Xin Chào, Em Gái!

Chương 8: Lẽ nào...anh yêu em?



Cánh cửa phòng bị ai đó đạp mạnh, vỡ tan tành. Mọi hoạt động trong phòng dừng lại ngay. An và Duy đứng ở cửa, chứng kiến cảnh tượng ngay trước mặt, máu điên trong người sôi ùng ục.

- Mẹ kiếp! Biến ngay cho ông.

Một người đàn ông trong bọn gào lên. Lúc này thì không còn gì để kể nữa, hai chàng trai cùng xông đến, một trận chiến khốc liệt xảy ra. Đừng lo cho hai anh chàng đấy, họ đều được luyện võ cả rồi. Với lại, chỉ cần bấm một nút nhỏ trên điện thoại, cảnh sát sẽ đến ngay.

Chỉ vài phút, những tên bặm trợn kia đã nằm rạp dưới chân hai cậu quý tử. Duy lao nhanh đến bên Như, cởi áo mình mặc cho nó, rồi ôm nó vào lòng mà vỗ về. An cũng muốn an ủi nó, nhưng khổ nỗi, cậu chậm hơn bạn mình vài giây. Cậu đành quay lại, để bàn tay của một tên to con ra trước mặt, móc con dao trong túi hắn rồi chầm chậm đâm vào giữa khe các ngón tay. Tốc độ nhanh dần, rồi “Bụp!”, và sau đó là tiếng rên thảm thiết của tên nọ.

- Mày đi đâu vậy?

An hỏi khi thấy Duy bế Như ra ngoài.

- Đến bệnh viện. Người nó lạnh ngắt rồi.

- Tao đi với.

- Ở đây lo đống hỗn loạn mà mày gây ra đi!

Duy bỗng dưng hét lớn. An hơi khựng lại. Cái thằng, sao hôm nay nó nóng tánh thế nhở? Nhưng cậu không lên tiếng, dù sao chuyện này cũng do cậu gây ra thật. Nếu hôm đó cậu không uy hiếp Vy, nếu tối qua cậu chịu xuống nước một tí, thì có lẽ chuyện này đã không xảy ra.

Yên vị trên xe cấp cứu rồi, cậu mới mở điện thoại. 20 cuộc gọi nhỡ từ mẹ, 37 cuộc gọi nhỡ từ ba. Định khủng bố thằng con này à?? Nhắn vội cho ba mẹ, đại khái là con đang bận, rồi cậu quăng luôn chiếc điện thoại vào túi.

Cậu nắm chặt tay nó, vừa xoa vừa ra sức hà hơi. Thân thiệt nó thấp quá! Bực thật. Lòng cậu nóng rực lên, nhịp tim tăng nhanh đáng kể. Sốt ruột chết đi được ấy. Con bé mà có mệnh hệ gì, không biết cậu sống sao nữa.

Chiếc cửa phòng cấp cứu đóng lại. Duy ngồi ở dải ghế ngoài hành lang, gục mặt xuống hai lòng bàn tay. Là cậu không tốt, không bảo vệ được em gái mình.

An từ đâu chạy tới, mồ hôi rơi ướt đẫm áo. Cậu thở hùng hục, hỏi:

- Như đâu? Con bé sao rồi?

- Mày còn dám hỏi sao? - Duy gầm lên - Thằng chó! Tất cả là tại mày! Tại ông già của mày! Nếu mày không gây chuyện thì Như đã không như vậy. Mày thứ trả lời đi, nó mà có mệnh hệ gì, thì tao biết phải làm sao hả? Nó...nó không thể bị làm sao được! Không thể!

Duy biết cậu đang nổi nóng vô cớ, nhưng cậu không kiềm chế được mình nữa rồi. Những hình ảnh khi nó cười, nó khóc, nó giận dỗi,... hiện lên trong đầu cậu. Nhỡ như... nhỡ như cậu không còn được nhìn thấy nữa thì sao đây?

- Mày bị điên à? Sao tự dưng lại chửi tao? Có phải tao cố tình đâu, có phải tao muốn vậy đâu. Mày lo cho em gái mày quá rồi hóa điên đấy hả? Nó là em mày, chứ có phải người yêu mày đâu mà mày đòi sống đòi chết với nó? Tao yêu thầm nó bao nhiêu năm tao còn không nói thì thôi chứ mày...

An bực dọc, lên tiếng quát mắng. Cậu biết thằng bạn rất thương em, nhưng sao lại chửi cậu như thế? Có phải do cậu làm đâu mà?

- Tao là anh nó, mà mày nghĩ tao thương nó thua mày à?

Duy mất bình tĩnh. Một ý tá đi ra, nhắc nhở họ im lặng. An chỉ biết lắc đầu, nói vài câu mới Duy rồi bước đi:

- Người ngoài không biết cứ tưởng mày yêu nó đấy. Tao đi, không làm phiền mày. Khi nào nó tỉnh thì gọi tao. Tao đợi.

Đợi An quay đi rồi, Duy mới từ từ lấy lại bình tĩnh. Nước mắt cậu ứa ra, để rồi mau chóng bị cậu lau đi. Lúc này không được yếu đuối! - cậu tự ra lệnh cho mình.

Cửa phòng cấp cứu mở ra. Vị bác sĩ hiền hậu mặc áo blouse trắng mỉm cười:

- Cô bé không sao. Nhưng tinh thần thì hoảng loạn lắm. Tôi đã cho bệnh nhân uống thuốc an thần, giờ đang ngủ. Cậu có thể vào thăm được rồi.

Duy chạy như bay vào phòng. Nhìn bóng dáng yếu ớt đang say ngủ trên giường bệnh, trên cổ còn vương lại những vết cào cấu, tim cậu nhói đau. Ngồi xuống chiếc ghế nhựa, cậu nắm tay nó, thở dài.

-” Mau dậy đi. Anh nhớ mày, ba mẹ cũng nhớ mày nữa. Cả thằng An, nó sắp điên rồi kìa. Dậy đi, anh dẫn mày đi ăn.”

Nhắc đến An, cậu hơi khựng lại một chút. Hình như lúc nãy cậu có hơi nóng quá. Mà, những lời nó nói, có phải sự thật không? Trông cậu giống đang yêu con bé này lắm hả? Cậu thở dài... Bao nhiêu năm sống với nó, chơi với nó, nhìn nó lớn từng ngày, cậu cảm thấy nó chiếm vị trí quan trọng lắm. Nói thật, nếu giờ nó mà chết, không biết cậu còn sống nổi không.

Ngắm nhìn người em gái thuần khiết như thiên thần đang say giấc, lòng cậu khẽ rộn ràng. Làn da nõn nà ngày nào bây giờ trắng bệch, trông mà xót. Đôi lông mi cong cong khép chặt. Đôi môi khô nhưng vẫn không giấu được nét hồng hào. Bỗng dưng, cậu muốn chạm vào đôi môi ấy...

Dạo này cậu cũng thấy mình hơi lạ thật. Cậu hay nhìn lén nó cười, hay chọc nó khóc rồi chạy đến dỗ dành, hay thấy khó chịu khi nó thân với thằng con trai khác,... Chả nhẽ cậu bị bệnh cuồng em gái rồi sao? Nếu không, thì không lẽ cậu yêu nó?

Cậu lắc mạnh đầu, xua tan những suy nghĩ lung tung trong đầu mình. Cho dù...Cho dù có gì đi chăng nữa, thì cậu vẫn là anh trai nó, vẫn là người cùng nhà với nó. Chuyện xảy ra 15 năm trước, tốt nhất không để nó biết được.

Mở điện thoại, cậu tìm danh bạ của An, nhắn vội cho nó vài chữ:

-” Nó vừa uống thuốc an thần, ngủ rồi.”

Xong xuôi, cậu vuốt tóc nó vài cái, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mọi người đọc xong đã vote chưaaa ♡♡ Nếu tớ có sai sót gì thì nhắc tớ nhé, tớ sẽ sửa lại.

Nhân tiện, mọi người thích kết thúc có hậu hay kết thúc bi đát thế?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv