- Mọi chuyện là như thế nào?
Hai bàn tay rắn chắc đập xuống bàn cái “Rầm!”, người đàn ông trung niên cau mày hét lớn.
Mở to đôi mắt kiên định và lì lợm nhìn ba mình, An chỉ biết cười khẩy. Người đàn ông này, không nói chuyện với cậu thì thôi, mỗi lần mở miệng ra là chỉ có gào rồi thét. Xem ra ông ta vẫn nhớ mình có một đứa con trai nhỉ?
- Cái đồ bất hiếu nhà mày! Mày đã không giúp được gì cho tao thì thôi, lại còn phá hỏng cái mối quan hệ mà mất bao lâu tao mới gây dựng được. Mày chỉ cần cưới nó, mày cũng sướng, mà tao cũng được hưởng. Vậy mà mày... Đúng là phá gia chi tử mà! Đồ vô dụng! Đồ của nợ!
Tiếng chửi chói tai vẫn tiếp tục. An cúi đầu, trả lời từ tốn:
- Con không làm gì sai cả.
- Cái gì là không sai? Thằng Duy là thằng khốn nào, con Như là con đ* nào mà mày dây dưa với chúng nó mãi vậy? Bé Vy nó bảo mày bỏ nó theo con bé kia, phải không?
- Ba hỏi lại Vy xem, là ai sai trước? Nó mới là khốn, mới là đ* ấy. Nó đi yêu bạn thân của con rồi còn dám nói gì nữa chứ? - An nổi giận, gầm gừ nói.
- Mày câm ngay! Ai cho mày nói bạn như thế?
- Ba không cho con gọi nó như thế, vậy sao ba còn nói bạn con?
- Mày học đâu ra cái thói cãi ba mày nhem nhẻm đó vậy hả?
- Mở miệng ra nói thì ba bảo cãi, câm như hến ba lại bảo khinh ba. - An khẽ nhếch môi - Ba đem con cái mình ra đổi lấy vài cắc bạc dơ bẩn, ba không thấy thẹn sao mà còn chửi con?
- Thằng khốn kiếp! - Ba An đứng dậy, đập mạnh vào bàn, khuôn mặt đỏ bừng - Mày, là thể loại cặn bã. Tao nuôi mày ăn học bao nhiêu, mày trả lại cho tao như này đây hả? Biến! Biến ngay khỏi nhà tao! Biến đi! Đồ bẩn thỉu, đần độn như mày, tao không cần!
Chiếc cửa thư phòng mở ra, mẹ An chạy vào, ôm lấy vai người đàn ông đang nổi điên kia. Bà nhẹ giọng, hoảng hốt:
- Ông! Có gì bình tĩnh mà nói, đừng đuổi con đi như thế.
- Ba nghĩ ngày ngày ném cho con đống tiền, thuê một đám gia sư về thì gọi là nuôi con đấy à? Được, ba đuổi con đi chứ gì? Không cần ba đuổi, con cũng tự đi. Con không chịu nổi cuộc hôn nhân vớ vẩn đó, càng không chịu nổi một người ba chả xem gia đình là cái đinh gỉ gì. Chào mẹ, con đi.
Nói rồi An quay lưng bỏ đi, không kịp thu dọn đồ đạc. Ông Minh, ba cậu, chỉ biết tức giận đứng nhìn thằng con trai độc nhất bỏ đi. Vụ đầu tư này của ông xem ra gặp khó khăn rồi! Ông quay đầu, thở mạnh vài tiếng rồi hất thẳng ly nước xuống bàn. Mẹ An chỉ biết cúi đầu im lặng. Bà xót con trai, nhưng đối với cơn thịnh nộ của chồng, bà lại không dám hé răng nửa lời.
10h đêm tại nhà Duy...
-”Kính koong! Kính koong!”
- Ra đây! Ra đây!
Mẹ Ý nói lớn rồi nhanh chóng mở cửa. Thấy An vẫn đang còn mặc đồng phục trường đứng trước cửa, bà thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều. Bà mỉm cười:
- Sao khuya thế này mới về hả con? Vào đi tắm đi rồi cô lấy cơm cho ăn. Hôm nay nhà mình ăn canh cua con thích đấy nhá.
- Úi, vợ đến đấy à! - Duy ở trên cầu thang, nói vọng xuống - May thế, trẫm đang mỏi lưng. Mau lên đấm lưng cho trẫm nào.
An bật cười, cởi hai nút áo trên cùng rồi tiến lên phòng Duy. Bà Ý trở vào bếp, vừa hâm lại đồ ăn, vừa nhìn An dịu dàng. Thằng nhóc này, gia đình vốn đã không hạnh phúc mấy, nhưng không ngờ đêm hôm thế này mà còn bị đuổi đi. Ba mẹ gì đâu, thật đáng trách!
- Tao là trai thẳng! - An đá Duy một cái - Mà cho dù có cong, thì bố đây cũng nằm trên, không đến lượt mày đâu, nhé!
- Xì. - Duy bĩu môi - Mày thẳng hay không có trời biết. Lỡ đâu con Như chỉ là bình phong, người mày muốn tiếp cận thực sự là tao. Ôi, tao ngại quá, ngại quá mày ạ!
- Thằng chó bệnh! Phắn đi, tao đi tắm.
Nói rồi An quay qua tủ gỗ, vơ đại cái quần đùi rồi đóng cửa phòng tắm. Duy thở dài. Cậu cũng định khuyên An đừng đụng chạm gì Vy cả, mọi chuyện để cậu lo đủ rồi. Mà nghĩ lại, thằng heo này có bao giờ chịu nghe ai đâu. Quả này chắc còn phải ở đây dài dài.
Vài phút sau, An tắm xong, chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi ngắn bước ra. Thấy Như thù lù đang ngồi tám chuyện với Duy, cậu giật bắn mình. Như quay qua chào, không hay mặt cậu bỗng chốc đỏ ửng như trái cà chua.
- Khuy...Khuya rồi sao em khôn...không đi ngủ đi?
An lắp bắp hỏi, vớ đại cái chăn choàng lên người.
- Tao gọi nó đấy. Mày đến chơi mà. - Duy cười đểu - Chà, body anh An đẹp thiệt nha. 6 múi 8 múi từa lưa luôn ấy.
An nghe vậy bỗng chốc nóng hết cả người. Như tủm tỉm cười, rồi chóng tìm cách chuồn mất. An rón rén đi đóng cửa, rồi quay lại đạp mông thằng bạn. Duy ôm bụng cười, đến đỏ mặt tía tai mới chịu dừng. Lấy lại vẻ nghiêm túc, Duy hỏi:
- Sao rồi?
- Kì này có vẻ căng mày ạ. Tao hết chịu nổi rồi. Chắc tao còn ăn bám nhà mày dài dài.
- Chả sao. Mốt làm em rể, tao hành lại mày là được chứ gì.
Nói đến đây, Duy cười, nhưng trong lòng dậy lên một cảm giác chua xót khó tả.
- Ừ. Tao sẽ ráng sống tốt, trở nên thật thành đạt, rồi cưới Như. Tao sẽ chứng minh cho ba tao thấy không có ông ta tao vẫn tốt chán.
- Rồi, rồi. Tôi hiểu ông quá mà, ông cao siêu, ông quyết tâm. Giờ ông xuống bếp ăn cơm giùm tôi cái. Bụng nó đang hát quốc ca rồi kìa.
An cười cười, khoác vai Duy bước xuống cầu thang, đánh chén một bữa ngon lành.
Khuya hôm đó, cửa phòng Như bật mở, An bước vào, xoa đầu cô gái nhỏ đang say ngủ. Cậu còn nhớ, có lần, nó hỏi cậu, rằng nếu mai sau chúng mình đều kết hôn rồi, thì sẽ như thế nào nhỉ. An cười, đáp ngay, cậu sẽ ở rể nhà vợ. Nó ngây ngô hỏi lý do. Cậu chỉ véo má nó, rồi bảo:“ Vì anh chắc chắn, gia đình vợ anh sẽ rất hạnh phúc!“. Cậu bất giác mỉm cười trìu mến.
Ở đắng sau cánh cửa, có một người con trai nhìn thấy tất cả. Cậu lặng lẽ quay về phòng, cảm giác khó chịu trong lòng lại dâng cao.
Vote đi ♡♡ Vote đi ♡♡ Love ya
~~