Cái mặt lạnh đó là sao.
Thiên Ân lẽo đẽo đi phía sau Erik, từ lúc anh về đến giờ vẫn không thèm để ý đến cậu. Mặc dù cậu cũng biết không hỏi ý kiến anh mà tự ý đến chỗ Timmy là không đúng, nhưng cậu cũng là người đứng đầu một gia tộc, cũng cần lo cho tộc của mình. Không phải không tin tưởng anh mà cậu sợ anh không đồng ý để cậu mạo hiểm đến đàm phán với Timmy.
"Erik à"
Thiên Ân thấy Erik vẫn cúi đầu xử lý văn kiện không thèm nhìn mình. Cậu thấy hơi tủi thân, lấy tay chọc chọc vào áo anh.
Erik biết Thiên Ân lo lắng điều gì nhưng việc cậu đến chỗ Timmy thực sự đã làm đổ bình dấm chua chỗ anh rồi. Nhìn biểu hiện bây giờ của Thiên Ân anh cũng không đành lòng, quay qua nhìn Thiên Ân.
"Em biết mình sai gì chưa."
Ánh mắt ngập nước, đôi má phúng phính, vẻ mặt ủy khuất đấy bày ra cho ai xem chứ. Erik cảm thấy tâm bị nhéo một cái, kéo Thiên Ân vào lòng mình.
Thiên Ân thấy Erik cuối cùng cũng chịu để ý đến mình, cậu càng cảm thấy ủy khuất hơn, vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh.
"Em biết anh sẽ không vui nên không nói với anh việc đi gặp Timmy"
Càng biết anh sẽ không cho em đi nên em mới không nói đấy.
"Vậy bây giờ em thấy tôi có vui không"
Thiên Ân có chút chột dạ, ôm lấy vòng eo của anh, cắn môi nhìn Erik.
"Không phải tôi không vui vì em đi đến chỗ U Linh mà không nói với tôi. Mà tôi thấy tôi vẫn chưa đủ để em tin tưởng, không đủ để em dựa vào. Tôi biết em đứng đầu Ân gia, đứng giữa Vampire và U Linh, phải giữ quan hệ với tất cả hai gia tộc cũng vô cùng khó khăn. Nhưng tôi muốn chia sẻ khó khăn đó với em chứ không phải để em phải nghĩ cách điều hòa mối quan hệ đó một mình. Cân bằng giữa ba gia tộc là điều em muốn hướng tới, nhưng tôi không muốn em coi tôi như một đối tác và tự mình đương đầu với tất cả. Em hiểu chứ"
Vận mệnh của gia tộc, những áp lực đó Erik cũng là người đứng đầu sao anh không hiểu được chứ, anh chỉ cảm thấy hơi hụt hẫng khi cậu không nghĩ đến anh đầu tiên khi gặp khó khăn thôi.
"Erik, em xin lỗi. Em đã không nghĩ đến cảm giác của anh, lần sau em sẽ không như vậy nữa, đừng không cần em...."
Thiên Ân ôm chặt lấy Erik như sợ anh sẽ đẩy cậu ra.
Erik khẽ thở dài, nhẹ ôm lấy người trong ngực mình, cảm nhận sự lo lắng của cậu, yêu thương bao nhiêu cũng không đủ, sao anh nỡ để cậu chịu một chút ủy khuất nào chứ.
Vuốt mái tóc của người trong lòng, cậu cũng chỉ là một đứa trẻ thôi. Có một người yêu nhỏ đúng là được nếm trải rất nhiều cung bậc cảm xúc. Nhiều lúc anh cũng quên mất mình nhiều hơn cậu mấy trăm tuổi.
Gặp được cậu coi như anh cũng được trẻ ra, một lần nữa biết yêu đương giận hờn, ghen tuông, Erik không nghĩ những điều đó sẽ phát sinh trên người mình, nhưng nhìn xem giờ anh cũng "ghen tuông có căn cứ" một cách trẻ con rồi đấy. Nhưng anh sẽ không nói với Thiên Ân rằng anh ghen vì cậu đi gặp Timmy đâu, coi như đó là sự trừng phạt nho nhỏ cho cậu vậy.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
\-\-\-\-tại U Linh Gia tộc\-\-\-\-\-
Tỉnh dậy trên người đầy dấu vết hoan ái, Dylan nhìn người bên cạnh mình. Vẫn một vẻ hiền hòa vô hại, nếu cậu ta mà lúc nào cũng dễ thương như lúc ngủ thì tốt biết mấy.
Bỗng người bên cạnh cựa quậy, vòng eo của Dylan bị đôi tay rắn chắc ôm lấy.
"Sáng dậy mà không đc hôn trộm gì"
Timmy lười biếng cọ cọ vào người Dylan, rồi kéo cậu lại gần phía mình.
Dylan hiểu ý của anh, hôn nhẹ lên mặt anh một cái.
"Cậu sẽ không bao giờ phản bội tôi chứ, DyLan"
Câu hỏi ấy luôn được nhắc đi nhắc lại suốt từ tối hôm qua đến giờ, Dylan biết cảm giác bị người khác phản bội đã ăn sâu vào tâm trí Timmy, cậu thật sự rất thương anh, vô cùng thương anh.
"Tôi sẽ không bao giờ phản bội anh, tin tôi, tôi sẽ luôn bên anh"
Câu nói đó cậu không biết nói bao nhiêu lần, khắc vào tâm trí mình không biết bao nhiêu lần.
Lần này U Linh bán thông tin ra ngoài cho Ân gia đã được người bên ngoài cứu đi. Cậu biết Thiên Ân không phải người hiền lành gì, nhưng những người làm ảnh hưởng đến U Linh gia tộc và Timmy, Dylan cậu sẽ không bao giờ bỏ qua.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
"Đôi mắt này của Thiên Ân, Chiếc mũi này của Thiên Ân, đôi môi này cũng là của Thiên Ân"
Nằm trong vòng tay của Erik, trên chiếc giường ấm áp, Thiên Ân nằm đè lên ngực Erik, tay không ngừng điểm loạn trên mặt anh.
Erik vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, mặc cho Thiên Ân muốn làm gì thì làm, vòng tay ôm lấy cậu không buông.
"Erik chúng ta xa nhau gần 1 tháng đấy"
Thiên Ân nằm bẹp xuống người Erik, áp má vào lồng ngực anh. Bàn tay không an phận luồn vào trong áo anh, ánh mắt hiện lên một tia gian xảo.
Tiểu yêu tinh này lại bày trò rồi đây, Erik lật người lại nằm đè lên người Thiên Ân, ánh mắt lộ ý cười.
"Tiểu yêu tinh, em muốn gì đây"
Nụ cười trên mặt Thiên Ân càng rực rỡ hơn, cậu vòng tay qua cổ Erik, hôn một cái lên miệng anh.
"Muốn anh"
Được rồi, đủ thẳng thắn. Erik cười cười cúi xuống lấp kín đôi môi yêu nghiệt kia, miết nhẹ cánh môi của Thiên Ân, chiếc lưỡi luồn vào trong miệng đảo quanh mọi vị trí mẫn cảm trong đó, cùng quấn lấy đầu lưỡi của Thiên Ân, không ngừng trao đổi thứ chất lỏng thơm ngát trong miệng nhau.
Môi lưỡi của Erik không có ngừng lại dọc theo xương quai xanh mà di chuyển, lưu lại những dấu hôn loang lổ, đồng thời cũng lưu lại những vệt nước bàng bạc.
Người Thiên Ân khẽ run, ánh mắt mơ hồ nhìn Erik.
Thấy phản ứng vô cùng đáng yêu của Thiên Ân, Erik càng ác ý muốn trêu ghẹo cậu, đôi môi anh lướt xuống, cắn cắn 2 điểm hồng thuận trước ngực của Thiên Ân.
Thiên Ân khẽ cong người, rên nhẹ một tiếng, tay cậu nắm chặt ga giường.
"E.r.i.k....ummmk"
Những nơi mẫn cảm của Thiên Ân đều được Erik quét qua một vòng, cậu không rõ cảm xúc bây giờ của mình là khoái cảm hay dằn vặt nữa. Một cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng.
Nhìn biểu tình mê man của Thiên Ân, Erik luồn tay xuống vùng nhạy cảm của cậu, nhanh chóng nắm lấy vậy nhỏ non nớt đang run rẩy giữa hai chân Thiên Ân, không ngừng trêu chọc nó.
Sau một hồi tra tấn ngọt ngào Thiên Ân gầm nhẹ một tiếng rồi nằm bẹp dí trên người Erik, tận hưởng khoái cảm sau khi kích tình.
"Em giúp anh"
Ánh mắt ngập nước của Thiên Ân chăm chú nhìn Erik, biểu cảm của cậu sau khi trải qua một hồi kích tình vô cùng khả ái, hai má hồng hồng, hơi thở diễm lệ, ánh mắt mơ màng đầy mị hoặc.
Nhìn thấy biểu tình như vậy của Thiên Ân, Erik sao kiềm lòng được chứ, anh cúi xuống một lần nữa tàn sát đôi môi đỏ mọng của cậu, đêm nay còn rất dài để tận hứng.