Bên ngoài sóng yên biển lặng, bên trong gia tộc U linh lại mà một mảnh âm trầm.
Timmy dạo quanh phòng thí nghiệm cùng với các phòng giam giữ Long rồng, những thí nghiệm được diễn ra liên tục thúc đẩy tiến hóa cuối cùng của Long Rồng, cuối cùng kết quả có được cũng không ngoài dự đoán. Tiến hóa cuối cùng của Long Rồng là con người, thú vị hơn nữa là khi đạt đến bước tiến hóa này bọn chúng cũng chẳng khác gì con người bình thường, một chút sức mạnh cũng không có.
Như vậy cần thêm một chút xúc tác để có thể có thể tạo được một đội quân Long Rồng có đầy đủ các sức mạnh và đội quân ấy sẽ thuộc về hắn.
Nếu muốn tiêu diệt Long Rồng không thể để người của mình đi đánh giết bọn chúng, mà phải để chính bọn chúng tự giết chết lẫn nhau, như vậy mới gọi là thắng lợi.
Dylan đi đến bên cạnh Timmy đưa cho hắn một bình giữ khí.
"Mới được nghiên cứu ra, có thể khiến cho Long Rồng khi ở trạng thái bình thường trở nên hung dữ hoảng loạn, tự cắn xé lẫn nhau"
"Tốt lắm" Timmy cầm lấy chiếc bình từ trong tay Dylan, ánh mắt hắn hiện lên vẻ âm trầm khó phát hiện "Được rồi cậu tiếp tục nghiên cứu đi"
Nói xong Timmy cần chiếc lọ đó tiến về phía phòng giam những Long Rồng mà hắn mới bắt được. Hắn không nhận ra ánh mắt đượm buồn của Dylan hặc hắn có biết cũng coi như không biết. Hắn không thể cho cậu cái cậu cần, chỉ có thể để cậu sớm nhận biết một chút thôi.
Timmy đã thay đổi, hắn ta không còn là người bạn thời thơ ấu, luôn phóng khoáng và mang đậm vẻ ngoài hoang dã như lúc trước nữa. Giờ đây khi đã nắm quyền lực trong tay, ai cũng có nhiều ham muốn. Timmy trở nên thành thục hơn, nhiều toan tính, tham vọng hơn và dần dần cũng xa cậu hơn. Dù biết ai rồi cũng sẽ thay đổi, nhưng Dylan vẫn không muốn đối diện với sự thật đó.
Dylan kẽ cắn môi rồi trở về phòng thí nghiệm của mình.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Ở một nơi khác cũng có người cùng cảnh ngộ bị vứt bỏ\.\.\.\.Vô cùng đáng thương cần mang về chăm sóc và yêu thương\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Albert đang nằm dài trên thảm cỏ, lấy tay chọc chọc con gà con mà hắn mới nhặt được ở bờ sông. Con gà con lông vàng mềm vượt với chiếc mỏ xinh xinh đang phơi bụng nằm trên người Albert ngủ vù vù.
Tự thở dài và thương cho thân phận của mình, đứa con trai bị cha mẹ vứt bỏ, anh trai bị mấy đứa em của mình bỏ rơi, phải tìm con gà con chơi cùng mà giờ đây đến con gà con cũng ngủ mất không ai chơi với hắn, đúng là khóc không ra nước mắt mà. Trên đời này còn ai có thể đáng thương hơn hắn nữa không cơ chứ.
Albert tiếp tục chọc chọc chiếc bụng đang phơi lên của con gà con, gà con khó chịu hé mở mắt rồi lấy cánh che kín bụng mình, thật đáng ghét để yên cho người ta ngủ.
Albert thấy thú vị tiếp tục chọc chọc con gà con. Đúng là khi số phận của mình không được tốt, có kẻ đau khổ hơn mình thì tâm trạng sẽ tốt hơn, mà bây giờ kẻ chịu trận là một con gà con đáng thương.
Cuối cùng con gà con ủ rũ không ngủ được tiếp đành nằm bẹp dí trên người Albert, mở to đôi mắt hạt đậu đen lánh nhìn Albert, trông đáng thương vù vù. Albert cười hà hà, xoa đầu nó rồi ngồi dậy đặt nó lên vai mình.
"Được rồi, chúng ta đi chơi nào, ở nhà mãi cũng chán chết"
Gà con lấy chân cào cào lên áo Albert, thật sự rất muốn ngủ tiếp, không muốn đi chơi.
Albert vẫn mặc kệ gà con phản kháng cứ lao vù vù đi, cuối một Vampire và một gà cùng dừng chân trên ngọn đồi mà hắn cũng chẳng biết đây là ngọn đồi nào. Gà con khi được trải qua cảm giác bay như gió, mở rộng đôi cánh ngắn ngủn thích thú, ánh mắt đen láy long lanh, giống như chim nha, lại muốn bay bay nữa.
"Tiểu vàng à, cuối cùng cũng chỉ có hai chúng ta đồng hành cùng nhau"
Albert để tiểu vàng lên tay mình rồi vuốt vuốt đám lông bị gió thổi rối tinh, rối mù của nó.
" Chip, chip"- Tiểu vàng hất đầu, né tay của Albert, nó muốn được bay bay nữa nha, không cần vuốt lông, để như vậy mới có khí chất.
Thấy tiểu vàng nhìn ngốc ngốc Albert búng lên đầu nó một cái, Tiểu vàng xoay vòng vòng * choáng váng* rồi nằm bẹp trên tay Albert, Albert lại cười ha hả trêu chọc nó.
Nhân sinh làm gà thật ảm đạm.
Khi Albert đang trêu đùa cùng tiểu gà con, bỗng nhiên phía xa khu rừng có một đám chim chóc bay toán loạn. Đứng từ trên đỉnh núi nhìn xuống nên hình ảnh đó được xác định rõ nét, thú vị nha. Albert đặt tiểu vàng lên vai mình rồi nhanh nhẹn chạy đến nơi vừa có sự xáo động đó.
Nhẹ nhàng thả mình xuống một cành cây gần đó, Tiểu vàng đứng trên vai Albert cũng hiếu kỳ vươn đầu mình ra xem.
Trước khu rừng có một đám Long rồng như phát điên mà lao vào cắn xé nhau, chán Albert không khỏi nhăn lại, như này là phát điên gì đây.
Nhìn về phía xa đang có mấy U linh đứng quan sát rồi thảo luận với nhau gì đó, Albert không dám đến gần, sợ sẽ đánh rắn động cỏ. Cái bọn U linh đáng ghét này, rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi chăn gà đi, toàn nghiên cứu ra mấy cái không tốt đẹp gì. Albert tiếp tục nấp sau thân cây giảm bớt khí tức của mình lại, tiếp tục quan sát, Tiểu vàng thấy thế cũng rụt đầu lại, rồi nó ra đôi mắt hạt đậu hiếu kì. Đang làm gì đây a, chơi trốn tìm à, Albert thấy thú vị ấn ấn đầu nó một cái, rồi tiếp tục quan sát.
Cuối cùng sau một hồi chém giết tất cả đám long rồng đều tan rã, bọn U linh tiểu lâu la đến thu dọn tàn cục, nhìn qua có vẻ thuốc hết tác dụng. Albert nhẹ tiến lại gần nghe bọn chúng thảo luận.
"Có loại thuốc mới này chúng ta chắc chắn sẽ tiêu diệt hết đám Long rồng cứng đầu. Bắt tất cả bọn chúng lại cho bọn chúng tự cắn xé lẫn nhau"
Người đi cùng nhanh chóng phụ họa theo "Đúng vậy, không cần tốn một binh một tốt có thể tiêu diệt được bọn Long rồng rồi. khi tiêu diệt xong bọn này chúng ta sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng hơn tất công Vampire và con người"
"Cái này không thể nói lung tung được" - Người đi cùng hắn tức giận trừng kẻ vừa nói - "Cẩn thận cái miệng của mình đấy"
"Dạ dạ, tiểu nhân biết rồi"
..... Nhìn đám người khiêng mấy cái xác long rồng đi xa, mắt Albert tối đi vài phần, không ngờ mấy bọn U linh lại có cái gan lớn như thế, đúng là một đám mù mắt...
Đi đến chỗ Long rồng vừa đánh nhau, Albert ghét bỏ nhặt lên chiếc tay bị đánh rơi ra của một tên Long rồng trong bụi cỏ mà mấy tiểu lâu la vừa bỏ sót, Sau đó nhét nó vào một chiếc bao gần đó mang về làm quà cho Erik.
Đúng là đánh bậy đánh bạ lại đi đến chỗ của U linh, rồi phát hiện ra không ít những bí mật của bọn chúng. Từ lúc nhặt được tiểu vàng, hắn đúng là may mắn phết đó nha. Albert định lấy tay cọ cọ và tiểu vàng thì bị nó ghét bỏ tránh đi, vừa mới động vào cái tay ghê ghê kia mà đòi động vào nó, đúng là không chút vệ sinh nào mà. Tiểu vàng ghét bỏ nhảy qua chỗ khác, tránh xa tay của Albert. Albert ỉu sìu, đến mày cũng ghét bỏ tao sao, Arbert mạnh mẽ sách nó lên cọ cọ vào mặt mình, không cho ghét bỏ. Tiểu vàng trợn to mắt, in 3 dấu chân lên mặt Albert rồi mở to ánh mắt hạt đậu ra cảnh cáo, tay bẩn đừng có đến gần, Albert tâm can gào khóc, cảm giác bị cả thế giới bỏ rơi.