Ông Minh biết tin thì vô cùng tức giận. Ông gầm gừ nhìn vợ:
- Có chút chuyện cỏn con ấy mà bà cũng làm không xong là sao? Tại sao cái nhà này ai cũng vô dụng như thế?
Mẹ An cúi đầu, hai vai run run, có lẽ bà đã khóc. Ông Lâm nhìn vợ, có chút không đành lòng. Dù gì cũng là người phụ nữ ông yêu thương, chung sống với ông suốt bao năm, giờ nhìn bà đau lòng, ông cũng không vui vẻ gì. Ông mon men đến gần, vỗ vỗ lưng vợ, dỗ dành:
- Thôi, tôi xin lỗi. Bà đừng khóc nữa. Bốn mấy tuổi đầu mà cứ như trẻ con thế?
- Mình, đừng ép buộc con nữa. Hức. - Bà vừa nấc vừa nói- Nó là con mình mà... Mình...
- Bà cứ chiều nó riết rồi nó hư đi! Tôi làm vậy là vì ai? Không phải vì lo cho nó thì là vì thằng hàng xóm à?
- Cứ để nó sống hạnh phúc đi mình.. Ép buộc nó không phải cách hay đâu..
- Không dây dưa nữa! - Ba An gắt lên - Bà không làm được thì tôi làm. Ngày mai tôi sẽ đến nhà con bé đó một chuyến. Phải nói chuyện cho ra lẽ mới được.
Nói đoạn, ông quay lưng bỏ đi, để lại người vợ nước mắt giàn giụa sau lưng.
Sáng hôm sau, ở nhà Như..
- Ba mẹ đâu rồi nhóc?
Duy hỏi, thả người trên chiếc sofa màu xám tro.
- Qua Anh rồi. Nghe bảo công ty bên ấy đang tìm người điều hành. Ba mẹ qua đó xét tuyển vài ngày rồi về.
- Èo thế mà chẳng báo anh một tiếng. Thằng An đi mua đồ, định qua chơi với ba mẹ mà..
- Vậy anh hai về ổ của anh hai đi. Xí, không thèm.
Nhìn bộ mặt giận dỗi của Như, Duy phì cười. Cậu đã nói chưa nhỉ? Con nhóc này thật dễ chọc mà.
-” Kính koong! Kính koong!” - tiếng chuông cửa bất chợt vang lên. Duy phất tay bảo Như đi chuẩn bị bữa sáng, để mình đi mở cửa.
- Ơ.. - Duy khựng lại khi thấy ba An - Con chào bác.
- Cháu là Duy? Em cháu có ở nhà không? Bác muốn gặp nó.
- Dạ.. có. Mời bác vào nhà.
Như cầm hai ổ bánh mì đặt lên dĩa, buột miệng hỏi:
- Ai đến vậy..
Như quay lại, hình ảnh người đàn ông mặc vest đen khiến nó nuốt chữ “anh” vào trong lòng. Nó cúi đầu, lễ phép:
- Dạ, con chào bác. Bác tìm ai ạ?
- Tìm cháu.
Ông Minh chỉ trả lời vỏn vẹn hai chữ rồi ngang nhiên ngồi xuống ghế sofa. Duy bảo Như đi lấy nước, rồi mon men đến gần vị khách quý, hỏi:
- Dạ, không biết bác tìm em con có việc gì ạ?
- Bác muốn nói chuyện với nó.
- Dạ, con mời bác uống nước. - Như đặt ly nước trên bàn - Bác là...?
- Bác là ba thằng An. Hôm nay bác muốn nói chuyện với cháu.
- Dạ, có gì bác cứ nói ạ.
Không gian căng thẳng hẳn lên. Như nghe rõ cả nhịp tim đang đập mạnh của mình. Duy im lặng, bàn tay nắm chặt tay Như dưới chiếc bàn kính, như muốn động viên cô bé.
- Chắc cháu đã gặp vợ bác rồi?
- Dạ? À dạ...
- Hừm. - Ông Minh đặt tấm séc lên bàn - Bác không nói nhiều. Hai đứa dừng lại đi.
- Tại sao ạ? - Duy chau mày hói
- Hai đứa có quyền hỏi bác sao? Hừ, cha mẹ không nuôi dạy các cháu đàng hoàng à? Suy nghĩ đi chứ. Cháu có gíup được gì cho tương lai thằng An không? Cóc ghẻ thì đừng đi cùng với thiên nga. Hạng tầm thường như cháu nên tránh xa nó ra. Sau này nó sẽ điều hành công ty của bác, bác muốn nó lấy một người vợ môn đăng hộ đối.
- Con có thể.. - Duy lên tiếng
- Đừng nói gì nữa. Coi như tấm séc này là món quà bác đền bù cho cháu. Hai đứa còn nhỏ, lo mà học đi. Hy vọng da mặt cháu mỏng, đừng để bác phải nhắc lần hai.
- Nhưng thưa bác! - Duy lại gọi lớn lần nữa
- Hừm. - Ba An nhăn mặt - Đúng là hạng vô học. Cha mẹ dạy các cháu quát vào mặt người lớn thế à? Hồ ly tinh, tránh xa con bác ra, một mình Yến Vy là đủ rồi.
- Rồi bác sẽ phải hối hận! - Duy kiên quyết
- Để xem các người làm được gì.
Nói xong, ông đứng dậy bước ra cổng. Như ngồi đó, nước mắt rơi từng giọt. Không phải vì buồn, mà là vì uất ức. Lòng tự trọng của nó đã sớm bị ông ta đạp đổ rồi.
Duy bực tức nhưng không thể làm gì hơn. Cậu muốn Như và An chia tay thật, nhưng làm ơn đi, không phải theo cách này! Hồ ly tinh cái gì cơ chứ!? Thấy Như thút thít, đầu Duy như bị đốt nóng. Cậu gọi điện cho An:
- Alo? - Ở đầu dây bên kia, An vô tư chào hỏi
- Mẹ kiếp! Mày không bảo vệ được Như thì để tao làm. Bảo nhà mày tránh xa con bé ra.
- Chuyện gì vậy?
- Ba mày vừa đến đây và đưa tao 50 triệu. Cho mày 3 phút giải thích, hoặc tờ séc này sẽ trong họng mày.
- Tao đến ngay.
An chỉ thông báo rồi cúp máy. Duy ngồi xuống sát Như, ôm cô bé vào lòng an ủi. Hôm qua mẹ An đến tìm Như, cậu chỉ nghe kể lại cũng đã thấy máu sôi sùng sục. Hôm nay gặp tận mặt ba An thế này, thiết nghĩ đầu cậu sắp tức đến nổ tung. Bữa ăn sáng, cậu cũng chẳng còn hứng mà thưởng thức nữa rồi.
An phóng xe ào vào sân nhà Như. Quăng chiếc mũ qua một bên, cậu vội vàng chạy vào nhà. Duy vẫn đang ấp ủ Như ở trong lòng.
- Ông ta đã làm gì?
- Mày còn hỏi? - Duy điềm đạm - Từ giờ, tao sẽ bảo vệ Như. Nó còn nhỏ, vậy mà trong 2 ngày đã chịu 2 sự đả kích như vậy. Mày xem, gia đình mày nghĩ nó là hạng người gì? Bán rẻ tình cảm chỉ với giá 50 triệu?
- Khốn kiếp! - An đá vào bàn - Vậy, coi như mày chăm sóc Như một thời gian giùm tao. Khi nào thu xếp xong chuyện gia đình, tao sẽ trả ơn mày.
- Không cần. - Duy mỉm cười - Tao sẽ chính thức giành nó lại. Thi đấu công bằng đi.
Duy nhìn An thách thức. An cũng nhìn chằm chằm vào mắt Duy, 100% sự thật. Duy không đùa. An bỗng thấy chột dạ, có lẽ cậu không tin tưởng vào tình cảm của Như chăng? Cậu thở dài, gật đầu:
- Ừ, vậy thi đấu công bằng.
Như ngồi im trên ghế, mắt mở to nhìn hai người con trai trước mặt.
“- Như, anh xin lỗi, anh không thể bảo vệ em. Lần này anh nhường em lại cho nó, nếu nó làm em tổn thương, nói với anh, anh sẽ tính sổ tận gốc. Hạnh phúc nhé!”