Ba quân sư quạt mo im lặng.
Sau một lúc lâu,
Vu Tư Nhã: “Thật ra mấy chuyện này cậu cứ từ từ mà học, làm mấy lần sẽ tốt hơn thôi.”
Người nằm trên bàn không có động tĩnh.
Hạ Dương không an ủi: “Vậy lần sau kiểm tra phòng cậu hăng hái chút đi, chạy lên đặt bút thành văn trước mặt anh ấy, kiểu hận không thể nhớ kỹ mỗi câu mà anh ấy nói, đến một dấu chấm hay phẩy cũng không tha! Như vậy sẽ được thôi.” Dù sao cũng có ai không thích người siêng năng đâu phải không?
Lưu Bình ngồi kế bên Ôn Nhu, vỗ vỗ cô: “Cậu làm nũng với anh Chu đi, cậu biết làm nũng mà phải không? Là đàn ông mà, ai cũng thích mấy cô gái nũng nịu mà đúng không?”
Ôn Nhu cậu ấy với đôi mắt không chút biểu cảm nào.
Lưu Bình lắc lư thân hình to lớn thô kệch của mình, hai tay làm lan hoa chỉ, cố tình kiềm lại giọng ăn to nói lớn của mình, nhỏ nhẹ nói:
“Đàn anh ~ tôi biết sai rồi mà. Sau này không dám nữa, anh đừng tức giận, có được không ~ có được không ~”
Nói xong còn dùng ánh mắt quyến rũ nhìn Ôn Nhu, còn tự biết mình thế nào mà nói thêm: “Mắt của cậu đẹp hơn, chắc chắn sẽ làm đẹp hơn mình.”
Ôn Nhu: Thần thiếp không làm được.
Vu Tư Nhã không nhịn được, tát một cái vào mặt mình: “Cậu thấy cơn giận của anh Chu nhỏ lắm sao?”
“Cái này thì có gì đâu chứ.” Lưu Bình không phục mà nói: “Đàn ông con trai đều như vậy hết! Mình là nam mà còn không biết sao?”
Ôn Nhu liếc cậu ấy một cái, lười trả lời cậu ấy. Cô thấy đàn anh Chu không phải không để ý dáng vẻ bọn họ nói lúc này, mà là người ta căn bản không thèm để ý đến, bằng không sẽ không hỏi cô những kiến thức chuyên môn kia.
“Được rồi.” Ôn Nhu thở dài: “Vẫn nên làm việc đàng hoàng thôi.”
Miệng cô đúng là vụng về hết mức, vẫn là đường nên biến khéo thành vụng.
“Không sao đâu nè.” Vu Tư Nhã lại vỗ vai cô: “Chuyện này không phải một sớm một chiều là giải quyết được. Dù sao chúng ta còn ở khoa này ba tuần lận, có cơ hội thì cậu âm thầm khen anh Chu vài câu, hiểu không? Ngày thường cậu hãy tìm cơ hội nói mấy câu như thân hình đẹp, đôi mắt đẹp, đàn anh lợi hại quá, hay gì đó đều được.”
“Ừ.” Ôn Nhu gật đầu, cô cũng không phải là cô gái nhỏ mười mấy tuổi nữa, đương nhiên biết mấy đạo lý đối nhân xử thế như không đưa tay đánh người đang cười, nói lời hay, tóm lại không có gì tổn hại: “Để mình xem tình huống đã.”
——
Buổi chiều lúc chỉnh lý bệnh án ở khoa, không biết có phải do Ôn Nhu bị ảo giác không, mà luôn cảm thấy đàn anh Chu đang đứng ở cửa sổ, dù vô tình hay cố ý đều sẽ liếc nhìn cô, làm cả trưa cô kinh hồn bạt vía.
Cô sợ đàn anh Chu khó chịu sẽ chỉnh đốn cô một phen.
Cũng may mãi cho đến khi tan làm đều rất bình yên. Đến khi ra khỏi cổng lớn bệnh viện, Ôn Nhu mới thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc đó cô nghe được tiếng rao cách đó không xa: “Bánh thịt đây! Bánh thịt đây! Vừa mới chiên xong, hai đồng một cái, năm đồng ba cái!”
Bánh thịt vừa mới chiên vô cùng thơm, thơm đến nỗi dù không đói cũng có thể làm cho con sâu trong bụng thức dậy. Dù gì cô cũng lười đi đến nhà ăn, nên dứt khoát mua ba cái bánh thịt vừa đi vừa ăn.
“Xin chào, tôi muốn hỏi một chút.” Trước mặt cô có một cặp vợ chồng ngăn cô lại hỏi: “Cho hỏi lầu 9 này đi như thế nào vậy? Chúng tôi tìm cả buổi vẫn không thấy.”
Ôn Nhu vừa mới cắn bánh thịt một cái, qua loa nuốt xuống: “Từ chỗ này đi thẳng ạ.” Vừa nói vừa chỉ họ vào cửa: “Đi dọc theo đường này vào trong, sau đó rẽ trái, căn thứ hai chính là nó. Hai vị đi đến khoa nội thận nhé.”
“Đúng đúng đúng.” Người đàn ông vội nói: “Chính là chỗ đó, bên phòng khám nói phải đi lọc máu mà chúng tôi tìm không được. Cảm ơn cô nhiều.”
“Không có gì.” Ôn Nhu vẫy vẫy tay, dẫn bọn họ đi đến cửa, chỉ lại một lần nữa: “Đi thẳng theo đường này vào trong, rẽ trái đến phòng thứ hai là được ạ.”
Đúng lúc có một chiếc xe chạy ra, ba người lùi về phía sau vài bước.
“Cảm ơn cô, cô gái nhỏ.” Mặt hai vợ chồng đầy vẻ cảm kích: “Thật cảm ơn cô, vừa nãy tìm cả buổi vẫn không tìm được.”
“Không có gì, không có gì.” Mắt Ôn Nhu cong lên vì cười: “Không có gì, hai vị nhanh đi đi. Lúc này bác sĩ đã tan làm nhưng vẫn còn bác sĩ trực ban ở đó.”
Chu Ngạn chờ xe phía trước chạy ra, hạ cửa xe nhìn lại đằng đây, tầm mắt dừng trên mặt Ôn Nhu, sau đó lại chuyển qua bánh thịt trong tay cô.
Ý nghĩ trong đầu anh lại bay xa, mấy năm trước lúc anh ở nước ngoài cũng như vậy. Mỗi ngày khi trở về từ bệnh viện, tiện đường liền mua mấy cái bánh sandwich, qua loa ăn rồi chạy đến phòng thí nghiệm. Nhưng gần chỗ đó không có bánh bao có nhân, mỗi lần anh lên mạng thấy có người anh thì tức khắc thấy rất thơm, nghĩ chờ đến khi về nước nhất định phải ăn mấy cái.
Kết quả đến khi về nước, bận rồi lại quên, căn bản không nhớ đến chuyện này.
Bây giờ bỗng nhiên thấy, vậy mà có hơi thèm.
Từ trước đến nay trước cửa bệnh viện đều vô cùng chen chúc, khắp nơi đều là bệnh nhân, người đi đường qua lại, còn cả tiếng rao của các quán ăn dọc phố, cho dù có đèn xanh đèn đỏ cũng vô dụng. Chu Ngạn lái xe chậm rì rì, nhìn thấy có người bán bánh thịt, không nhịn được nên quay cửa sổ xuống nói lớn:
“Lấy cho tôi một cái đi. Có thể đưa qua đây không?”
“A, có thể, có thể,” Ông chủ trả lời ngay tức khắc: “Anh muốn mấy cái? Hai đồng một cái, năm đồng ba cái.”
Tiện lợi như vậy sao? Chu Ngạn nghĩ nghĩ: “Lấy ba cái đi.”
“Có ngay!” Ông chủ nhanh chóng bọc ba cái chạy lại đưa cho anh.
“Cảm ơn.” Chu Ngạn nhận xong đang định trả tiền thì xe phía trước nhanh chóng lái đi, xe phía sau bắt đầu ấn còi.
Tinh ——
Tinh ——
Tinh ——
Ồn ào đến nỗi làm đau lỗ tai. Anh vốn dĩ đang định dùng tiền mặt trả, cuối cùng phát hiện không có tiền lẻ, đều là tờ một trăm và mấy cái thể. Thế là anh đành dùng điện thoại, nhưng chưa kịp lấy ra, phía sau đã bắt đầu náo loạn.
“Sao lại chưa đi thế! Lề mề quá!”
“Nhanh đi, nhanh đi!”
“Làm gì vậy!”
Chu Ngạn nhíu mày.
Ông chủ bán bánh thịt cũng mất kiên nhẫn, nhưng không dám giục anh.
Ôn Nhu chỉ đường cho đôi vợ chồng kia xong, vừa mới cắn thêm một miếng bánh nữa đã nghe thấy tiếng ồn ào ở ngoài đường, kinh ngạc hỏi:
“Anh Chu?”
Tiếp sau cô nhìn xe phía sau và ông chủ bán bánh thịt đứng kế bên, tức khắc hiểu ra, lập tức chạy đến:
“Anh Chu, anh đi trước đi, tôi trả tiền cho anh.”
“Không cần!” Chu Ngạn tìm điện thoại của mình khắp nơi nhưng bị Ôn Nhu giữ lại giục: “Anh vẫn nên đi đi, bằng không người ở phía sau sẽ nổi giận đó.”
Nói xong không đợi Chu Ngạn mở miệng, cô kéo ông chủ qua một bên: “Tôi trả tôi trả.”
“Cô.” Chu Ngạn muốn nói nhưng lại bị tiếng còi làm cho giật mình, trong lòng có chút không vui nhưng không còn cách nào khác, một chân đạp chân ga lái đil.
Ôn Nhu trả tiền xong, quay đầu lại đã không thấy xe đầu, nên nhịn không được cảm thán một câu:
“Mình cho rằng boss đều ăn bào ngư nhân sâm, đại tiệc hoàng gia, không ngờ được cũng sẽ có boss ăn bánh thịt hai đồng một cái đó!”
Ôn Nhu: Bỗng nhiên cảm thấy mình cũng có thể trở thành boss (mặt kiêu ngạo. jpg)
Khi xe lên cao tốc trên cao, Chu Ngạn mới rảnh tay nếm thử bánh thịt. Không biết có phải do tác động tâm lí không, nhưng cảm thấy nó không ngon, nếu biết sớm đã không mua rồi!. Đọc tr𝙪𝒚ện ch𝙪ẩn không q𝙪ảng cáo ( T𝑹 ÙMT𝑹U𝓨Ệ𝑵.Vn )
Vừa quay đầu đã thấy điện thoại ở trên ghế phụ, lập tức bực bội không thôi. Vừa nãy tìm đến tìm lui không thấy đâu, bây giờ thì tốt rồi, liếc mắt đã thấy.
Nhưng mà cái bánh này bao nhiêu tiền?
Chu Ngạn nghĩ nghĩ, năm đồng? Mười đồng? Hôm nay anh vừa mắng cô gái nhỏ này, quay đầu đã khiến cho người ta trả tiền cho anh. Cho dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy xấu hổ, sớm biết thế, lúc đó anh nên cương quyết hơn, không cho cô trả.
Tính một lát, anh quyết định ngày mai sẽ gửi cho cô một bao lì xì[1] năm trăm đồng.
[1]: Một tính năng để tặng tiền trên Wechat
——
Hôm sau
“Cậu nói anh Chu ăn bánh thịt sao?” Mặt Vu Tư Nhã lộ vẻ khiếp sợ: “Mà còn là cậu trả tiền cho anh ấy nữa?”
Ôn Nhu rụt rè gật gật đầu, “Ừ.”
Làm tròn lên thì giống cô mời đàn anh Chu ăn cơm rồi. Cách này cũng không tồi, không kém hơn chiêu vuốt mông ngựa!
“Mình không tin!” Vu Tư Nhã lập tức lắc đầu: “Mình thấy lần trước anh Chu lái siêu xe mà, người lái siêu xe sao lại ăn bánh thịt được chứ? Có phải cậu nhận nhầm người rồi không?”
“Sao có thể vậy được?” Ôn Nhu không phục: “Đây là sự thật đó!”
“Xem như anh Chu có ăn bánh thịt đi.” Hạ Dương cũng cảm thấy không đáng tin: “Cũng không thể nào không có mấy đồng tiền chứ, sao lại để cậu trả được? Nào có thầy nào mà để học sinh trả tiền?”
“Có phải người ta trả tiền cho cậu không?”
“Nào có!” Ôn Nhu sắp bị chọc tức chết: “Là mình trả mà! Nếu không tin thì chúng ta đi hỏi đàn anh đi!”
“Đi thôi” Giọng Vu Tư Nhã lành lạnh: “Cậu mau nói đi, có phải hôm qua anh Chu trả tiền bánh cho cậu không, cậu nói đi, có phải không! Hửm?”
Cô đâu phải chán sống đâu, sao lại dám hỏi đàn anh như vậy.
Ôn Nhu chỉ vào ba người, oán hận nói: “Các cậu quá đa nghi! Nên mới không tin lời mình.” Vừa nói vừa chớp mắt, cười nói: “Tuy rằng mình không biết vuốt mông ngựa, nói lời hay, nhưng trải qua chuyện này, anh Chu chắc chắn sẽ đổi cách nhìn về mình.”
“Trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí.” Ôn Nhu đắc ý: “Hôm nay cho dù mình có không vào phòng bệnh, chắn chắn anh Chu cũng không giống ngày hôm qua.”
Thấy dáng vẻ tự tin của cô, ba người có hơi không chắc, nhìn nhau hâm mộ nói:
“Vậy là cậu may mắn, không chừng cả đời này anh Chu chỉ ăn đúng một lần này, vậy mà bị cậu gặp phải.”
Ôn Nhu càng thêm đắc ý, làm bộ làm tịch, không thèm để ý xua xua tay: “Quan trọng nhất không phải là mình ăn nói vụng về, các cậu thấy đó.” Vừa nói vừa nhướng mày: “Nếu anh Chu đồng ý, mình mua bánh thịt cho anh ấy ăn một tuần cũng được!”
Bởi vì chuyện tối hôm qua, Ôn Nhu thấy mình đi trên đường đều mang theo gió, vô cùng mạnh mẽ! Tựa như lấy được kim bài miễn tử vậy, nên nếu đàn anh Chu trả tiền cho cô, cô sẽ khăng khăng không lấy! Như vậy anh sẽ cảm thấy nợ cô một ân tình, lúc mắng cô cũng cảm thấy ngượng.
Như vậy, cô rất dễ sống ở khoa này! Ôn Nhu vui vẻ nghĩ.
Sáng thứ tư là một cuộc kiểm tra phòng lớn, hai tổ hợp lại thành một, sĩ số rất đông, đội ngũ khổng lồ đến nỗi nếu đứng đằng sau sẽ không thể nhìn thấy đàn anh Chu ở phía trước.
Bốn người thực tập bọn họ đương nhiên đứng ở sau cùng, Ôn Nhu mừng rõ ung dung. Lúc kiểm tra phòng, bọn Vu Tư Nhã dùng sức chen lên trước, muốn nghe được lời đàn anh Chu nói.
Hiếm khi có thể đi theo boss, cảm giác như bầu không khí để thở cũng trở nên thơm ngát.
Ôn Nhu lười biếng dựa vào cạnh cửa, dù sao cô chen vào không được, mấy đàn anh vây xung quanh đàn anh Chu chặt đến nổi nước cũng không chảy vào được. Bọn họ đi không chừng chỉ xem được cái ót, vậy thì còn không bằng về xem bệnh án viết cái gì.
Đang nhàm chán chết đi được, cô đang định lấy điện thoại ra lướt một lát, ai dè đằng trước có một giọng nói vang lên:
“Ôn Nhu.”
Đội quân áo blouse trắng chừa ra một cái khe nhỏ, thẳng từ cửa đến giường bệnh.
Không thể không nói, dáng dấp của đàn anh Chu đích thực không tệ, vô cùng xuất chúng giữa một nhóm người. Thân hình cao gầy, có hơi mảnh khảnh, ngay cả áo blouse trắng được khoác trên người cũng rất đẹp.
Chu Ngạn đứng ở đó, nhìn bộ dạng tựa cửa kia của Ôn Nhu, anh híp mắt, cằm khẽ hất hất lên, giọng điệu miễn cưỡng xem như thân thiện.
“Lại đây kiểm tra cho anh ấy.”
Ôn Nhu há hốc miệng: “Tôi?”
Chu Ngạn gật đầu một cái, trả lời:“Đúng vậy, lại đây.”
Ôn Nhu: “…… Vâng.”
Dưới ánh nhìn của mọi người, Ôn Nhu căng da đầu qua đó, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là:
Mời anh vô ích, trả tiền lại đây!
Tác giả có lời muốn nói: Rạp hát nhỏ:
Ôn Nhu: Có thể nào đừng cue tôi không?
Chu Ngạn: Không thể.