩnh như vậy? chẳng lẽ mẹ và chị cứ như vậy sao?”
Lương Nguyệt giơ tay vuốt đầu của cô, “Con đã gặp nó, nên biết thái độ của nó. Không phải mẹ không muốn, thái độ của Minh Triệu đối với mẹ con cũng thấy đó.”
“Đó là mẹ chưa từng cố gắng?”
“Mẹ biết kết quả. Ngôn Ngôn, mẹ sẽ cố hết sức đền bù cho chị của con.” Lương Nguyệt cũng hiểu, lấy bối cảnh nhà họ Nguyễn, sợ là Minh Triệu cũng không cần.
Trong lòng Tấn Thù Ngôn khó chịu, rốt cuộc mẹ của cô có xem chị là con gái của bà hay không?
“Không phải con muốn đến Lăng Nam sưu tầm thơ ca sao? Có mang theo máy chụp hình chứ, ngày mai mẹ sẽ cho người đi dạo với con một chút.”
“Không cần đâu ạ.” Cô không cao hứng lắm, “Con đi một mình là được rồi.”
“Ngôn Ngôn, mẹ biết trong lòng con muốn gì. Có thể con thấy mẹ đối với Minh Triệu vô tình, bởi vì hoàn cảnh lúc đó chính là như vậy.Mẹ không có bối cảnh, mẹ muốn thành công, mẹ không để cho người khác biết quá khứ của mẹ. Mẹ cũng không còn cách nào khác.”
“Mẹ, mẹ đừng nói là…” Cô biết tại sao Minh Triệu lại kiên trì như vậy, không phải cô ấy lạnh nhạt, mà tâm của mẹ quá lạnh lùng.
Mà cô có thể làm gì?
Chuyện Kỳ Ân bị thương vẫn bị truyền thông moi ra, vì tin tức đó đang được chú ý, không ít kí giả đến trước bệnh viện canh, muốn chụp nhiều hình một chút. Nhưng mà không chụp được hình của Kỳ Ân, ngược lại chụp rất nhiều hình của Tống Văn Dịch xuất hiện ở bệnh viện.
Như vậy tin tức có giá trị cao hơn!
Mấy hôm nay, Kỳ Ân càng ngày càng lạc quan hơn. Sau một tuần, đăng hình lên weibo.
[Dấu vết cuộc sống, dục hỏa trùng sinh [tình yêu]]
Tống Văn Dịch cầm điện thoại của cô, “Em nghỉ ngơi cho thật tốt, cũng đừng làm mấy chuyện này. Có đói bụng không? Anh đi lấy cơm.”
Kỳ Ân lắc đầu, lại xem vết thương trên người một chút, “Khi đó em nghĩ muốn chết đi, trên người đau đến không cảm giác.”
Anh nghiêm mặt, “Đừng nói lung tung.”
Kỳ Ân nhợt nhạt nói: “Đêm hôm đó, lúc làm phẫu thuật, em nằm mơ.”
Tống Văn Dịch: “Mơ cái gì?”
Kỳ Ân híp mắt, “Em nằm mơ trở lại năm mười hai, chúng em vừa mới học lớp số học. Cuối tuần phải thi, Lam Anh đang thảo luận bài với Tần Hoành, Minh Triệu cũng ở đó, em cũng ở đó. Em có quan hệ không tốt với Lam Anh và Minh Triệu"
“Bởi vì Tần Hoành?” Mắt Tống Văn Dịch sáng quắc nhìn cô.
Kỳ Ân không tránh ánh mắt của anh, “Đúng. Lớp chúng em có nhiều nữ sinh thích anh ấy, mà em là một trong số đó. Thành tích của anh ấy rất tốt, bây giờ anh ấy làm bác sĩ. Văn Dịch, bởi vì anh ấy, em chọn học khoa tự nhiên, lớp mười một chia lớp em nhờ ba cho người phân em và anh ấy cùng một ban.”
Trong phòng bệnh, một mảng yên bình.
Giọng Tống Văn Dịch khàn khàn trầm thấp, “ Kỳ Ân, em muốn nói gì?”
“Trước kia em rất tùy hừng, làm sai rất nhiều chuyện. Em ghét Minh Triệu, đổi bút máy của cô ấy, để cho cô ấy không trả lời được câu hỏi.”
Tống Văn Dịch cầm tay phải của cô, càm căng thằng, Ánh mắt toát ra thần thái buồn bã, “Khi đó em chưa trưởng thành.”
Khóe miệng của Kỳ Ân giựt giựt, “Em còn làm sai một chuyện.” Cô rút tay ra, vuốt mặt của anh, “Văn Dịch, anh biết không? Thật ra gò má của anh rất giống Tần Hoành.”
Trong nháy mắt mặt Tống Văn Dịch trầm xuống.
“Em rất xin lỗi.” Ánh mắt Kỳ Ân phức tạp, khẽ mỉm cười với anh.
Tống Văn Dịch mím môi, hồi lâu, anh mới mở miệng, “Đêm hôm đó, em hôn mê, luôn miệng gọi tên anh ta.”
Kỳ Ân giật mình, miệng lầm bầm thì thầm: “Thật xin lỗi.”
Nói xin lỗi có thể thay đổi gì đây?
Ngoài cửa, Minh Triệu dắt tay Tiểu Đậu Nha đứng ở đằng kia.
“Mẹ, chúng ta không vào sao?”
Không phải Minh Triệu cố ý nghe lén họ nói chuyện, ngoài ý muốn nghe được, cô cũng không tránh khỏi có chút bi thương. Cô thu lại thần sắc, đưa tay lên gõ cửa.
“Cửa không khóa, vào đi….”
Tiểu Đậu chạy vào: “Cô cô….”
Khóe miệng Kỳ Ân nở nụ cười, “Mộ Mộ, cuối cùng con cũng đến thăm cô.”
Khóe miệng của Tiểu Đậu Nha vểnh lên, “Cô, có phải rất đau không?”
“Không đau.”
Tiểu Đậu Nha nhìn tay và hai chân bị băng bó của cô, cậu thương tâm không dứt, “Cô, cô phải mau chóng khỏi bệnh.” Minh Triệu nhìn Tống Văn Dịch, cậu ấy ngồi đằng kia, vẻ mặt không thể hiện điều gì, nhưng không báo trước cười với cô.
Tiểu Đậu Nha nhìn cô cô xong, lại tò mò nhìn Tống Văn Dịch. Cậu không phải là đứa nhỏ hay sợ người lạ, thấy Tống Văn Dịch cũng nhìn cậu, cậu liền lộ ra hàng răng sáng bóng.
Kỳ Ân nói: “Mộ Mộ, chào chú đi.”
Chân ngắn của Tiểu Đậu Nha đi đến trước mặt Tống Văn Dịch, “Con đã thấy chú.”
Minh Triệu giải thích: “Nhóc đã xem phim truyền hình của cậu đó.”
Tiểu Đậu Nha ngẩng đầu lên, “Chú là dượng sao, cô đã cho con xem hình của dượng. Dượng….” Một tiếng gọi này lại làm cho người khác lúng túng.
Vẻ mặt của Minh Triệu cứng lại, cười cứng nhắc, “Mộ Mộ không phải là con đem đồ ăn ngon cho cô cô sao? Mau đưa cho cô cô.”
Tiểu Đậu Nha bị lừa gạt dời đi sự chú ý.
Tống Văn Dịch đứng dậy, “Ngày mai anh đi Paris, về nhà chuẩn bị trước. Ân Ân, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Kỳ Ân không nghĩ đến anh ấy đột nhiên đi như vậy, cũng không hỏi nhiều. “Vậy anh chú ý an toàn.”
Tống Văn Dịch gật đầu.
Minh Triệu cùng anh đi ra ngoài.
Hắn lấy hộp thuốc lá từ tong túi quần, rút ra một điếu, ngậm trong miệng.
“Cậu không sợ bị kí giả chụp được sao.” Minh Triệu vừa muốn rút điếu thuốc bỏ đi, Tống Văn Dịch tránh được. “Tôi chỉ rút ra một điếu. Chị Phạm, có gì cứ nói thẳng, tôi nghe đây.”
“Lần này mọi chuyện đã qua rồi, nhớ để cho kí giả chụp nhiều hình. Hình cho Truyền thông không được chỉnh sửa quá mức.”
“Chị Phạm, tôi và Tần Hoành rất giống nhau sao?”
Cổ họng Minh Triệu nghẹn lại, “Có một chút.”
Khóe miệng Tống Văn Dịch giật giật, “Tôi có chút bất mãn với gương mặt này.”
“Trước tiên cậu để cho Kỳ Ân yên tĩnh lại đi.”
“Tôi không sao. Tôi đi về trước.” Tống Văn Dịch cười nói, “Nhưng mà lần đầu tiên yêu lại gặp phải chuyện khó giải quyết như thế này, có chút ứng phó không kịp. Chờ tôi quay lại có nhiều kinh nghiệm hơn, nhất định lì lợm hơn.”
Minh Triệu cắn răng nói, “Cậu làm việc thật tốt cho tôi! Tinh thần thật tốt! Trước tiên hai người hãy yên tĩnh một thời gian đã.”
“Cô thật độc ác.” Anh phất tay một cái, xoay người rời đi, bóng lưng dần dần đi xa. Bống dáng lạnh lùng, lạnh nhạt, không quan tâm ánh mắt của mọi người, anh đi thẳng về phía trước, từng bước cũng không quay đầu lại.”
Lúc này, công việc được dàn xếp tốt nhất.
Lần nữa Minh Triệu trở lại phòng bệnh. Kỳ Ân ở đó, xem một bộ phim thần tượng với Tư Mộ.
Kỳ Ân giương mắt nhìn, “Anh tôi đâu?”
“Anh ấy đi dự sinh nhật của một người bạn.” Minh Triệu muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút, vẫn không hỏi. Vốn quan hệ của cô và Kỳ Ân rất bình thường, cô cũng không thể vượt qua. Cô lấy bình giữ ấm ra, đổ ra một chén cháo thịt nữa.
Tâm tình Kỳ Ân như bình thường, uống cạn sạch chén cháo, rồi đuổi bọn họ trở về.
Kỳ Duyên tham gia tiệc sinh nhật của đối tác Phương Dư Tiếu. Buổi tối, không thể tránh khỏi bị mọi người chuốc rượu. Hoài Trang đưa anh trở về.
Minh Triệu nhăn mi lại, “Rốt cuộc anh ấy đã uống bao nhiêu?”
“Không sai biệt lắm, một chai rượu đỏ.”
Minh Triệu: “Mặt mũi của Dư tổng thật là lớn, lần đầu tiên tôi thấy anh ấy uống say như vậy.”
Hoài Trang cười một tiếng, “Là uống cùng Mạc tổng, tất cả mọi người uống không ít.”
Minh Triệu: “Anh cũng nhanh về nghỉ ngơi đi.”
Hoài Trang lập tức đi.
Minh Triệu ngồi bên cạnh anh, cởi cúc áo sơ mi của anh, nút áo thật chặt cô phải tháo nửa ngày.
Kỳ Duyên hừ một tiếng, “Làm gì vậy?”
Minh Triệu thật muốn đánh cho hắn tỉnh lại, vừa muốn nổi giận. Đậu nãi bò đến bên cạnh hai người, “Meo Meo….Meo meo…” Kêu hai tiếng, một đôi con ngươi đen bóng nhìn bọn họ.
Minh Triệu nhếch miệng, đầu ngón tay lướt qua cổ của anh, tràn đầy thú vị, “Tiên sinh, cần phục vụ không? Không hài lòng không lấy tiền!”
Kỳ Duyênhíp mắt, ánh mắt dừng trên mặt của Minh Triệu, nắm chặt tay của cô, kéo cô lên người mình, “Nhìn dáng dấp của cô rất giống vợ của tôi!”
Minh Triệu ngồi lên chân của anh, “Vợ của anh có xinh đẹp hơn tôi không?”
Khóe miệng Kỳ Duyên vui vẻ càng ngày càng sâu, “Lão bà của tôi là một tiểu tiên nữ.”
Cuối cùng Minh Triệu không nhịn được nữa, cười lớn. Cô chuẩn bị đứng dậy lấy cho anh một ly nước, Kỳ Duyên ôm hông của cô thật chặt.
“A, để cho em xuống….”
“Không hài lòng không lấy tiền phải không?”
…….
Không lâu sau, phòng khách đến phòng ngủ truyền đến từng tiếng kêu.
“ Kỳ Duyên, anh là một tên lừa gạt.”
“ Nguyễn Cao Kỳ Duyên! Sau này không cho phép anh uống rượu nữa.”
…….
Ngày hôm sau, Minh Triệu đang mơ mơ màng màng ngủ, cô phát hiện cổ của mình ngưa ngứa, cô đưa tay vỗ vỗ anh.
Kỳ Duyên hôn cổ của cô, “Hôm nay không đi chạy bộ sao?”
Minh Triệu lầm bầm một tiếng, lật người, tiếp tục ngủ. Còn có ba ngày, cô phải lên đường đi trấn Vân Nghê tham gia chương trình, hơn nửa tháng không thấy được đấy. Kỳ Duyên rời giường, thay quần áo ra khỏi phòng ngủ. Con trai của anh đã dậy, đang chơi với Đậu Nãi.
“Ba, mẹ vẫn chưa rời giường sao?”
“Tối qua mẹ của con thức khuya, nên để cho mẹ ngủ thêm một lát nữa.”
Tiểu Đậu Nha nói: “Ngày ngày các người đều kêu con ngủ sơm, khi con đi ngủ, các người đều đi chơi! Hừ!”
Kỳ Duyên sửng sốt, xoa xoa đầu của cậu. “Tiểu tử thúi, bởi vì ba mẹ là người lớn.” Anh lấy sữa tươi và trứng gà, Tiểu Đậu Nha ngồi trên bàn một mình ăn sạch sẽ.
Kỳ Duyên bưng sữa tươi trở về phòng ngủ, Minh Triệu còn đang ngủ. Anh nửa ôm cô, uy cô uống hơn phân nữa ly sữa tươi. “Không phải nói hôm nay muốn đi mua quần áo cho chương trình sao?”
Minh Triệu không có khí lực, nhắm mắt lại tức giận nói, “Anh biết rõ em bận rộn như vậy, còn cố ép em.”
Kỳ Duyên bật cười, “Đem theo đồ ít thôi, nếu thấy thiếu cái gì, anh cho người đem qua.”
Minh Triệu nâng lên mí mắt, “Em không có ý định mời anh tham gia chương trình với em!”
Kỳ Duyên nâng mặt lên, “Vì hôm qua em phục vụ anh rất hài lòng, công việc phía sau anh sẽ an bài tốt.”